Tuyết tháng 12(11)- Tử vong lúc mấy giờ?




Tuyết tháng 12(11)- Tử vong lúc mấy giờ?

"Tiêu Chiến, anh mau đến đây, đi cùng em, em sẽ dẫn anh ra nơi góc tối khuẩn uất này. Anh không cần sợ nữa."

"Sở Thanh, có phải là em không?."

"Tiêu Chiến, mau đưa tay cho em, em đưa anh đi."

Được, mau đưa anh đi cùng em. Chân trời góc bể, nơi nào có em, anh đều nguyện đi đến.

Tay Tiêu Chiến cố nhấc lên, lớp tuyết phía trên bị động liền tuột xuống nhúc nhích.

"Tuyết ở đây có gì đó rất kì lạ." người hét lên là Tô Tịnh Di

Vương Nhất Bác lao đến, cào cấu lấy lớp tuyết dày, vật hiện ra đầu tiên là khăn choàng cổ màu đỏ có khắc tên Tiêu Chiến.

"Là ở đây, anh Chiến ở đây."

Mọi người nghe tiếng kêu của Tô Tịnh Di mà bỏ cuốc xẻng xúm xít chạy đến giúp Vương Nhất Bác bới tuyết ra, cơ thể Tiêu Chiến dần hiện rõ bị chôn vùi bên dưới toàn bộ bị đông đến lạnh cứng.

Cơ thể Tiêu Chiến mềm nhũn không có sức sống, Nhất Bác như tìm được ánh sáng của thần linh vội bế anh lên mà ôm chặt vào lòng, tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Giọt nước mắt long lanh tựa pha lê đã mấy nhiêu năm lại đổ vỡ vì một người con trai khác, có lẽ cả đời Vương Nhất Bác này biết đã không thể rời xa đối phương được nữa rồi.

Thầy Triệu thở phào an tâm rồi mới hỏi:

"Bao lâu rồi?."

"Đã đúng chín giờ vừa tròn mười lăm phút từ lúc tìm người."

"Tốt rồi, Nhất Bác cậu mau đem Tiêu Chiến vào trong đi."

Đầu Nhất Bác gật đầu, cậu lập tức cuối người bế Tiêu Chiến đi vào trong nhà nghỉ làm ấm cơ thể ngày mai về sớm lại Bắc Kinh đưa vào bệnh viện kiểm tra tổng quát cơ thể.

"Xin lỗi anh Chiến, em tìm anh trễ quá."

Phía bên bệnh viện trung ương Bắc Kinh, bác sĩ họ Hồ thở mạnh một hơi, tháo khẩu trang lẫn bao tay y tế ra, kéo tấm chăn màu trắng phía dưới đắp lên cơ thể trắng bệch lạnh lẽo cứng đờ ấy.

"Bệnh nhân qua đời vào thời gian nào?."

"Là 8:59 PM ngày 10 tháng 12."

"Báo với người nhà đi."

Sở Thanh, bệnh viên số 23, đã qua đời vì ung thư máu giai đoạn cuối lúc 8 giờ 59 phút tối ngày 10 tháng 12.

Tiêu Chiến, anh đã được mang ra khỏi lớp tuyết ấy đổi lại là Sở Thanh, cô ấy mãi mãi nằm trong vỏ tuyết lạnh lẽo rồi.

Tiêu Chiến, chúc anh một đời bình an. Nếu có kiếp sau anh nhớ em càng tốt, quên em cũng không sao miễn có người thay em chăm sóc anh là đủ..

.

Tiếng kêu của máy đo nhịp tim chầm chậm kêu tít tít của một phòng, dòng chạy số đo tim vẫn ở trạng thái bình ổn nhưng người nằm trên giường vẫn đang hôn mê đã ba ngày ba đêm kể từ sau khi đem Tiêu Chiến ra khỏi tuyết.

Bác sĩ chuẩn đoán cơ thể bị suy nhược, lại bị chôn trong tuyết quá lâu dẫn đến suy hô hấp. Nhiệt độ cơ thể bị hạ thấp đột ngột nên dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, nhưng mà người nhà cũng không cần quá lo lắng vì khám tổng quát cũng không có nội thương nên nhanh chóng sẽ tỉnh, nhưng mà khi tỉnh lại cần nên xét nghiệm thêm một số thứ nữa trước khi xuất viện.

Cũng đã ba ngày ba đêm Vương Nhất Bác túc trực bên cạnh giường bệnh của Tiêu Chiến, ba ngày qua cơ thể anh lẫn Nhất Bác trở nên xanh xao hơn trước rất nhiều. Một người mê man không biết gì, một người lo lắng đến xót cả ruột gan, cơm cũng không chịu ăn, nước cũng không chịu uống, bị Tiêu Mặc ép lắm mới ăn được vài muỗng uống thêm bịch sữa thì mới có sức trông chừng Tiêu Chiến.

Bàn tay run rẩy lần lần tìm đến gương mặt gầy gò, da dẻ mờ nhạt xanh xao kia mà chạm lấy miết nhẹ lên da mặt khô khan nứt nẻ, lòng Vương Nhất Bác tự dằn dặt vì lúc trước đã bảo dù thế nào cũng tự tay chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến không để anh xảy ra bất cứ chuyện gì nhưng mà lại để xảy ra tình trạng như bây giờ.

Vương Nhất Bác làm tốt được tất cả nhưng bổn phận không làm tốt chính là chăm sóc cho Tiêu Chiến. Cậu rướn người hôn lên trán anh lại tình cờ bị Tiêu Mặc bắt gặp được.

Tại hành lang bệnh viện, hai người không phải vai trò là thầy giáo và học sinh nữa mà là một người đang tra khảo người còn lại.

"Thầy thích anh trai em?."

Vương Nhất Bác không đáp, một lát sau cậu mới lên tiếng hỏi:

"Nếu như vậy thì bạn cảm thấy thì sao?."

"Em không phản đối nhưng cũng không ủng hộ, dù anh em quyết định thế nào thì em cũng ủng hộ. Nhưng mà thầy Vương, em mong trong thời gian này thầy đừng bộc lộ cảm xúc của mình quá nhiều, anh Chiến vừa mới chia tay Sở Thanh tâm trạng còn vương vấn người xưa.."

"Tôi hiểu cho nên tôi sẽ đợi, bao lâu cũng được."

Tiêu Mặc gật đầu một cái rồi xoay gót đi vào bên trong nhưng chợt nhớ ra điều gì đó vội quay mặt lại nói với Nhất Bác:

"Em cũng mong thầy yêu hiện tại tương lai của anh em không phải yêu vì quá khứ, em tin rằng thầy có thể mang đến hạnh phúc cho anh Chiến." nói rồi thì Tiêu Mặc cũng chống nạn nhích từng bước đi vào với Tiêu Chiến.

Trong một nơi khác ba người họ đang nâng ly rượu uống cạn, người thì trong lòng hậm hực bực tức, người thì có ý thoải mái còn người lại đang suy nghĩ chiêu trò gì có thể hãm hại người khác nữa, dồn hai anh em Tiêu Mặc và Tiêu Chiến vào bước đường cùng.

Hà Tư Thành đăm chiêu nhìn ly rượu nồng đặc đang chảy vào cuốn họng, tay lắc lắc màu vị rượu đỏ tươi bên trong ly nhâm nhi rồi uống cạn nó, trong lòng đang nghĩ về cảnh tượng lúc nãy.

Lúc đó, Hà Tư Thành vừa nhấn nút nổ mìn thì thấy Tiêu Chiến từ đi chạy đến cứu Tiêu Mặc khỏi đó còn bản thân anh bị chôn vùi dưới lớp tuyết đó trước cảnh tượng đó hắn chỉ muốn lao đến kéo Tiêu Chiến ra nhưng lại bị Lạp Chân Chân ngăn lại, cô ta nói nếu không muốn lão Mã biết thì tốt nhất đừng làm gì cả, Tiêu Chiến cũng đáng chết.

Một đời tranh đua quỷ quyệt, một thời oanh oanh liệt liệt nhưng cuối cùng vẫn không thắng nỗi người con trai với tấm lòng thuần khiết ấy.

"Tiêu Chiến, cậu thật biết cách khiến người khác thất bại dưới tay mình."

Lạp Chân Chân tức giận quát: "Vậy mà để cho Tiêu Mặc thoát được nhưng mà cũng không sao qua lần này cô ta chắc sẽ không đụng đến tôi đâu, tôi cũng không có ý định lấy mạng của cô ta chỉ muốn hù dọa một trận mà thôi."

Hà Tư Thành cất giọng nói:

"Các người muốn làm gì cũng được, đừng động đến Tiêu Chiến là được."

Gã đầu xỏ nói: "Chuyện này thì không được, Tiêu Chiến là nguồn cơ của mọi chuyện nhất định phải diệt trừ, hơn nữa lúc còn ở công ty tôi có một giao dịch với bọn người mua chất cấm hình như Tiêu Chiến cũng biết."

"Mẹ kiếp! Ông dám ở trong công ty tôi làm ra những chuyện đó sao?."

"Dù sao bây giờ tạm lánh trước đã, sau chuyện này cảnh sát sẽ vào cuộc điều tra Lạp Chân Chân và người đàn ông đi cùng cô ta. Trước mắt án binh bất động trước đã còn về vận chuyển hàng lậu thì cứ bí mật mà làm."

Hà Tư Thành nghe thấy nhưng không nói gì cứ trầm ngâm mà suy tư, "Tiêu Chiến cậu có ổn không?."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip