Chương 12: Nảy mầm
Song Ngư - Dư Tĩnh
Thiên Yết - Chu Thừa Lãng
Bảo Bình - Ninh Chiêu Nhân
Bạch Dương - Ninh Túc
Cự Giải - Tô Giai Giai
....
Chu Thừa Lãng rũ mắt cười mỉm nhìn ai đó đang ngồi giải đề. Anh nhỏ nhẹ hỏi:
"Vì sao cậu muốn tôi dạy cậu học ?"
"Thì muốn điểm hóa cao một xíu thôi, có vậy cũng hỏi."
Chu Thừa Lãng cắn răng nhìn cô thầm mắng cô đúng là cái đồ vô tri.
"Ý của tôi là mục đích thật sự, là tại sao cậu lại muốn điểm cao, tại sao nhờ tôi mà không phải người khác ?"
Ninh Chiêu Nhân ngã đầu lên bàn, suy tư: "Ài chỉ đơn giản là muốn tiến bộ một chút còn về phần nhờ cậu á. Là do tôi cảm thấy không có ai có thể nhờ vả được. Lớp trưởng vẫn là tốt nhất."
Chu Thừa Lãng khựng lại một chút, đúng là mật ngọt chết ruồi: "Đừng có mà nịnh, Phù Đồ Quân sao không nhờ ?"
Ninh Chiêu Nhân bĩu môi chê ra mặt, bình thường nói chưa tới ba câu là cãi nhau. Vì vậy học chung với nhau là một ý tưởng hết sức điên khùng. Phù Đồ Quân học thì giỏi đó mà không biết giảng bài.
"Thôi, cậu ấy không có tâm chỉ giỏi mỉa mai tôi. Cậu là sáng giá nhất đó, hãy tự hào đi. Mà cậu không biết đâu trông Phù Đồ Quân vậy chứ không có năng lực dạy học, tôi hỏi có một bài thôi mà cậu ta nói tùm lum hết xong lại nói là do tôi kém hiểu biết."
Chu Thừa Lãng cười, nghiêng đầu một cái rồi cầm bút gõ lên trán cô.
...
Dư Tĩnh ngồi phe phẩy ở một bàn trống trên sân thượng ở quán. Ngày mai lớp cô có kiểm tra sinh học nên phải ôn bài một chút. Dư Tĩnh học một chút lại quay ra hưởng thụ khí trời vừa ngắm cảnh xung quanh.
Ninh Túc tan làm ghé qua cứ nghĩ hôm nay sẽ không gặp cô. Giống như một thói quen, hắn tan làm đều luôn ghé qua một lần. Hắn không muốn về nhà liền muốn lên sân thượng ngồi một chút ai ngờ lại có thể gặp được Dư Tĩnh đang ngồi học bài ở trên này.
Dư Tĩnh ngồi đó nhìn hắn bước tới. Ninh Túc cũng nhìn cô, mắt rơi vào đôi mắt trong trẻo của Dư Tĩnh. Cả hai nhìn nhau một hồi, Dư Tĩnh giống như giật mình. Đôi má ửng đỏ cúi đầu học bài trong vở khiến cho Ninh Túc thầm cười trong lòng.
Cô thầm mắng bản thân sợ cái gì chứ sau đó điều chỉnh lại nét mặt cùng với trái tim vì hoảng hốt mà đập liên hồi. Chỉ là nhan sắc đẹp đẽ nên cô bị thu hút thôi, vài ngày sẽ hết ấy mà. Dư Tĩnh vẫn luôn nói như vậy, cô không nên có mấy ý nghĩ gì hết. Cô vẫn còn trẻ, tương lai biết đâu gặp nam vương gì gì đó thì sao.
"Học bài hả ?"
"Đúng vậy." Thấy rồi còn hỏi làm gì không biết.
"Học một mình hay là ?"
"Bạn tôi vừa đi vệ sinh rồi chắc anh mới tan làm đúng không ?"
"Ừ, mới về." Nhìn Dư Tĩnh học bài hắn nhớ tới nhỏ em lười biếng ở nhà liền nói: "Cô ngoan ghê."
Bị chữ ngoan của hắn một chưởng đánh trúng khiến cô càng ngượng hơn. Không thể trách cô, là hắn nói lời đường mật trước. Không thể khen là chăm chỉ sao, ngoan là cái gì.
"Không làm phiền nữa, cô học tiếp đi nhé."
Ninh Túc nói xong liền đi sang bàn bên kia cho cô không gian học bài.
Dư Tĩnh nhìn theo khiến cho Tô Giai Giai vừa quay về liền khó hiểu: "Dư Tĩnh, cậu nhìn cái gì mà chăm chú vậy ?"
Tô Giai Giai vừa nói xong lại nhìn theo hướng mắt của Dư Tĩnh: "Lại là hắn ta nữa à ?"
Dư Tĩnh xinh đẹp, má lúm đáng yêu lại tích cực năng động hay giúp đỡ người khác. Trong trường nam sinh thích cô cũng không ít nhưng mà cô cũng không có để ý nhiều. Đây là lần đầu Tô Giai Giai thấy Dư Tĩnh nhìn một người tới say đắm như vậy.
"Nói thật nha Dư Tĩnh, tớ thấy không ổn. Vì hắn cứ quanh quẩn gần cậu, nếu không có gì thì không sao nhưng tớ sợ hắn ta không có ý tốt. Đề phòng vẫn tốt hơn, chúng ta chỉ là học sinh thôi. Bên ngoài xã hội đáng sợ lắm đó."
Thấy bạn lo lắng, Dư Tĩnh liền an ủi: "Không sao, là người quen của ba tớ thôi."
Tô Giai Giai nghe vậy cũng đỡ lo hơn chút, gật gật đầu không để ý nữa bắt đầu xem vở bài tập sinh của Phù Đồ Quân cho mượn. Tô Giai Giai rất thích xem bài tập sinh của anh, Phù Đồ Quân rất có tâm đều ghi chú cách giải rất cẩn thận. Nhưng mà Tô Giai Giai không biết, chỉ có môn sinh Phù Đồ Quân mới chép cẩn thận như vậy.
....
Buổi chiều trời đột nhiên mưa lớn. Không ai thích mưa đến một cách bất ngờ. Các học sinh đều đang than thở là không mang theo dù, nháo hết cả lên.
Dư Tĩnh chống cằm nhìn sang thì thấy Tô Giai Giai giơ lên một cái dù. Trong nháy mặt cô liền vui vẻ trở lại, Tô Giai Giai luôn luôn cẩn thận như vậy. Dịu dàng ôn nhu, nếu Dư Tĩnh là con trai sợ là sẽ yêu mất thôi.
"Chu Thừa Lãng có mang dù nên chúng ta đi chung nha."
Dư Tĩnh đau đớn rút lại lời ban nãy, cô chỉ là cái lốp xe dự phòng thôi.
Trên hành lang lớp học, các bạn đang tấp nập ra về. Phù Gia Dụ cùng Phù Đồ Quân được tài xế tới đón đang trèo vào trong xe. Ninh Chiêu Nhân đang định gọi cho ba kêu chú tài xế tới đón thì bị một cái bóng cao che cả đỉnh đầu.
"Không về sao ?"
Là Chu Thừa Lãng, hai người cách nhau quá gần làm trái tim cô đập nhanh một hồi. Có lẽ là do Chu Thừa Lãng thật sự quá có gương mặt quá mức rung động.
"Đang chuẩn bị gọi cho người nhà nè."
"Tôi có dù, cậu về không ?"
Ninh Chiêu Nhân suy nghĩ một chút, cô có chút sợ nha.
Giống như cảm giác được cô chần chừ là do sợ anh, Chu Thừa Lãng liền từ tốn nói: "Sợ cái gì, tôi cũng không bán cậu."
Có lý, Ninh Chiêu Nhân đồng ý.
Từ hành lang ra, Chu Thừa Lãng mở dù nhanh chóng đưa lên che đi đỉnh đầu của hai người, cô liền sợ hơn. Hình như cô bị lớp trưởng thao túng tâm lí rồi. Đúng là trái tim thiếu nữ mà.
Ninh Chiêu Nhân cố gắng duy trì gương mặt lạnh lùng cho ngầu nhưng không hiểu sao Chu Thừa Lãng lại cứ nghĩ rằng cô đang sợ.
"Lần sau nhớ xem dự báo thời tiết." Giọng anh đều đều cẩn thận nhắc nhở nhưng trong tiếng mưa rơi cô nghe không rõ liền hỏi lại.
Chu Thừa Lãng nhăn mặt lại gần bên tai cô, chọc ghẹo nói: "Áo cậu bị ướt rồi."
Đồng phục học sinh màu trắng, không thể bị ướt sẽ rất xấu hổ. Vì đi giữ khoảng cách mà vai cô đã bị ướt một mảng đang lan ra đã thấy cả dây áo. Cô còn chưa kịp nhìn xem vai áo thì Chu Thừa Lãng đã kéo tay cô lại vào trong sự che phủ của chiếc dù khiến Ninh Chiêu Nhân giật mình một hồi tim đập: "Trời ơi, tôi bệnh tim đó. Cái gì cũng từ từ để tôi phản ứng đã."
Anh ngại ngùng liền nói thêm: "Chỉ ướt một chút thôi."
Chu Thừa Lãng nhìn cô, tóc búi lên như cũ. Bên tóc mai, gò mắt trắng trắng nhìn rất đáng yêu. Bởi vì hay búi tóc nên gáy lúc nào cũng lộ ra khiến người khác muốn sờ. Anh không dám nhìn lâu liền dời mắt đi nơi khác.
Cô ậm ừ. Sau đó đi một quãng dài cũng không nói gì thêm. Nhà cô xa, đi bộ bình thường tốn ba mươi phút. Nhà Chu Thừa Lãng gần hơn, rất nhanh liền tới. Ngẫm nghĩ cũng không thân thiết lắm, để người ta đưa về cũng không tốt liền nói: "Cậu cho tôi mượn dù được rồi, tôi tự.."
Chưa kịp nói xong thì bị Chu Thừa Lãng chen miệng: "Không việc gì, cậu hay quên ngày mai quên trả dù mà trời mưa thì lại xui xẻo cho tôi."
Không hiểu sao cô thấy rất kì lạ. Nếu là Phù Đồ Quân hay Phù Gia Dụ thì chỉ sợ nói ra câu nào là cô bẻ câu đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip