Chương 12

Giờ vẫn còn sớm hơn những ngày anh đi làm.

First mở laptop nhập mãi chả đúng mã, có khi nào anh say mà nói lộn mã không, anh nhập thêm 2,3 lần gì đấy thì mới biết mình nhập thiếu s1 nên không vào được.

"lại còn deptrais1"

"làm sao có thể đẹp trai bằng mình được, đổi pass"

Trong lúc ngớ ngẩn không biết anh đã say chưa, anh đã đổi pass trên laptop của KhaoTung.

Vẫn còn buồn trong lòng, nhưng thôi đoạn tình cảm này vốn dĩ không nên xuất hiện. Giàu, nghèo là khoảng cách rất lớn giữa hai con người rồi.

Anh vẫn không quên đi làm bài tập để nộp cho cô, không mai anh lại làm khuôn mặt sáng nhất lớp vì không có bài nộp cô thì chết mất.

Điện thoại anh rung lên giữa bầu không khí tĩnh mịch.

Tin nhắn: -Cho

:bài tập đến đâu rồi, ngày mai ít bài tập

tao mới làm nè.

:má làm gì trễ vậy ba

giờ này còn sớm chán

:ừa, tao thức để nhắc mày
không mày lại quên thằng chó

phạt một lần là
tao nhớ 1 đời khỏi lo

:thôi tao đi ngủ

bái baii, ngủ ngon
nhé bạn yêu

:um ngủ ngon

Cho đã off
First đã off

First quay lại tiếp tục làm bài tập, mấy bài tập này anh làm chút là xong khá là dễ đối với anh chỉ là anh bận quá không có thời gian để làm thôi. Anh ngồi một lúc không lâu cũng đã xong bài tập.

First leo lên giường cách nhẹ nhàng sợ người đang nằm trên giường kia bị thức giấc. Anh chắn cái gối ôm ở giữa nhưng người kia lại cựa người rồi quay sang ôm trọn cái gối vào lòng.

First cứ nhìn cậu mãi, say đắm mà quên mất mình phải ngủ ngày mai còn có tiết học.

'không được!' First nằm thẳng lại, anh không thể vào giấc ngủ mà mở mắt nhìn trần nhà đếm cừu mãi cho đến khi anh vừa chợp mắt bắt đầu giấc mộng thì...

"đừng mà...tránh xa tôi ra.. tôi ghét các người" tiếng la của cậu lại vang lên sau đó, Khao gặp ác mộng, cậu cứ giãy dụa mãi không giừng, anh liền vứt cái ôm qua bên mà ôm lấy cậu vào lòng, vỗ về vuốt ve nhẹ nhàng.

"thôi nào ngủ tiếp đi, có tôi ở đây họ sẽ không đến gần anh đâu" First cứ vuốt lưng mãi mãi cho đến khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Anh sợ quát lên như lần trước khiến cậu lại bị giật mình mà không ngủ lại được nên lần này anh chọn cách nhẹ nhàng hơn đối với cậu.

Sáng hôm nay, First thức dậy rất sớm để anh có thể quay về nhà và chuẩn bị đi học.

Anh nhẹ nhàng nhấc tay Khao xuống, rút lại cách tay đang bị cậu kê đầu lên. Để cậu nằm trên giường rồi kéo chăn đắp lên rồi nới rời khỏi giường vào tolet, rửa mặt cho tỉnh táo và đi ra khỏi phòng.

Mọi thao tác được anh làm rất nhẹ nhàng, gọn gàng dường như chẳng nghe thấy tiếng động gì cả.

First có đi ngang nhà bếp, anh thấy dì giúp việc đang chuẩn bị đồ ăn cho Khao rất sớm. Thấy dì quay lại chào, anh cũng nhanh chóng đáp lễ.

"Sane..?" dì thốt lên, giọng khẽ như một nỗi nhớ nhung đâu đó vẫn còn vương vấn.

Anh khựng lại, lòng chợt thắt lại, gắng giữ nụ cười thật nhẹ nhàng trở lời khẽ.

"con là First"

"dì xin lỗi nhưng sao cậu dậy sớm vậy?"

Dì nhìn anh lâu hơn, như muốn tìm kiếm điều gì trong gương mặt ấy.

"vâng, tại hôm nay con có tiết học á dì" First nở nụ cười tươi nhất có thể đối với dì.

"vậy cậu nhanh chóng đi đi" dì cười dịu dàng với anh.

First cúi đầu chào dì rồi bước đi, lòng nặng trĩu. Dì giúp việc đã ở đây rất lâu, chứng kiến biết bao người ra vào căn nhà rộng lớn này, nhưng dì chẳng bao giờ ở lại lâu. Cậu chủ ở đây thường dẫn về nhiều người, những người mà dì đã gặp qua không ít lần, và họ đều có nét gì đó rất giống một người tên Sane người yêu cũ của Khaotung.

Hôm nay, khi nhìn thấy First, dì không khỏi chạnh lòng vì sự giống nhau đến lạ lùng đó. Nếu không để ý kỹ, ai cũng sẽ tưởng người đứng trước mặt dì chính là Sane, như thể người cũ ấy chưa từng rời đi, vẫn âm thầm hiện diện trong từng góc nhỏ của căn nhà và trong lòng Khaotung.

Nhưng rồi dì lại thấy, đây không phải là Sane mà là một người mới, mang trong mình những nỗi buồn sâu sắc không kém. Dì thầm mong, rằng dù có giống nhau đến đâu, First sẽ không phải gánh chịu nỗi đau mà Sane từng để lại, dù biết rằng những vết thương ấy khó lòng nguôi ngoai.

(...)

Một lúc sau, Khao cũng đã dậy và đi xuống bếp.

"Cậu Khaotung, cơm buổi sáng đã chuẩn bị xong, cậu ăn chưa để tôi dọn" dì thấy cậu liền lên tiếng.

"vâng dọn đi ạ" Khao cũng nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn.

"mà dì có thấy cậu thanh niên nào ở đây không ạ?"

"à cậu nhóc ấy chào tôi buổi sáng rồi ra về rồi cậu"

"à vâng" Khao gật gù rồi ngồi xuống bàn ăn.

Còn bên phía First, anh đã về tới nhà, anh đi tắm, gội đầu, vệ sinh cá nhân sau đó anh đi qua nhà đón Cho. Hôm nay Cho không hẹn nhưng anh có hứng nên qua đón nên anh đến sớm hơn một chút.

(...)

First mở khóa đi vào nhà Cho, thấy Cho đã thay đồ nhưng vẫn lường biếng mà nằm ôm gối ngủ.

"Cho!" First lay người Cho.

"dậy đi học đi cha, gần trễ rồi"

"mẹ! để im tao ngủ đi thằng chó" giọng Cho rất gắt không giống như đang nói giỡn tẹo nào.

"au! mới mở miệng ra đã chửi tao" First cũng khó chịu với thái độ đó nhưng rồi cũng bỏ qua vì chắc sáng sớm nên chưa được tỉnh táo.

"mày cút khỏi nhà tao đi, mẹ khiếp!" Cho như dội gáo nước lạnh vào mặt First.

"phiền vãi" nói xong Cho liền lấy chăn đắp lại kín người.

"ừ, tao mà bước chân vào nhà mày nữa tao làm chó"

First nói thế mà leo lên xe tới trường một mình, bỏ lại Cho đang nằm trên giường.

Anh vào lớp ngồi chỗ mình rồi lướt điện thoại, First giờ mới chợt nhớ đến sự điên rồ của ngày hôm qua, anh đã đổi pass trên laptop của KhaoTung.

'First ơi là First mày bị khùng rồi'

'bị gì mà tự nhiên còn đổi pass thành mình đẹptrais1 nữa, Fir ơi là Fir'

'mặt mũi đâu mà nhìn anh ta nữa' First lấy tay vỗ vào trán mình, nội tâm anh như đang gào thét.

'mượn laptop người ta, còn đổi cả pass của người ta... Fir ơi' anh vò đầu bứt tóc.

Anh lấy điện thoại ra bấm vào mục tin nhắn.

Tin nhắn: -KhaoTung

Khaotung

pass laptop của anh
hôm qua tao lỡ đổi :))

xin lỗi chắc hôm qua tôi sỉn.

pass là "FirstKanaphandeptrais1thegioi"

First trình bày một loạt. KhaoTung thấy tin nhắn liền mở ra xem. Thấy từng dòng tin nhắn của anh, cậu khẽ cười.

:cảm ơn

Cậu trả lời một câu chả liên quan gì? Không chửi anh mà còn cảm ơn, ý gì đây?

KhaoTung cứ nhìn vào điện thoại mà vô thức cười, không để ý gì đến xung quanh mình.

"này cậu KhaoTung" dì giúp việc hỏi làm cậu bị kéo về hiện tại.

"dạ sao dì?" KhaoTung giật mình mà trả lời nhanh.

"tôi cứ thấy cậu cười mãi, cứ tưởng cậu sao ấy chứ"

"con làm gì cười đâu dì" Khaotung liền biện minh.

"tôi thấy cậu cười mới kêu cậu đó" dì cười mĩm trước lời biện minh của cậu.

"hỏng có mà dì" Khaotung không dám nhìn thẳng dì nên cuối đầu xuống gắp đồ ăn.

"rồi rồi không có, cậu ăn đi, kẻo mất ngon" dì thấy Khaotung ngại đỏ cả mặt rồi nên cũng không làm khó cậu nữa.

"à à con đọc cái tin kia buồn cười quá thôi, không có gì đâu dì" cậu kiếm ra được lí do rồi.

"mà trưa nay dì không cần nấu cơm nha dì, con lên trường ăn"

Chiều nay cậu có tiết nên định ghé kiếm gì ăn luôn cho dì đỡ phải nấu.

"um, dì biết rồi"

KhaoTung ăn xong thì đi lên phòng.

Còn về First, cậu thấy Cho vào thì lấy balo chuyển xuống bàn ở góc lớp, không ai ngồi ở bàn đó cả.

Cho đã quá mệt mỏi với trò giận dỗi của First nên Cho cũng chả thèm quan tâm anh nữa, chỉ vô ngồi vào chỗ của mình.

(.....)

Đến trưa cũng là lúc Khao đi lên trường và First được ra về sau năm tiết mòn mỏi.

First ra về, anh về thẳng nhà tắm rửa rồi pha mì ăn như mọi ngày. Xong rồi anh bấm điện thoại cho đến khi đi làm.

(....)

Đồng hồ đã điểm 5h chiều, anh tháo tạp dề rồi chạy xe về nhà.

Anh vừa bước chân vào nhà thì có người nhắn tin.

Tin nhắn: -KhaoTung

:hôm nay tao qua rước

hôm nay tôi bận làm

:7.000bath thấy sao?

tôi đã nghĩ 2buổi liên tục

:10.000bath

để tôi xin nghĩ phép,nhưng
mà từ 9h, tôi còn phải làm để trả nợ.

:ok 9h tao qua đón.

Thế là anh vẫn phải đi với Khao, mà không thể từ chối được.

Hôm nay chiều anh lại thấy đói nên pha thêm gói mì ăn, vừa ăn vừa bấm điện thoại, hiện tại anh mà buông điện thoại ra anh sẽ ngủ quên mất.

Ăn xong anh lấy trong balo mình ra một bao thuốc, rút ra 1 điếu mà hút.

Anh hút để lấy lại tỉnh táo, thân xác anh đang rất mệt mỏi, ngủ thì ít làm thì nhiều, ăn cũng không được bao nhiêu.

Cũng đã đến giờ đi làm anh chuẩn bị rồi đi làm, nên anh nhanh chóng leo lên con chiến mã cưỡi đi.

Anh đã vào ca làm. Một hồi sau anh thấy điện thoại rung lên liền mở ra xem.

Tin nhắn: -Cho

:lát tao ghé chỗ mày

mày đến đây làm gì?

: tao có chuyện muốn nói

:tao đang tới

Lúc này anh còn giận chuyện khi sáng mà thái độ với Cho, chứ bình thường thì không có đâu.

Anh nhét điện thoại vào túi tiếp tục công việc. First đụng nhẹ vai vào bạn nhân viên khác.

"mình dọn bàn đồ xong hết rồi á, một lát nữa mình có chuyện đi một tí tầm 15, 20 phút thôi cậu giúp mình dọn dẹp, order được không?"

"à tầm 15, 20 phút thì được á" bạn nhân viên trả lời.

"cậu đừng nói chế Jin nhó" —First.

"okokk" bạn nhân viên nghe có vẻ uy tín nên anh mới dám nhờ.

Điện thoại anh reo lên: -Cho

"tao đến rồi ra sau quán mày đi" giọng Cho cất lên.

"ừ"

First nhét điện thoại vào túi, vai hơi trùng xuống vì mệt sau ca làm dài ở quán bar. Đêm muộn, phố xá vẫn còn sáng đèn, nhưng trong lòng anh chỉ thấy u ám. Những quán cà phê quen nằm nép mình ở góc phố, ánh đèn vàng hắt lên khung kính tạo nên một vẻ ấm áp đến nghẹn lòng.

Anh bước ra sau quán bar mắt lướt nhanh qua từng bàn rồi dừng lại ở một góc khuất nơi Cho đã ngồi đợi sẵn.

"chuyện gì?" giọng anh khàn khàn vì sự mệt mỏi, tay bóp nhẹ gáy như muốn đẩy lùi cơn đau âm ỉ.

"tao lo cho mày" ngắn gọn nhưng đầy dằn vặt.

First nhíu mày, ngồi xuống đối diện.

"lo gì?" First châm điếu thuốc hút.

"gần thi đại học rồi, mày cứ đi làm suốt đêm như vậy, thời gian đâu mà học? Hả First?" giọng Cho bắt đầu cao lên, xen lẫn tức giận và thất vọng.

"thì tao tự lo được" First gắt nhẹ, không giấu được sự khó chịu.

"lo được? Mày lo được? Đừng có mạnh miệng nữa, First!"

"mày lo được mày lo được, mày không muốn tao quan tâm mày sao? hay trong mắt mày tao chỉ là đứa con nít cần mày quan tâm, tao thì đếch biết chuyện gì hết. Tao là cái gì trong mắt mày? Một thằng bạn rảnh rỗi tò mò chuyện người khác? Hay là thằng nhóc chưa đủ tuổi hiểu cuộc sống?"

First im lặng.

"cô chủ nhiệm nói với tao là mày tụt dốc rõ ràng! Không còn cố gắng như trước nữa! Mày tưởng học bổng nó rơi từ trên trời xuống à? Mày tưởng mấy thằng học giỏi kia nó ngồi chơi chắc?" Giọng Cho như nghẹn lại.

"TAO BIẾT!"

"tao biết hết! tao biết tao đang bỏ bê việc học! tao biết tao dần tệ đi"

Không khí im phăng phắc.

"...nhưng nếu tao không đi làm thì tiền đâu tao trả nợ hả Cho?" – First cúi đầu, bàn tay siết chặt đến run rẩy. "Mỗi tháng tao phải đóng hai mươi tám ngàn bath, một con số mà ba mẹ tao để lại như một hình phạt..."

Cho nắm chặt tay. "vậy mày định sao?"

First thở gấp, như thể vừa chạy trốn khỏi thứ gì đó đau đớn tột cùng. "tao... tao không biết nữa"

"First..."

"tao..." First ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào bạn mình.

"tao định... không thi đại học."

Cho chết lặng.

First cười nhạt. "tao nghĩ có lẽ cuộc đời tao không được phép mơ mộng đâu. Tao... chỉ cần sống sót trước đã."

_______

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip