Chương 16

Mất rất lâu sau, First mới lê nổi tấm thân ướt sũng và rệu rã về đến nhà. Đứng trước cánh cổng cũ kỹ, anh lục mãi mới tìm ra chìa khóa trong túi áo ướt nhẹp. Tay run run tra vào ổ khóa, lòng cũng lạnh chẳng kém gì cơn mưa vừa nãy.

Cánh cửa khẽ mở ra, căn nhà tối om, im lìm và lặng như tờ. Không có tiếng gọi, không có hơi ấm chờ anh về. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ tóc anh rơi xuống sàn tạo nên âm thanh thê lương đến nhức nhối.

Anh bước thẳng vào phòng tắm, cởi bỏ lớp áo quần lạnh buốt dính sát da như bào mòn từng mảnh sức lực cuối cùng. Dưới vòi sen, nước ấm chảy đều nhưng chẳng làm anh thấy dễ chịu hơn. Bọt xà phòng lăn qua cổ, qua vai, mà nước mắt lại lặng lẽ hòa cùng dòng nước, mặn nơi đầu môi.

Đêm nay, anh đã phải nuốt vào lòng bao nhiêu cảm xúc? Một chút vui mong manh, rồi bị cuốn đi bởi tủi hờn, giận dỗi, chua chát và cả sự bất lực nghẹn nơi cổ họng. Anh không oán ai, chỉ thấy bản thân quá nhỏ bé giữa một thế giới rộng lớn và lạnh lẽo.

Sau khi lau khô người, First nằm vật ra giường. Căn phòng trống trải, chỉ có ánh đèn điện thoại le lói chiếu lên gương mặt mỏi mệt của anh, mở màn hình, lướt vu vơ như một thói quen không phải để tìm niềm vui, mà chỉ để xua đi nỗi cô độc đang nhấn chìm mình.

Từng dòng chữ, từng tấm ảnh lướt qua vô hồn. Gương mặt Khaotung hiện lên trong một story cũ, cùng nụ cười rạng rỡ dành cho một người khác. Anh cười khẽ, nhưng nơi khóe mắt lại nóng ran.

Đến tận hơn ba giờ sáng, anh mới lim dim được đôi chút. Không phải vì giấc ngủ đến, mà vì cơ thể mệt quá rồi còn trái tim thì vẫn thao thức mãi trong những câu hỏi không lời đáp.

Một đêm dài lê thê trôi qua, Khaotung lại giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng. Tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, lòng nặng như đeo đá. Ánh đèn ngủ mờ nhòe chẳng đủ xua tan bóng tối trong anh. Đêm nay cậu lại mơ thấy Sane, không ác mộng này thì cũng ác mộng khác đấy với cậu.

Cậu quen rồi, quen với việc mỗi khi mơ thấy Sane hay giấc mơ về quá khứ, hoảng sợ vô thức trong đêm, sẽ có ai đó siết chặt cậu trong vòng tay dịu dàng, vỗ về bằng hơi ấm chẳng thể thay thế.

Nhưng bây giờ, người ấy đâu mất rồi?

Chiếc gối bên cạnh vẫn còn hằn nếp gối của đêm hôm trước, lạnh ngắt. Không còn mùi hương quen thuộc, không còn tiếng thì thầm 'thôi nào ngủ tiếp đi, có tôi ở đây' chỉ còn sự trống trải đến nghẹt thở.

Sáng sớm, anh lê từng bước xuống cầu thang, thân thể như bị rút sạch sức lực.

Dưới bếp, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng. Mùi thức ăn tỏa ra ấm cúng, nhưng chẳng thể sưởi ấm trái tim cậu lúc này.

Trên bàn là hai phần ăn được sắp đặt chỉnh tề, hẳn là chuẩn bị cho cậu và... Dao.

"đây tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi, cậu 1 phần, Dao 1 phần" dì đẩy một phần qua Khaotung.

"sao dì biết Dao ở đây?" Khaotung ngơ ngơ hỏi dì.

"cô vẫn ngủ trên ghế sofa kìa" - .

"sao lại để người ta nằm ngoài ghế sofa thế kia" - dì.

"hôm qua con có chút xích mích á mà" Khaotung nở nụ cười tươi với dì.

"à à" dì cũng không mói nữa mà nó tiếp tục công việc của mình.

KhaoTung ăn trước mà cũng chả thèm đợi Dao dậy ăn cùng.

"hôm nay con có tiết buổi sáng, trưa dì khỏi nấu cơm kêu Dao đặt đồ ăn ngoài ăn là được" - Khaotung.

"vậy được không cậu" dì có chút lo vì có dì ở đây mang phận giúp việc mà lại kêu đặt đồ ăn ngoài.

"dì cứ nghe lời con đi" - Khaotung.

"...um" dì lượn lự một chút rồi cũng nhanh đồng ý.

Khao đi lên thay đồ chuẩn bị đi học, không biết sao cậu cứ có cảm giác khó chịu, áy náy từ tối hôm qua đến giờ, cứ muốn đấm vào mặt đứa nào đó cho thoải mái.

Cậu thay đồ xong thì xách cặp lên xe đi lên trường.

Bên phía First, anh cũng chuẩn bị đi học. Anh mệt lã người ra chắc là anh đầm mưa rồi còn ngủ không đủ giấc nhưng mà anh không thể nghỉ, mặt anh cũng chả còn nét tươi tắn như trước kia.

Anh đến trường ngồi vào cuối góc lớp mà gục mặt xuống bàn chợp mắt một tí.

Cho vào lớp đã thấy anh như vậy mà cũng mặc kệ không hỏi gì cho đến khi vô học.

Anh vựt dậy tin thần, cố gắng tập trung mở mắt ra nghe cô giảng.

(....)

Tiếng chuông báo giờ giải lao vang lên như cắt ngang nhịp thở của lớp học đang uể oải. Cho nhanh chóng bước lại gần First, ngồi xuống cạnh bên, giọng cậu có chút do dự.

"hm..chuyện tối qua....cho tao xin lỗi" Cho ngồi xuống ghế cạnh bên.

"um, tao không sao" giọng anh nhẹ tênh, gần như chẳng mang theo cảm xúc nào.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà không nhìn cậu ấy lấy một cái.

"đừng giận nữa đấy nhé" Cho đặt tay lên vai anh.

"tao không giận" giọng vẫn vậy, đều đều, vô hồn, anh không giận thật, nhưng cũng chẳng còn sức để buồn hay trách móc nữa.

"vậy về chỗ cũ đi" - Cho.

"mày ngồi với ai thì ngồi tao muốn một mình" First không muốn lại đi vào lầm lỗi một lần nữa.

"mày không giận tao nữa mà sao không ngồi chung, có gì không hiểu tao có thể giúp mà" - Cho.

"làm gì thì làm đi tao vào nhà vệ sinh"

Nói rồi, First đứng dậy, bước đi nhanh mà không ngoảnh lại, bỏ lại Cho và cả ánh mắt ngạc nhiên đang đọng lại phía sau. Anh không giận, cũng không ghét, chỉ thấy mình như một đám khói mờ nhạt không xứng đáng xuất hiện bên cạnh ánh sáng như Cho. Anh sợ mình chỉ toàn là thứ độc hại, chỉ cần lỡ tay một chút sẽ làm bẩn luôn cả lòng tốt người ta dành cho mình.

Nhà vệ sinh vắng lặng, anh bước vào, đóng cửa lại, khóa trái.

Anh lôi ra một bao thuốc đã giấu kỹ trong ngăn túi. Đốt một điếu, hơi khói đầu tiên xộc lên phổi cay xè, nhưng mang lại cảm giác nhẹ hơn một chút trong lồng ngực đang co rút.

First biết điều này là sai. Hút thuốc trong trường có thể bị đuổi học, có thể mất học bổng, nó là thứ duy nhất còn giữ anh ở lại đây. Nhưng nếu không làm gì đó, đầu anh như muốn nổ tung, nỗi tủi thân, mệt mỏi và cô độc đã chất đầy từ đêm qua đến tận bây giờ.

Một đứa như anh, nghèo, không nơi nương tựa, thì dường như cũng chẳng ai để tâm chuyện hôm nay anh có cười, hay là sắp gục ngã.

Xong điếu thuốc, anh lấy viên singum bỏ vào miệng nhai vội, súc miệng bằng nước sạch. Đứng trước gương, anh nhìn thấy bản thân tiều tụy, tóc vẫn còn hơi ẩm, quầng mắt thâm sì, môi nhợt nhạt.

Một học sinh nhận học bổng loại giỏi, đang lén hút thuốc trong nhà vệ sinh, chỉ để giữ cho mình không phát điên.

Thật châm biếm.

Anh nhổ bã kẹo vào thùng rác rồi rửa tay. Chuông báo tiết tiếp theo vang lên, anh kéo lại lớp mặt nạ bình thản rồi bước ra, hòa vào dòng học sinh ngoài kia, không ai biết hôm nay First đã thấy cuộc đời nặng nề đến thế nào.
______

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip