.
01.
Mỗi sáng, lớp học đón ánh nắng đầu ngày trải qua từng khung cửa. Những tia nắng mỏng manh nhưng ấm áp, như thể chúng mang đến những lời chào thầm lặng cho mọi người. Trong không gian ấy, Woochan luôn cảm thấy mình được nhìn thấy Kim Kiin gần thêm một chút. Kim Kiin, với mái tóc đen dày, đôi mắt lấp lánh và làn da trắng như sương mai, luôn ngồi lặng yên, chăm chú vào từng con chữ trên trang sách. Woochan chưa bao giờ dám nói chuyện với Kiin nhiều hơn vài câu xã giao, nhưng lòng cậu lại tràn đầy sự chú ý dành cho người bạn bàn bên của mình.
Buổi học đó, khi tiếng giảng viên trầm đều như làn gió nhẹ thổi qua, Woochan thấy Kiin đang viết gì đó trên cuốn sổ của mình. Mỗi lần ngòi bút di chuyển, Woochan lại lén nhìn trộm, đôi mắt không thể dứt ra khỏi từng cử chỉ. Cậu tự nhủ, làm sao có thể một người ngồi im lặng lại có sức hút lớn đến thế? Một niềm mến mộ mà Woochan chưa từng thừa nhận dần dần đong đầy, như từng giọt mưa thấm xuống đất.
Chiều hôm đó, trời lại bắt đầu lất phất mưa nhẹ. Những cơn gió đùa nghịch với chiếc lá khô dưới sân trường, cuốn nó bay chậm rãi, rồi đáp xuống một vũng nước. Họ được giao bài tập đôi và lần này, may mắn đã mỉm cười với Woochan khi Kiin đồng ý ngồi lại để cùng làm bài tập. Hai người ngồi sát bên nhau, không gian xung quanh như chỉ còn lại hơi thở của hai người, nhịp tim của Woochan như bị ai đó lặng lẽ đếm từng nhịp.
"Kiin muốn làm phần nào trước?" Woochan khẽ hỏi, giọng nói hòa cùng tiếng mưa rơi nhẹ ngoài cửa sổ. Cậu không thể ngăn nổi bản thân cảm thấy hồi hộp, như thể sợ rằng nếu nói to một chút, sẽ làm tan biến khoảnh khắc yên tĩnh này.
Kiin ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm và làn mi dài như ôm lấy cái nhìn trầm tư. "Mình nghĩ... chắc là phần lý thuyết sẽ nhanh hơn."
Giọng nói trầm thấp ấy như đang ru Woochan vào một giấc mộng. Cậu gật đầu, nhanh chóng cúi xuống cuốn sách, nhưng lòng lại không thể tập trung. Mỗi khi Kiin khẽ dịch bút, tiếng lách cách ấy đều như nhịp gõ nhẹ nhàng vào trái tim Woochan. Thật lạ lùng, chỉ cần ở gần Kiin, không cần phải nói nhiều, Woochan đã thấy trái tim mình như được sưởi ấm, như thể chỉ cần vậy thôi là đủ.
Trong suốt buổi làm bài, Woochan ngắm nhìn Kiin trong từng khoảnh khắc thoáng qua, ánh mắt cậu dừng lại nơi những đường nét thanh tú, nơi ngòi bút vẽ lên từng nét chữ. Khi Kiin vô tình bắt gặp ánh mắt của Woochan, cậu hơi đỏ mặt, nhanh chóng quay đi, lòng không khỏi xao xuyến. Nhưng Kiin không nói gì, chỉ đơn giản là tiếp tục cặm cụi với bài vở, để lại trong Woochan một cơn sóng nhẹ nhàng lướt qua.
Ngày tháng trôi qua, Woochan vẫn giữ nguyên trong mình niềm mến mộ thầm kín đó, như một bí mật chỉ riêng cậu biết. Những buổi học tưởng chừng nhàm chán lại trở nên đáng nhớ vô cùng, chỉ vì mỗi ngày được thấy Kiin và âm thầm lắng nghe trái tim mình ngân vang. Từng ánh nắng cuối ngày qua khung cửa sổ, từng cơn gió mang theo mùi đất ẩm sau mưa, tất cả đều ghi dấu những khoảnh khắc của Woochan khi ở bên Kiin, dẫu chỉ là từ phía xa.
Lại một ngày nọ, Woochan phát hiện Kiin rất thích đọc sách văn học cổ điển. Trong giờ nghỉ trưa, cậu thấy Kiin ngồi một mình ở góc sân trường, dưới tán cây hoa sứ, cầm trên tay cuốn sách với bìa đã ngả màu. Kiin ngồi yên lặng, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng dòng chữ, như thể chìm đắm trong một thế giới mà chỉ mình cậu ấy hiểu được. Woochan khẽ mỉm cười, lòng dâng lên niềm hạnh phúc nho nhỏ. Cậu nghĩ, có lẽ nếu có thể cùng Kiin ngồi đọc một cuốn sách nào đó dưới tán cây này, thì niềm mến mộ thầm kín trong cậu sẽ được đong đầy hơn nữa.
Ngày qua ngày, Woochan tìm mọi cách để có thể được ngồi gần Kiin, chỉ để lặng yên bên cạnh, dù không nói lời nào. Và dù mỗi khoảnh khắc chỉ trôi qua trong im lặng, Woochan cảm nhận được hạnh phúc giản đơn ấy tựa như một niềm an ủi mà cậu không thể bỏ qua.
02.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi nhưng đầy dịu dàng. Cứ mỗi buổi sáng, Woochan lại đến lớp sớm, ngồi vào vị trí quen thuộc gần Kiin, sẵn sàng để một ngày mới bắt đầu với người cậu thầm mến ngồi ngay bên cạnh. Thỉnh thoảng, Woochan bắt gặp Kiin đang chăm chú vào một bài toán khó, đôi mày khẽ nhíu lại, đôi mắt sâu lắng đầy quyết tâm. Và đôi khi, Kiin ngả người tựa đầu vào cánh tay, ánh mắt mơ màng như đang nhìn về một chân trời xa xôi nào đó.
Một hôm, vào giờ ra chơi, lớp học trở nên tĩnh lặng khi mọi người đều đã ra ngoài. Chỉ còn Woochan và Kiin ngồi lại, mỗi người chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Woochan vô thức vẽ vài hình tròn trên góc vở, như một cách để che giấu ánh mắt không ngừng dõi theo người bạn bên cạnh. Cậu nghĩ, Kiin trong những khoảnh khắc như thế này thật xa vời nhưng cũng thật gần gũi. Mỗi lần ngước lên, chỉ cần thấy Kiin ngồi đó, dù không nói gì, Woochan cũng cảm nhận được một cảm giác an yên, như thể chỉ cần cậu ấy ở đây là đủ.
Bất chợt, Kiin quay sang, mắt cậu ánh lên vẻ thắc mắc. "Woochan đang vẽ gì thế?"
Giật mình, Woochan vội che cuốn vở lại, cảm thấy mặt mình nóng bừng. "À... chỉ là mấy đường tròn thôi, mình vẽ linh tinh ấy mà..." Cậu cười ngượng, ánh mắt lảng tránh như thể sợ rằng Kiin sẽ đọc được mọi suy nghĩ đang giấu kín trong lòng mình.
Kiin cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như một làn gió mát. Cậu lặng lẽ nhìn Woochan trong khoảnh khắc ấy, khiến trái tim Woochan như ngừng đập. Đó là lần đầu tiên Kiin cười với cậu, và nụ cười ấy thật dịu dàng, chân thành đến lạ thường. Từng sợi nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Kiin, khiến nụ cười ấy càng trở nên đẹp đẽ và rực rỡ hơn trong mắt Woochan.
Ngày hôm sau, khi mọi người cùng nhau tham gia một dự án nhóm, Woochan lại được xếp cùng nhóm với Kiin. Cả hai cùng đi bộ ra thư viện để chuẩn bị tài liệu cho bài thuyết trình. Con đường đến thư viện trải dài với những hàng cây cổ thụ, lá xanh rợp bóng, và hương hoa nhài thoang thoảng trong gió. Woochan đi cạnh Kiin, khoảng cách thật gần nhưng lại mang một cảm giác e dè, như thể chỉ cần một bước lỡ nhịp là khoảng cách ấy sẽ biến mất, để lại những cảm xúc chưa thể nói thành lời.
Kiin không nói gì nhiều, chỉ chăm chú bước đi, ánh mắt xa xăm như đang nghĩ về điều gì đó. Nhưng Woochan không thấy buồn. Được đi cạnh Kiin, dù là trong sự yên lặng này, cũng là niềm hạnh phúc lớn lao đối với cậu. Trái tim Woochan nhảy nhót từng nhịp theo từng bước chân của cả hai, cảm giác này ngọt ngào như một lời hứa mà cậu luôn muốn giữ lấy mãi.
Tại thư viện, họ ngồi đối diện nhau, cùng tra cứu tài liệu. Woochan cố gắng tập trung vào đống sách trước mặt, nhưng mắt lại luôn vô tình chạm vào hình bóng Kiin ngồi bên. Cậu nhìn thấy Kiin chăm chú ghi chú, từng đường nét trong cuốn sổ của cậu ấy thật đều đặn và tỉ mỉ. Thỉnh thoảng, Woochan bắt gặp ánh mắt Kiin, và cả hai lại cười nhẹ nhàng với nhau. Không lời nào cần nói, nhưng những ánh mắt ấy dường như nói lên rất nhiều điều, những điều mà Woochan không dám diễn đạt thành lời.
Buổi chiều hôm đó, khi hai người rời khỏi thư viện, Woochan quyết định lấy hết can đảm để hỏi Kiin điều mà cậu đã muốn biết từ rất lâu. Giọng Woochan nhỏ nhẹ, có phần bối rối:
"Kiin này... mình thấy cậu luôn cầm cuốn sách văn học cổ điển ấy. Kiin thích thể loại sách nào nhất?"
Kiin quay đầu lại, đôi mắt cậu dịu dàng nhìn Woochan. "Mình thích những cuốn sách về sự trưởng thành, về những câu chuyện mà nhân vật phải đối diện với chính mình. Những cuốn sách như thế khiến mình suy ngẫm nhiều hơn."
Woochan gật đầu, ngắm nhìn nụ cười hiếm hoi mà Kiin dành cho cậu. Trong lòng Woochan, những lời nói ấy như khắc sâu, tạo nên một bức tranh của Kiin – người bạn lạnh lùng nhưng cũng đầy sâu sắc mà cậu luôn yêu mến.
Kể từ hôm đó, Woochan thường dành thời gian đến thư viện, tìm kiếm những cuốn sách mà Kiin từng nhắc đến. Cậu mong rằng nếu đọc được những điều mà Kiin yêu thích, cậu sẽ hiểu Kiin thêm một chút, có thể đứng gần Kiin hơn một chút. Woochan thậm chí còn mong một ngày nào đó, khi tình cờ gặp Kiin ở thư viện, cậu có thể chia sẻ một vài trang sách ấy cùng Kiin, cùng ngồi bên nhau dưới bóng cây, lặng yên đọc những câu chuyện mà cả hai đều yêu thích.
Và cứ thế, từng ngày trôi qua, tình cảm của Woochan lớn dần, đong đầy qua từng khoảnh khắc thầm lặng bên cạnh người bạn mà cậu không thể ngừng nghĩ tới.
03.
Những ngày tháng bên Kiin cứ thế trôi qua thật dịu dàng, nhưng trong lòng Woochan lại dần dần trỗi dậy một nỗi buồn không tên. Cậu không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cảm giác Kiin dường như có một ai khác luôn quanh quẩn trong tâm trí cậu, như một ám ảnh không thể xua đi.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Woochan bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khác lạ ở Kiin. Cảm giác này cứ lớn dần lên, dai dẳng và khó chịu, len lỏi vào từng suy nghĩ của cậu. Dù đã cố thuyết phục bản thân rằng có lẽ chỉ là hiểu nhầm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kiin cười khi nhắn tin hay thấy cậu ấy trò chuyện với người con trai khác ngoài cổng trường, Woochan không thể ngăn được trái tim mình đau nhói.
Một buổi sáng cuối đông, khi trời còn lấm tấm sương mờ, Woochan đến trường sớm hơn thường lệ. Sân trường vắng vẻ với những chiếc lá còn đọng chút sương sớm, mặt đất phủ một lớp nước lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt từ những tia nắng đầu ngày. Cậu bước thật chậm, cảm nhận cái lạnh nhẹ nhàng thấm vào từng bước chân.
Khi bước vào lớp, Woochan nhìn thấy Kiin đã ngồi ở đó, đầu tựa lên bàn, mắt khẽ nhắm như thể đang ngủ. Những tia nắng ban mai dịu dàng xuyên qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng vàng ấm áp chiếu lên gương mặt thanh tú của Kiin, làm nổi bật đôi hàng mi dài và làn da trắng mịn. Nhìn Kiin ở khoảng cách gần như vậy, Woochan không khỏi cảm thấy lòng mình xao xuyến. Cậu muốn vươn tay chạm nhẹ vào mái tóc của Kiin, nhưng ý nghĩ ấy vụt qua nhanh như làn khói, bởi vì Woochan sợ rằng chỉ một hành động nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu không thể giữ nổi sự kiềm chế của mình.
Woochan chợt nhớ đến những lần Kiin đứng lặng lẽ bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại với một ai đó mà ánh mắt tràn đầy niềm vui. Cậu không rõ người đó là ai, nhưng một phần nào đó trong tâm trí cậu đã lén lút vẽ lên hình ảnh của một mối quan hệ mà mình không thể chen vào.
Trong những ngày tiếp theo, Woochan bắt đầu giữ khoảng cách với Kiin một cách tự nhiên. Những câu chuyện trước đây giữa họ dường như đã trở nên hiếm hoi, và Woochan chỉ lặng lẽ ngồi đó, giấu đi ánh mắt đầy nhớ nhung mà cậu thường dành cho Kiin. Đôi khi, giữa giờ học, Woochan bắt gặp ánh mắt Kiin vô tình hướng về phía mình, nhưng thay vì nhìn lại, cậu lại vội quay đi, cố che giấu cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Rồi một chiều nọ, Woochan thấy Kiin đang đứng chờ bên cổng trường, ánh mắt trông chờ. Trái tim Woochan thắt lại khi cậu nhận ra người mà Kiin chờ đợi không phải ai khác, mà chính là người con trai mà cậu ấy đã vài lần nhắc đến – một người với nụ cười hiền hậu và phong thái trầm ổn. Woochan đứng từ xa, lặng lẽ quan sát họ. Cậu thấy Kiin mỉm cười khi người ấy đến, ánh mắt Kiin ánh lên niềm vui không thể che giấu. Hai người đứng bên nhau, vừa nói chuyện vừa cười, tạo nên một bức tranh thật bình yên, như thể cả thế giới ngoài kia chỉ có hai người họ.
Woochan cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh khi trái tim cậu như đang nặng trĩu. Mỗi nụ cười của Kiin, mỗi ánh nhìn trao cho người khác đều trở thành những mũi dao đâm vào lòng Woochan, làm cậu đau nhói.
Buổi tối hôm đó, Woochan ngồi một mình bên cửa sổ phòng. Ngoài trời, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt nhưng đủ làm sáng không gian tĩnh lặng. Woochan cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mênh mông và lạnh lẽo. Nhớ đến ánh mắt rạng rỡ của Kiin bên người kia, lòng Woochan ngập tràn nỗi buồn. Cậu biết mình không thể nào đối diện với sự thật rằng người mà mình thầm thương bấy lâu nay đã thuộc về một ai khác.
Sáng hôm sau, Woochan lại đến trường sớm như thường lệ. Nhưng lần này, thay vì nhìn thấy Kiin đang chờ mình, cậu chỉ thấy một khoảng trống lạnh lẽo nơi chiếc bàn của Kiin, cảm giác như khoảng cách giữa họ đang dần rộng ra từng ngày. Woochan bước đến bàn của mình, lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không. Những dòng suy nghĩ không ngừng chảy tràn trong tâm trí cậu, nhưng cậu không dám nghĩ sâu hơn, không dám để bản thân chìm đắm vào những tưởng tượng mơ hồ về một tương lai không có Kiin bên cạnh.
Rồi vào một buổi học, khi cả lớp đều im lặng chú tâm vào bài giảng, Woochan vô tình nghe thấy Kiin đang khẽ nhắn tin, đôi môi cậu ấy hơi mỉm cười. Woochan thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp, cảm giác như mọi sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn. Những lời yêu chưa từng được nói ra giờ đây đè nặng trên lòng ngực cậu, khiến Woochan cảm thấy ngột ngạt và bối rối. Cậu muốn thổ lộ, muốn nói với Kiin về những cảm xúc sâu kín trong lòng mình, nhưng đồng thời cậu lại sợ rằng chỉ cần nói ra một lời, tình bạn giữa họ sẽ không còn như trước.
Giữa những cảm xúc hỗn loạn, Woochan quyết định rời khỏi lớp trước khi tiếng chuông tan học vang lên. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng mình cần không gian để hít thở. Cậu đi lang thang dưới tán cây ven trường, đôi mắt dõi theo những chiếc lá khẽ rung rinh dưới làn gió nhẹ. Trong lòng cậu, nỗi buồn lặng lẽ như làn sương mờ, che phủ mọi ngõ ngách trái tim.
Ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng gọi của Kiin từ phía sau. Woochan quay lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Kiin. Cậu ấy bước đến gần, khuôn mặt ánh lên sự quan tâm.
"Woochan, có chuyện gì sao? Sao dạo này cậu lại tránh mặt mình?" Kiin hỏi, giọng nói trầm nhẹ như làn gió thoảng qua, nhưng đủ để Woochan cảm nhận được sự chân thành của cậu ấy.
Woochan nhìn vào đôi mắt trong veo của Kiin, cảm thấy lòng mình dao động. Cậu muốn nói ra tất cả, muốn hỏi Kiin về người con trai kia, nhưng lại lo rằng một khi nói ra, cậu sẽ không thể chịu nổi câu trả lời.
Thay vào đó, Woochan nở một nụ cười nhạt. "Không có gì đâu, Kiin. Chắc là mình hơi mệt một chút."
Kiin nhìn Woochan đầy nghi hoặc, nhưng rồi cậu ấy gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai cậu. "Nếu có chuyện gì, Woochan đừng ngần ngại mà nói với mình nhé."
Woochan chỉ im lặng gật đầu. Cậu nhìn theo bóng Kiin bước đi, trái tim như bị xé nát. Cậu cảm thấy bản thân đang mắc kẹt giữa tình yêu và lòng tự trọng, giữa những cảm xúc không thể nói ra và nỗi sợ rằng mình sẽ mất Kiin mãi mãi.
Mỗi ngày sau đó, Woochan tiếp tục lặng lẽ dõi theo Kiin từ xa. Dù đau đớn, nhưng cậu vẫn không thể ngừng yêu thương Kiin, không thể ngừng mong đợi từng khoảnh khắc được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy. Woochan cảm nhận rằng, dù có đau lòng đến đâu, chỉ cần Kiin được hạnh phúc, thì sự hy sinh thầm lặng này cũng là xứng đáng.
04.
Mùa xuân đã trở lại, khoác lên đất trời một lớp áo mới, tràn ngập hương thơm của hoa cỏ và những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua các con phố. Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim của Woochan, cảm giác nặng trĩu vẫn còn đeo bám như một cái bóng không thể tách rời. Một tuần đã trôi qua kể từ khi cậu phát hiện ra sự thật đen tối, khiến trái tim mình tan nát. Không thể ngừng nghĩ về Kiin, những hình ảnh hạnh phúc giữa họ bỗng dưng bị bao trùm bởi màn sương mù của sự nghi ngờ. Trái tim Woochan nặng trĩu như những đám mây xám lơ lửng trên bầu trời, không biết đến bao giờ mới tan biến.
Hôm nay, khi ánh mặt trời vừa mới ló dạng, Woochan đã cố gắng đánh thức bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực ấy. Cậu bước ra khỏi nhà, nhưng mọi thứ xung quanh dường như đều u ám, giống như tâm trạng của cậu. Những chiếc lá xanh tươi vẫn đang bị gió thổi nhẹ nhàng, nhưng cậu không thể cảm nhận được sự sống động ấy. Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng, cảm giác đơn độc xâm chiếm cậu, như một chiếc lá khô rơi giữa cơn gió lạnh lẽo, bị bỏ rơi và quên lãng.
Khi vào lớp, Woochan nhận ra Kiin đã ngồi chờ ở bàn học của họ, ánh mắt sáng lấp lánh như những vì sao. Nhưng trong lòng cậu, nụ cười ấm áp của Kiin lại không thể chạm tới trái tim đang khô héo của mình. "Chào Woochan, hôm nay cậu có vẻ không được khỏe?" Kiin hỏi, giọng nói tràn đầy sự quan tâm. Câu hỏi như một mũi dao đâm thẳng vào lòng cậu, khiến cậu se lại, nhưng chỉ có thể gắng gượng nở một nụ cười mệt mỏi đáp lại. Những cảm xúc khó nói cứ chồng chất trong lòng, không biết bày tỏ cùng ai.
"Mình không sao, chỉ hơi mệt một chút," Woochan đáp, nhưng ngay cả cậu cũng biết rằng đó chỉ là lời nói dối. Trong lòng cậu, những suy nghĩ hỗn loạn như những con sóng vỗ về. Cảm giác cô đơn lại gặm nhấm trái tim cậu mỗi khi nhìn thấy Kiin mỉm cười, những kỷ niệm về những ngày tháng họ bên nhau sống động và đầy màu sắc, nhưng cũng dày đặc nỗi buồn. Kiin, với sự đáng yêu và tỏa sáng của mình, từng là ánh sáng dẫn đường cho Woochan giữa những ngày u ám, nhưng giờ đây, Woochan không biết phải giữ ánh sáng ấy như thế nào để không bị tắt ngấm.
Buổi học trôi qua một cách chậm chạp, mỗi phút giây như kéo dài vô tận. Woochan cố gắng lắng nghe giảng viên, nhưng những câu chữ như bay ra khỏi đầu cậu, tan biến trong không gian. Tâm trí cậu luôn hướng về Kiin, hình ảnh cậu ấy lén lút nhìn về phía mình, ánh mắt chăm sóc như đang tìm kiếm một lời đáp. Nhưng rồi, những suy nghĩ tiêu cực lại quay về, dày vò cậu, và cậu tự hỏi, có phải Kiin chỉ đang đối xử tốt với cậu vì tình bạn? Liệu cậu có thể trở thành kẻ đứng giữa, chứng kiến tình yêu của người mình thầm thương dành cho người khác?
Khi hoàng hôn buông xuống, Woochan quyết định ra ngoài đi dạo. Bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, nhưng cậu cảm thấy mình như một ngôi sao lạc lỏng, không có nơi nào để tỏa sáng. Cậu đi lang thang trong công viên gần nhà, nơi từng là điểm hẹn yêu thích của hai người. Hồi tưởng về những buổi chiều họ cùng ngồi trên ghế đá, trò chuyện rôm rả và những tiếng cười giòn tan, bất chợt khiến lòng cậu quặn thắt. Cậu thầm ước thời gian có thể quay ngược lại, để có thể nói với Kiin những điều chân thành nhất.
Rồi một buổi chiều khác, khi nắng vàng rực rỡ soi sáng mọi góc phố, Kiin bất ngờ mời Woochan tham gia một buổi picnic cùng nhóm bạn. Hạnh phúc xen lẫn với sự lo lắng, Woochan quyết định tham gia, hi vọng rằng điều này có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng. Những tiếng cười rộn rã của bạn bè khiến cậu cảm thấy phấn chấn, nhưng khi nhìn Kiin đang trò chuyện cùng những người khác, trái tim cậu lại quặn đau. Kiin bỗng trở thành một người nổi bật giữa đám đông, và cậu lại cảm thấy mình như một bóng ma, lạc lõng không có chỗ đứng.
Buổi picnic diễn ra vui vẻ, mọi người cùng nhau ăn uống, chơi đùa và chụp ảnh. Woochan cố gắng tham gia, nhưng nỗi lo về Kiin vẫn luôn hiện hữu trong lòng cậu. Cảnh tượng Kiin cười đùa cùng một cô gái xinh đẹp trong nhóm khiến lòng cậu chao đảo, như một mũi dao đâm thẳng vào tim. Cảm giác ghen tị và đau đớn khiến cậu thêm lạc lõng, tự hỏi liệu Kiin có đang tìm kiếm một tình yêu khác, và cậu chính là kẻ đứng giữa, chứng kiến hạnh phúc của người mình yêu.
Khi buổi picnic gần kết thúc, mọi người quyết định chụp một bức ảnh tập thể. Woochan đứng ở hàng cuối cùng, cảm giác như mình chỉ là một người thừa. Trong khoảnh khắc đó, Kiin quay lại, mỉm cười với cậu. "Woochan, đứng gần đây nào!" cậu ấy gọi, và tim Woochan như ngừng đập. Bất chợt, cảm giác lo lắng trong lòng bùng lên, nhưng cậu vẫn bước lại gần Kiin, chỉ vì nụ cười ấy.
Sau khi chụp ảnh, mọi người bắt đầu dọn dẹp. Kiin lại gần Woochan, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó nghiêm túc. "Cậu có thấy vui không?" Kiin hỏi, ánh mắt đầy mong đợi. Woochan chỉ gật đầu, nhưng lòng cậu đang dậy sóng. Một nỗi lo lắng dâng lên khi cậu nghĩ rằng nếu mình thổ lộ tình cảm lúc này, mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn.
"Nếu Kim Kiin đã có người mình thích thì đừng để ý đến mình như vậy nữa được không..."
05.
Thời gian trôi qua, và cuộc sống của cả hai vẫn tiếp diễn như một vòng lặp vô tận. Woochan vẫn thầm mến Kiin, nhưng cảm giác hụt hẫng mỗi lần nhìn thấy cậu bên người khác khiến cậu dần dần thu mình lại. Cậu trở nên xa cách hơn, và Kiin cũng cảm nhận được điều đó. Những cuộc trò chuyện trở nên ngắn gọn hơn, những nụ cười không còn tươi tắn như trước. Tình bạn của họ dần có dấu hiệu rạn nứt, và cảm giác thiếu thốn tình cảm ấy khiến Woochan như đang lạc lối trong chính cuộc đời mình.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, Woochan quyết định nói chuyện với Kiin. Một buổi chiều, khi ánh nắng đã nhạt dần, cậu hẹn Kiin ra công viên nơi họ từng cùng nhau cười đùa. Bầu trời đang chuyển dần sang màu hồng cam, tạo nên khung cảnh thơ mộng, nhưng trái tim cậu lại nặng trĩu lo âu. Mỗi bước đi đều như một gánh nặng, cậu tự hỏi liệu điều mình sắp nói có thể thay đổi mọi thứ không.
"Kiin, mình muốn nói chuyện một chút," Woochan bắt đầu, giọng nói có phần run rẩy. Kiin nhìn cậu, đôi mắt ngập tràn sự tò mò và lo lắng. "Có phải cậu có ai khác không?" Câu hỏi này bật ra như một làn sóng dâng trào. Woochan cảm thấy như mọi thứ xung quanh đột nhiên ngưng lại, chỉ còn lại hai người họ trong một không gian im lặng.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Kiin thấy lòng mình như trôi về những kỷ niệm xa xăm. Hồi tưởng về những lần họ cùng nhau cười đùa, những buổi chiều ấm áp, Kiin không khỏi cảm thấy nỗi lo lắng đang âm thầm lớn dần trong trái tim. Cậu đã luôn tự hỏi: Liệu Woochan có biết cậu đã yêu cậu ấy từ rất lâu? Liệu Woochan có cảm nhận được điều đó khi cậu lén lút nhìn cậu ấy, đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ? Nhưng sự lo lắng lại khiến cậu im lặng, sợ rằng một lời nói ra sẽ phá vỡ những gì đẹp đẽ mà họ đã có. Kiin luôn khao khát một mối quan hệ sâu sắc hơn, nhưng sợ rằng điều đó sẽ làm tổn thương Woochan, người mà cậu rất quý trọng.
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Kiin hỏi, giọng nói không hề cao lên mà lại đầy sự bình tĩnh. Lời nói ấy khiến Woochan thấy lòng mình như thắt lại, nhưng cậu cũng không thể lùi bước.
"Mình... mình chỉ cảm thấy dạo này cậu rất khác. Cậu cười nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn với mọi người. Mình không muốn là kẻ cản trở hạnh phúc của cậu." Những từ ngữ bật ra như một đợt sóng vỗ về, khiến trái tim cậu thắt lại.
"Mình...mình cũng muốn được yêu Kim Kiin mà"
Kiin nhìn Woochan, ánh mắt đầy sự chăm sóc và cảm thông. "Mình không có ai khác, Woochan. Thật sự không có. Mình chỉ muốn được ở bên cậu. Mình luôn nghĩ rằng cậu là người đặc biệt với mình." Giọng nói của Kiin nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sức nặng. Woochan cảm thấy lòng mình như vỡ òa, những hiểu lầm bấy lâu nay dần được tháo gỡ.
"Thật sao? Mình đã... đã nghĩ sai về cậu." Woochan thì thào, nước mắt dâng tràn. "Mình không muốn mất cậu, Kiin. Mình yêu cậu, nhưng mình sợ... sợ không thể giữ cậu bên mình." Câu nói ấy như một cú sốc, nhưng đồng thời cũng như một tảng đá lớn được lăn đi khỏi ngực cậu. Kiin chớp mắt, như thể những lời nói ấy là điều mà cậu đã mong chờ từ lâu.
Kiin khẽ cúi đầu, khuôn mặt cậu lộ rõ sự ngập ngừng. Trong lòng, những cảm xúc đan xen: hạnh phúc, lo lắng, và cả sự sợ hãi. "Mình... cũng yêu cậu, Woochan," Kiin thừa nhận, giọng nói ấm áp như ánh nắng mùa xuân. "Nhưng mình không biết liệu cậu có cảm nhận được điều đó không. Mình luôn sợ rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ trở nên khác. Mình không muốn làm tổn thương cậu."
Kiin lại nghĩ về những ngày tháng trôi qua, khi cậu chỉ dám âm thầm nhìn Woochan từ xa, trái tim cậu thổn thức mỗi khi thấy cậu cười. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều tràn đầy ý nghĩa, nhưng cũng luôn đọng lại một nỗi lo rằng sự chân thành của mình có thể khiến mọi thứ bị thay đổi.
Woochan cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm vô bờ bến, như thể ánh sáng cuối cùng đã quay trở lại sau những ngày dài tăm tối. "Vậy thì... chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu lại từ đầu nhé?" Cậu nói, lòng ngập tràn hy vọng.
Kiin gật đầu, nhưng vẫn có chút ngập ngừng. "Mình... không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng mình rất muốn thử." Cảm xúc của Kiin như đang đan xen giữa hạnh phúc và lo lắng, hai bàn tay siết chặt lại, thể hiện sự bất an mà cậu không thể diễn tả thành lời.
Trong khoảnh khắc đó, Woochan cảm nhận được sự mỏng manh trong lời nói của Kiin. Cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu, và giờ đây, khi nó đến, cảm xúc chờ mong, hy vọng và sợ hãi quện vào nhau trong lòng. "Mình cũng muốn thử, Kiin. Mình đã nghĩ về cậu rất nhiều. Mỗi khi nhìn cậu bên người khác, lòng mình lại quặn đau. Mình chỉ muốn có cậu bên cạnh."
Khi bầu trời tối dần và những vì sao bắt đầu lấp lánh, họ ngồi bên nhau, hai tâm hồn hòa vào một nhịp đập. Woochan nắm lấy tay Kiin, cảm giác ấm áp và vững chãi từ bàn tay cậu ấy khiến mọi lo lắng dường như tan biến. Từ khoảnh khắc đó, họ biết rằng tình yêu của mình không chỉ là những cảm xúc đơn thuần, mà còn là sự thấu hiểu, kiên nhẫn và một lời hứa về tương lai cùng nhau.
Họ trao nhau những cái nhìn, những nụ cười tỏa nắng, và một lời hẹn thề sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Dưới bầu trời đầy sao, những ước mơ của họ như được thắp sáng, cùng nhau vẽ nên những tương lai tươi sáng và đẹp đẽ hơn. Mùa xuân đã về, không chỉ với những bông hoa nở rộ mà còn với tình yêu mới chớm nở giữa Kiin và Woochan, một tình yêu vừa ngọt ngào vừa đầy hứa hẹn cho những ngày tháng sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip