XI,
Con Út về tới căn nhà rơm xập xệ của mình, cư nhiên sẽ đi thẳng vào trong, nhưng không, nó không còn hơi, chẳng màng ngồi bệt xuống hiên nhà. Nó ngước nhìn bầu trời cao, hoàng hôn đã lặng lẽ dần buông xuống, cảnh vật giờ khoác lên mình bộ áo đỏ cam, mang chất nóng nực. Con Út chỉ nhìn vậy thôi, nó không phán xét điều ấy. Tuy vậy, người ta bảo thời tiết chính là hiện thân của người con gái, vậy mà lúc nó trở nên bi lụy thế này, trời lại không có lấy một giọt mưa. Mưa. Để gạt trôi đi kí ức của con Út, để nó có thể khóc lóc mà không ai thương hại....
Nó lại nhìn xuống bức thư cậu Sunghoon gửi, à, nó vẫn chưa xem qua. Từ từ mở mẩu giấy bị gập làm bốn, nó suýt òa khóc thêm lần nữa, ấy là vì nó mới chỉ nhìn thấy chữ viết tay của Sunghoon thôi, rõ ràng mấy hôm trước còn được ngồi nhìn y viết báo cáo...
Gửi Y/n,
Xin lỗi. Có cả ngàn lời xin lỗi dành cho em tôi cũng thấy là không đủ.
Tôi biết rằng, xin lỗi thì liệu có cứu vãn được gì đâu, trong khi bản thân đã khốn nạn tới mức này rồi. Quãng thời gian vừa qua, chưa đầy một năm, thật quá ít ỏi. Tôi muốn ở bên em lâu hơn thế nữa, được cùng em thử nhiều thú vui khác nhau. Vậy mà, tôi bị ép sang Pháp. Em à, tất cả là do số phận, chúng ta không có lỗi gì cả!
Đây không phải là một bức thư tình, nhưng, em nhìn thấy bông cỏ may rồi chứ?
Thật ích kỉ, ấu trĩ, mặc dù vậy, tôi mong em sẽ cô độc, mong em chỉ nhớ về mình tôi thôi...
Một lần nữa, xin lỗi...
Nó gấp bức thư trong nước mắt, và một nụ cười giả lả. Sunghoon đây chính là đang nguyền rủa nó!
Sao anh ta hèn thế, khốn nạn thế? Anh ta thậm chí không đủ can đảm để nhận một phần lỗi của mình à, phó thác cho số phận như vậy, có khiến anh ta nhẹ nhõm hơn không?
Còn con Út thì không. Từ khi sinh ra, con Út đã không thể giao mình cho số phận, thực không khác gì giao một chú chim non cho rắn hổ mang chăm nuôi. Số phận của nó ấy à, từ lâu đã là một con cầu lẻo khoẻo, mục nát, con Út biết nếu mình bám vào đó, sẽ chết.
Vậy còn Sunghoon thì sao? Những con người ăn sung mặc sướng đều có quyền này à?
Con Út hận y đã không có đủ can đảm mà nói thẳng mọi chuyện với nó, hận y dù biết trước sẽ rời xa nhưng vẫn cố níu kéo nó lại, hận cái bản tính ích kỷ của y, hận sự hèn nhát, sự ấu trĩ....
....nhưng nó vẫn yêu y...
Thật khó chịu, tại sao không đá nó sang một góc, lạnh nhạt với nó, khiến cho nó thật sự căm ghét y đi chứ?
Tại sao tại sao tại sao?
Ngàn câu hỏi dồn dập trong đầu nó, như muốn ép chết nó. Yêu và hận của nó tỉ lệ thuận với nhau, chúng thay nhau ngự trị trái tim con Út, biến nó thành một người có hai nhân tính. Thực chất, yêu và hận chính là lý trí và cảm xúc của con Út. Nó biết mình không nên sa đọa vào cô bạn xúc cảm thất thường nữa, nhưng nó không thể sống mà thiếu cảm xúc.
Sunghoon đã làm cho cây cầu số mệnh của nó chắc chắn hơn, song, mới sửa được một nửa đã vội rời đi, để con Út chênh vênh ngay nơi giữa. Nó không thể quay lại, càng không thể tiến lên phía trước, chỉ đành chôn chân ở đó, hi vọng về một người không bao giờ quay trở lại....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
=====================================
- Này, mau xem hôm nay có tin tức gì mới, nhanh lên Y/n.
Một cô gái ăn bận trông chẳng yêu kiều mấy, xong khí chất và khuôn mặt lại vô cùng thanh tú, chính là con Út của mấy năm sau đó.
Quả thực may mắn, khi mà con Út đã tự tay dựng nốt quãng còn lại cho cây cầu của mình, không những thế, còn điểm thêm hoa, cỏ xanh và chim muông.
- Có gì thế - Nó chống cằm lên mu bàn tay, đưa mắt tò mò hỏi người con trai bên cạnh.
- Xem đi đã.
Nam ngồi cạnh nó quả là khí chất hơn người, mang một nét đẹp khuynh tạc hiếm thấy ở thời đó. Cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần Âu, song, vẫn tỏa ra một thứ gọi là...
....công tử nhà giàu.
Đó chính là con trai duy nhất nhà họ Lee, Lee Heesung. Tên tuổi của anh ta không còn là điều gì xa lạ đối với những cô gái từ nông thôn cho tới ăn chơi bậc nhất của chốn thành thị phồn hoa. Chính là một gã tài tử không chỉ tuấn tài mà còn vô cùng ôn nhu.
Con Út đang ở cùng anh chính là vì mấy năm trước, nó xin được vào làm ở nhà họ Lee. Tuy nhiên, trong nhà chỉ có mình nó biết chữ, cư nhiên được theo hầu hạ cho Heesung. Nói là hầu hạ, nhưng nó với y thực sự cư xử bình đẳng, như bạn bè thân thiết với nhau.
Nhà Lee là bước ngoặt mới của cuộc đời nó, vì là gia đình trí thức, ông bà Lee cư xử khác hẳn. Đúng cái chất văn minh, thanh lịch, không thể lẫn của ba đời nhà họ. Ông bà Lee còn dạy con Út rất nhiều, khiến cho con Út từ một bậc tôi tớ thấp hèn, nay cũng có chút gọi là chữ nghĩa.
Hôm nay, con Út đi theo anh lên thủ đô, phần là để làm tròn bổn phận của bậc dưới, phần là có cơ hội học hỏi thêm. Thực ra, thủ đô không làm con Út bất ngờ lắm, chỉ là đột nhiên, nó thấy buồn, bởi thủ đô gợi cho nó kí ức về cậu Sunghoon ngày nào....
- Này, sao mặt mày tiu ngỉu như bánh đa ngâm nước thế kia?
Con Út giật mình, quay sang thấy Heesung đang nhìn nó với ánh mắt khôi hài, rõ là làm chuyện không đâu, muối mặt chết mất!
.
.
.
.
Heesung ở trong thư phòng đàm phán, con Út hơi sợ nên nó xin phép ở ngoài. Nó ngồi trên chiếc ghế da, chốc chốc lại nóng lòng ngó sang cánh cửa khép kín, quả là cảm giác chờ đợi thật không thích thú mấy.
Mân mê dây buộc eo được chừng 15 phút, cuối cùng Heesung cũng xong. Con Út thấy anh thì mắt sáng lên, chạy tới nũng nịu.
- Sao mà lâu quá trời, trước kia cậu chỉ cần 30 phút là xong, bộ nay lụt nghề há?
- Hỏi vô duyên, đối tác lớn, không làm ăn qua loa được. - Anh búng trán con Út rồi cười.
- Đối tác lớn? Là ai hả cậu, lớn hơn ông Martin đợt trước luôn?
- Ông Martin làm gì có cửa, quay đầu lại rồi cô sẽ thấy.
Nó quay đầu.
Rồi nó chết đứng.
Người đứng ngay đằng sau, không ai khác chính là Sunghoon!
- Sao, bất ngờ chưa - Anh nhìn nó, nhạo cái sự ngố tàu rồi vội kéo nó về phía "ông đối tác lớn".
Con Út bất ngờ, ngần ngừ níu tay anh lại, điệu bộ trông có vẻ sợ sệt, khắc khoải. Anh chỉ khó hiểu, song, vẫn là không thể thất lễ với đối tác, bèn kéo lê nó lại. Con Út chạm mắt với Sunghoon, không khác gì thỏ nhìn thấy sư tử. Sunghoon bên kia cũng không khác cô là bao, mặt cứng đờ, phải để người phụ nữ bên cạnh đập vài phát vào vai thì mới ngại ngùng sờ gáy.
- Anh Park, đây là trợ lý của tôi, Kim Y/n.
Heesung nhiệt tình giới thiệu, không biết rằng có người con gái đang muốn trói anh mang đi ngay và luôn. Quả không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu mà thôi!
- À ừ..tôi biết
- Sao? Anh biết cô ấy à? - Heesung cau mày, nhưng vẫn có chút thích thú.
- Khô..không, ý tôi là..tôi xin thất lễ chút, tôi có việc bận.
Rồi vội quay phắt đi, bước chân vội vã như bỏ chạy.
===============================
- Vừa rồi tôi thấy anh Park lạ lắm!
- Lạ..là sao cơ.
Heesung thong thả nhấp một ngụm trà hoa cúc, đẩy chiếc kính sắp tuột khỏi sống mũi:
- Anh ta nổi tiếng trong giới kinh doanh, là người lạnh như băng, cô biết đấy, ngay cả tôi khi nãy còn lạnh sống lưng kia mà.
- Thì sao chứ? - Nó nhún vai.
- Thì chính là ở đó, lúc anh ta gặp cô, tôi nhận ra liền trở nên vô cùng vụng về lúng túng - Heesung đưa sát người mình lại - liệu cô và anh Park có liên hệ gì chăng?
Con Út suýt nữa giật bắn khỏi ghế. Tên này, quả là quá nhạy cảm!
- K.không, tôi thề, tôi không quen ai tên Park Sunghoon cả, anh biết đấy, trước khi tôi đến nhà anh làm việc th... - Nó xua tay.
- Thôi được rồi. - Heesung ra dấu dừng, thực sự không hiểu sao con người này lại sồn sồn lên như thế.
Con Út thấy hơi căng thẳng với điều tra viên Lee Heesung, vội quay sang kéo chút rèm cho thoáng khí. Ngước nhìn qua cửa sổ, dòng người nhốn nhác chen chúc nhau, làm con Út nhớ lại cái hôm nó mới vào làm nhà Park...
Ôi không, lại ủy mị rồi! Thực sự thủ đô làm cho con Út suy nghĩ vẩn vơ quá, nhưng nó không tài nào dừng nổi.
Rồi xe ngựa của nó thoáng qua một bóng người....
....con Út như chết lặng.
Một nam ôm hôn nữ đầy âu yếm. Con Út nhìn lầm hay không đã không còn quan trọng nữa rồi...
Bao nhiêu uất ức nó đã cố dồn ứ vào, song vẫn thật biết chọn dịp để ào ra. Trái tim nó, vỡ thành trăm mảnh, sắc nhọn cứa vào ruột gan nó. Cái cảm giác tự ti thật mãnh liệt trỗi dậy, nó không thể so mình với một nữ tài sánh đôi với y.
Con Út òa khóc, nó lấy tay ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, song, vẫn không ngăn nổi tiếng nức nở ngày càng to hơn. Heesung chỉ biết bối rối dỗ dành, anh không hiểu tại sao người con gái mạnh mẽ này hôm nay đột nhiên lại nắng mưa thất thường như vậy...
.
Hôm ấy, có một hình bóng nhỏ bé đã dứt tâm can quay lưng lại với người mà mình hằng yêu, dây thần kinh của những nỗi buồn nay đã tê liệt, đành để mọi kí ức chìm sâu vào quên lãng....
Ai ơi đời lắm chân tình
Cớ sao ta phải mặc dành cho nhau
Tay ngồi đan nắng hạ rơi
Bức thư người gửi chưa mau trả lời
Yêu là hận, bỏ là đau
Cớ sao ta lại gieo hận cho nhau?
Nhưng....
Ai đời bỏ được chữ yêu
Bỏ tia nắng hạ, chọn trời mưa giông
Trái tim rỉ máu nỉ non
Cớ sao người vẫn tương tư hở người?
(p/s: mẩu thơ tặng an ủi readers nào đang khóc >.<)
Royal (Sunghoon x you)
End: 03/08/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip