Chap 17
Phía này Jungkook đang bỏ đi nhưng món ăn cay nồng ấy, gã không phải chê em nấu không ngon, nhưng nếu ăn hết những món này dù có ăn cay tốt đến đâu từ bao tử của gã cũng không thể chịu nổi. Gã để em nằm ở đó một lúc nghỉ ngơi, phía này tự tay Jeon JungKook đang rửa từng cái bát một, nghĩ đến cô liền thấy buồn cười, có phải là gậy ông đập lưng ông không nhỉ?
Thôi là vì cô đang không khoẻ, gã đành bấm bụng cười một mình, để cô nghe được thì cái con người da mặt mỏng ấy sẽ giận dỗi hắn cho xem. Nhỡ mà vì đôi co với hắn mà đuối sức nữa nên thôi, không đáng.
Điện thoại trong túi cô rung liên hồi, T/b thở dài mệt mỏi nhấc điện thoại đặt lên tai, biếng nhác nói.
- Nói?
- Sao rồi cục cưng của chị?
Giọng nói bỡn cợt của Aley phát ra từ trong điện thoại, T/b nghiếng răng ước gì có thể đấm vào mặt cô cho hả giận. Quân sư cái khỉ khô gì mà bày mấy cái trò nhảm nhí, hại cô bây giờ nằm liệt ở đây.
- Cục cưng cái đầu nhà mày!
- Rồi, cộc cằn như vậy là thua rồi à? Đầu hàng sớm vậy.
- Đồ Quân sư rởm!
Cô hằng hộc cúp điện thoại, lười nhác thở dài.
*ọt...
T/b bấm bụng, cái bụng chó má này lại gây chuyện với cô rồi. Vừa mới nôn thốc nôn để, bụng lúc này cũng rỗng tuếch có gì để tiếp tục nôn nữa đây. Jungkook quay lại thì thấy T/b đang nằm vật ra bàn mặt mày nhăn nhó, gã lo lắng kiểm tra thân thể cô có bệnh hay không, con người đâu mà sức khoẻ như cọng bún thế này.
- Em ổn không? Tôi gọi bác sĩ nhé?
Gã sốt sắng hỏi thăm, thế nhưng đáp lại gã chỉ có sự im lặng. Nhìn mặt mày cô tái nhợt, gã lập tức gọi bác sĩ đến. Hiện tại Jungkook đang rối bời, trước đây bất kể là chuyện như thế nào thì hắn luôn là người bình tĩnh giải quyết mọi thứ, hôm nay trí óc lại trở nên rối hơn tơ mồng kia chứ!
- Kim Namjoon xin nghe?
- Cho anh mười phút lập tức có mặt ở nhà tôi.
***
- Phu nhân bị đau dạ dày vì không phù hợp với thức ăn quá cay. Anh nên chú ý thức ăn của cô ấy hơn, đừng để như chuyện hôm nay xảy ra.
Sau khi kiểm tra và kê thuốc, Namjoon trầm tĩnh nói về sức khỏe của T/b cho Jungkook nghe, người đàn ông đang đứng ngồi không yên kia. Nghe được như thế, Jungkook thở phào nhẹ nhõm. Điệu bộ chọc bác sĩ Kim buồn cười, nhưng nghĩ lại nếu Namjoon cười không đúng chổ, Jeon Tổng sẽ nóng giận phát tiết lên người anh, lại thấy đau tai nên thôi.
Dặn dò Jungkook vài điều, Namjoon liền rời đi. Anh thầm nghĩ bụng, chỉ là đau bao tử thôi mà Jungkook lại sốt sắng đến vậy, nếu anh có gặp sai sót nào, chắc chắn hắn sẽ băm anh ra thành trăm mảnh đem vứt cho chó ăn. Nghĩ đến Namjoon liền rùng mình.
Jungkook bên cạnh ngắm nhìn cô một cách trìu mến, gã nâng tay vuốt mái tóc mềm, lau đi vài giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán cô. T/b vẫn còn tỉnh táo, cảm nhận người bên cạnh cứ vuốt ve tóc mình như thế liền khó chịu ra mặt.
- Đừng quấy! Tôi đang mệt.
- Đồ ngốc nhà em, tự làm mình ra nông nổi này.
- Anh cư nhiên dám gọi tôi là đồ ngốc? Suốt ngày chỉ biết ức hiếp người khác, tôi sẽ mách ba cho xem.
- Ừm, nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều tôi đưa em về tận nhà để mách ba vợ.
Cô tức giận gạt phăng bàn tay to lớn đang véo đỏ cái chun mũi của mình, mặt mày dữ tợn.
- Ba vợ? Anh có bị vấn đề về thần kinh không? Tôi sẽ không có cưới anh đâu đừng mơ gọi tiếng ba vợ với Lão Đại nhà tôi.
- Chung một chổ ở, chung một mâm cơm, chung một giường nằm, em không lấy tôi thì lấy ai?
- Đâu phải cứ chung chổ ở, chung mâm cơm, vật nhau trên giường rồi thì có thể làm vợ chồng. Hôm nay tôi ở cùng anh, mai tôi bên cạnh người khác.
Hắn lườm lườm cô, quả nhiên có ôn nhu cỡ nào thì cũng không thể địch lại sự đanh đá của em. Jungkook vực dậy xốc chăn lên, nằm hẳn phía trên nhấn T/b xuống. T/b biết rằng mình vừa vạ miệng, giận dỗi nên mới nói thế không ngờ lại chọc tức gã Jeon này.
- Tôi giống người để cùng em chơi đùa hai, ba hôm sao? Giỏi, lá gan em lớn đấy, tôi cho em không thể đi được cả ngày!
Jungkook không có ý định làm gì cô cả, vì không còn nhiều thời gian nên chỉ trêu T/b một chút thôi. Bản thân tuy có tức giận với lời nói của cô nhưng dù gì T/b vẫn chưa khoẻ hẳn, với tần suất một ngày vài lần như thế chắc T/b sớm muộn cùng thành bộ xương khô mất.
T/b xốc chăn, đẩy gã ra khỏi người mình đi vào phòng tắm, miệng không ngừng thầm rủa Jeon Jungkook.
- Chỉ giỏi ức hiếp người khác!
Ngâm mình trong bồn nước nóng, cô thư giãn thả lỏng người. Bỗng tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Cô cau mày không thôi, chẳng thèm ngó nhìn ai gọi, nhấc máy.
- Nói!
- Lại không thèm nhìn tên à?
T/b giật bắn mình suýt rơi cả điện thoại bồn tắm, thì ra là tên họ Jeon đáng ghét kia. Giọng nói trầm ấm phát ra trong điện thoại qua tai T/b liền trở thành giọng điệu khó nghe vô cùng, cách nói chuyện luôn bá đạo như thế.
- Có chuyện gì?
Cô vào thẳng vấn đề, chầm chậm ngồi dậy dậy, tay không quên xoa thắt lưng đau nhói.
- Em mau ra ngoài đi, cảm mất. Còn nữa, chuẩn bị đi, tôi và em về Park gia.
Nói xong liền cúp máy. Cô sắc mặt khó coi lườm lườm chiếc điện thoại. Đã bảo rồi, tên này luôn khó ưa như thế.
Thế nhưng không biết khi đối mặt với gia đình họ sẽ phản ứng thế nào nữa, cả tuần qua cô đã chọc giận họ đến vậy mà. Thôi đành chịu, ba yêu chắc sẽ không nhẫn tâm mắng nhiết, nặng nhẹ đứa con gái đáng yêu này đâu nhỉ?
Vuốt vuốt mái tóc mềm của mình sau khi chuẩn bị xong, cô chỉnh chu lại lần cuối. Dù sao Park gia cũng chẳng phải nơi lạ lẫm gì, không phải quá chăm chuốt. Đánh người định rời đi, thấy hắn đã đứng tựa mình vào cửa và chăm chăm nhìn cô, T/b nhướng mày.
- Anh đang làm gì vậy?
- Ngắm em, không thấy sao?
T/b tự hỏi có phải hắn là ma hay không, bước chân lúc nào cũng nhẹ như tênh chưa từng phát ra âm thanh. Cứ lẳng lặng đến lẳng lặng đi chả ai hay ai biết.
- Không, tôi mù rồi.
Liếc mắt khinh khỉnh, cô nhanh chóng rời đi. Khi đến cửa, T/b định đi ngang qua người hắn nhưng Jungkook nhanh tay giữ người lại, ôm lấy cô từ đằng sau, có lẽ đây là động tác hắn yêu thích nhất từ trước đến giờ mình dành cho T/b, đương nhiên là ngoài chuyện trên giường.
- Chết tiệt, tôi nghiện em rồi.
Mũi hắn liên tục dụi vào hõm cổ hít hà mùi hương thơm cơ thể khó tả của T/b. Nó gây nghiện hơn cả thuốc lá, khiến Jungkook đắm chìm vào và không nỡ buông ra.
Dù sao cô cũng thuộc về hắn rồi, chỉ còn một tờ giấy đính hôn thôi cả hai sẽ bên nhau theo nguyện ý hắn muốn, nghĩ đến đó thôi vòng tay rắn chắc của hắn liền trở nên dịu dàng, mang theo sự ôn nhu cưng nựng một báu vật. Giá như thời gian chậm lại, hắn chỉ muốn như vậy và hạnh phúc mãi mãi với cô gái trong lòng mình, lâu lắm rồi Jungkook mới cảm nhận được tình thương...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip