010 。cậu có không?
Sanghyeok tỉnh lại sau cơn say rượu, đầu đau nhức không chịu nổi. Thật ra tửu lượng của hắn không tốt lắm, dù gì ở trong trường học cũng rất ít khi yêu cầu uống rượu.
Hắn nghiêng người ngồi dậy, đụng phải con búp bê silicon bên cạnh.
Con búp bê tình dục kia nhìn rất giống Wangho, mái tóc lung tung rối loạn, khóe môi hở ra, còn dính tinh dịch đã khô.
Sanghyeok mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua, hắn uống nhiều quá, cồn hoàn toàn khống chế đại não, nên làm ra vài chuyện khác lạ như trong ảo giác. Mà cảm giác ấy cực kì chân thật, hắn nghe thấy tiếng Wangho không ngừng khóc thút thít xin tha, cảm nhận được sự giãy giụa vô dụng của cậu... Hắn không cho cậu chạy thoát, chơi cậu lần này đến lần khác.
Cảm giác quá đỗi chân thực, thậm chí thúc giục Sanghyeok duỗi tay đùa nghịch con búp bê lần nữa, không biết chính mình rốt cuộc ở chờ mong cái gì. Nó đương nhiên không có phản ứng gì, đôi mắt hãy còn mở to, rồi bị ném xuống dưới giường. Nó hoàn toàn rời khỏi tầm mắt Sanghyeok, làm hắn tỉnh táo lại không ít.
Sanghyeok nhớ tới Wangho từng mời hắn đến phòng tâm lý, tự giễu mà bĩu môi. Hắn tưởng mình có thể khống chế tốt, nhưng hóa ra là, cái con búp bê có khuôn mặt giống Wangho ngày càng không thể thỏa mãn khát vọng của hắn được nữa.
Hắn có lẽ thật nên đi khám bác sĩ.
Nhưng thực sự rất kì lạ, hắn nghĩ. Hắn vẫn cứ cảm thấy chuyện đêm qua quá thật, nếu mà hắn thực sự chơi Wangho, thì phản ứng thân thể của cậu cũng quá đỗi dễ thương.
Đúng là dâm đãng thiếu chịch.
Hồi tưởng, Sanghyeok cảm giác khoang bụng như là có hai ngọn lửa đánh nhau, hắn miễn cưỡng bình ổn, trên mặt khôi phục bình tĩnh, tâm bình khí hòa mà xách theo búp bê bị làm dơ đi rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Sanghyeok đem búp bê bỏ ở ghế sô pha ở phòng khách, kiên nhẫn chải đầu cho nó, có mấy túm tóc giả đã khô không thể dẹp xuống, Sanghyeok liền dùng thuốc dưỡng mà thoa cho nó, đến khi nó biến trở về bộ dáng nhu thuận.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Wangho.
Tiếng chuông vang lên bốn năm giây, Sanghyeok cầm lấy di động tiếp điện thoại.
Âm thanh Wangho phát ra nghe cứ như là đã khóc, hơn nữa là khóc thật lâu, mang theo nồng hậu giọng mũi. Sanghyeok hơi hơi nhăn lại lông mày, nghe thấy Wangho đáng thương mà thỉnh cầu hắn: "Sanghyeok, cậu có thể tới ký túc xá một chuyến được không? Tôi có việc, việc rất quan trọng muốn nói với cậu."
Cơ thể Wangho mảnh mai, đêm qua còn bị chà đạp như vậy, âm hộ giữa hai chân sưng tấy khủng khiếp, lồn nhỏ còn rất nóng, ướt nhẹp, bị chà xát rất đau.
Khi tỉnh lại trên giường, cậu như sống sót mà thoát khỏi tai nạn. Cậu thực sự rất sợ hãi mình không thể trở về. Bởi vậy, Wangho hạ quyết tâm, nhất định phải trực tiếp cùng Sanghyeok nói rõ ràng, hoàn toàn giải quyết vấn đề này.
Sanghyeok chưa từng tới ký túc xá Wangho. Ở trước gõ cửa, hắn tràn ngập ảo tưởng về một căn phòng tràn ngập mùi hương của Wangho như thế nào.
"Mời vào!" Wangho lớn tiếng kêu.
Sanghyeok đẩy cửa ra đi vào, hai chiếc bàn dài đặt cạnh nhau, kẹt ở hành lang lối vào của căn phòng hình "凸", không cho hắn đi.
Sanghyeok nhanh chóng liếc nhìn Wangho, lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hắn mặc áo thun trắng với quần đen dài, đơn giản mà thoải mái, nhưng tóc mái bị mũ đen ép xuống che khóe mắt, đồng tử đen kịt, có chút cảm giác áp bách.
Wangho căn bản không dám nhìn kỹ hắn, Sanghyeok tiến vào một chút, liền co rúm lại, nhỏ giọng nói: "Cậu đứng ở đó, nghe tôi nói là được rồi."
Sanghyeok không biết là người khác có cảm nhận về Wangho giống hắn hay không. Hắn cảm thấy bản thân căn bản đã vô phương cứu chữa rồi, dù Wangho làm cái gì, hắn cũng thấy cậu rất đáng yêu. Wangho cứ như vậy mà đứng ở kia, đôi mắt sưng sưng làm hắn nhớ tới bộ dáng cậu đêm qua, rất trùng hợp.
Hắn nắm chặt tay, không nói một lời mà chờ Wangho nói chuyện.
"Tôi... cậu có một con búp bê tình dục giống hệt tôi phải không?"
Wangho thấy chết không sợ mà cúi đầu hỏi, da mặt nóng lên. Cậu không biết Sanghyeok có vì thẹn quá hóa giận mà có phản ứng kỳ lạ hay không, dù gì KTX nam sinh cách âm rất kém, cậu cảm thấy Sanghyeok hẳn là sẽ không làm xằng bậy.
Trong phòng ngắn ngủi lặng im làm người ta hít thở không thông, cằm Wangho cúi sắp chạm vào xương quai xanh luôn rồi, rốt cuộc nghe thấy Sanghyeok mở miệng.
"Lần trước liên hoan, cậu vào phòng tôi ?"
Sanghyeok ngữ khí có chút lạnh băng, phảng phất ở chỉ trích cậu xâm phạm riêng tư của người khác.
Wangho sau sống lạnh cả người, ngẩng đầu hoảng loạn mà giải thích: "tôi...tôi có vào phòng cậu, nhưng không phải nhìn lén! Tôi vốn dĩ đã biết cậu có con búp bê tình dục kia. Cậu có thể không tin, nhưng những gì tôi nói tiếp theo là sự thât. Buổi tối tôi sẽ nhập vào cái con búp bê kia, đã liên tục hơn một tháng rồi."
Sanghyeok khóe miệng cười cười, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Cậu gọi tôi đến đây chỉ để đùa thôi à?"
"Cậu tin tưởng tôi! Tôi thật sự không có nói giỡn...... Những lần trước tôi không thể cử động, nhưng đêm qua tôi đã động được, còn có nói chuyện! Cậu không nhớ sao? Ngày hôm qua, ngày hôm qua cậu uống say, sau đó......" Wangho lộn xộn mà nói.
Sanghyeok như suy tư gì đó, gật gật đầu, "Ngày hôm qua tôi đúng là uống rất nhiều rượu."
"Có phải không!" Wangho biểu hiện như cuối cùng ý kiến của mình cũng được chấp nhận, "Tôi nói sự thật, tôi không có lừa cậu."
"Cho nên là?" Sanghyeok không sao cả hỏi.
Wangho dại ra mà sửng sốt một hồi, hơn nửa ngày mới tìm về suy nghĩ của chính mình, nói: "Chúng ta hẳn là nghĩ cách giải quyết chuyện này...ví dụ như, đem búp bê vứt đi."
"Tôi không đồng ý." Sanghyeok thấp giọng nói, "Nó đối tôi rất quan trọng."
Wangho cơ hồ cho rằng mình đang ảo giác, hỏi: "Thế thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ buổi tối tôi đi ngủ liền biến thành búp bê. Hơn nữa, cậu chơi con búp bê kia, trên người tôi cũng có dấu vết, không tin cậu xem."
Cậu lôi kéo cổ áo, lộ ra một mảnh ngực nhỏ rải rác vết bầm, lại nhanh buông tay để áo lại như cũ.
Biểu tình Sanghyeok cũng không thay đổi, Wangho lại cảm giác trên người hắn tản mát ra một bầu không khí sung sướng.
Wangho lắc đầu nói: "Tôi, tôi có thể đền tiền cho cậu, để cậu mua một cái khác mới hơn."
"Được thôi." Sanghyeok mỉm cười nói.
Rồi hắn báo số tiền lên tới sáu chữ số, Wangho tức khắc biết không có đủ tiền bồi thường, cậu trợn mắt há hốc mồm, hít ngược một hơi khí lạnh.
Mười mấy vạn? (1 vạn tệ ~ 34,5 triệu tiền việt. Sương sương hơn 400 triệu đồng)
Chắc chỉ có cậu đi bán mình mới bồi thường được chừng đó tiền.
"Nhưng mà cậu cũng không nên, dùng mặt tôi...làm cái chuyện đó được. Nếu là mặt của tôi, tôi, tôi hẳn là có quyền xử lý nó." Wangho lắp bắp mà nói.
Sanghyeok lại cười.
Hắn cười đến có chút nghiền ngẫm, thật giống như cười nhạo Wangho nói chẳng chút đáng giá
"Sao cậu nghĩ đó là mặt cậu?"
Wangho vì mặt dày vô sỉ của hắn chấn động.
"Sao cậu không thừa nhận hả? Tôi thấy rồi, đó là mặt tôi." Cậu thở phì phì mà chỉ vào nốt ruồi nhỏ dưới mắt mình: "Giống hệt y như đúc."
"Chỉ một nốt ruồi thì không chứng minh được gì cả."
Sanghyeok dùng tay chống cái bàn, đến gần cậu một chút, nhìn chằm chằm cậu nói, "Hơn nữa, búp bê tình dục của tôi có cái lồn nhỏ, Wangho, cậu cũng có sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip