𝑺𝒕𝒐𝒓𝒚 𝒕𝒘𝒆𝒍𝒗𝒆:
«Tình yêu…quả là đau đớn thật đấy.»
…
Tới tận sau này một quãng thời gian, thì hắn mới biết được Hayato đã cứu giúp Yuuki sau khi gia đình cô bị thảm sát, thậm chí bọn họ đã sống với nhau một đoạn thời gian ngắn. Và kết tinh cho thứ tình cảm không có hồi kết đó chính là hắn - Akashi Haruchiyo.
Nhưng cho dù ông đã dâng hiến tất cả cho người con gái mình yêu, thì cũng không thể đánh đổi lại một nụ cười của cô khi ở bên cạnh Daiki. Và thứ tình yêu mù quáng đó đã dần biến chất một cách đầy đau đớn, nơi trái tim ông đau đớn âm ỉ khi tâm trí Yuuki vẫn chưa từng gạt bỏ đi hình ảnh người đàn ông kia, hay nên nói, cô căn bản không có cách nào quên đi hình bóng đó. Không làm sao thôi nhung nhớ tiếng gọi tên mình dịu dàng khi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống.
Một trái tim nhiệt thành bị ruồng bỏ, một trái tim hi sinh tất cả đến biến chất, một tâm hồn lạnh lẽo đến không thể đục nát. Bọn họ vẽ lên một bức tranh tình yêu rất bình thường, có lẽ là vì quá yêu mà không có được nên dần trở thành thù hận. Khi nhìn vào người ta cũng chỉ chậc lưỡi rồi thôi, nhưng từng chi tiết nhỏ trong đó đều khiến trái tim họ phải cuộn lên đầy đau đớn.
Hắn đã từng ở nhà Akashi một quãng thời gian, nhưng tất cả hạnh phúc ban đầu đều dần thay đổi, dùng một tốc độ kinh người đem những ảo tưởng bóp nát một cách đầy tàn nhẫn. Hắn đã gặp hai anh em cùng cha khác mẹ của mình ở đó, một trai, một gái, thú thật thì hắn chẳng thân thiết gì với bọn họ, nhưng nói chán ghét thì cũng không tới mức đó. Senju là một đứa nhóc nghịch ngợm, nhưng lại rất ấm áp và hay âm thầm quan tâm người khác, còn Takeomi lại nóng tính và thâm trầm hơn hẳn.
Hắn thường đi theo anh để kiếm tiền, nhưng với một đứa nhóc mới mười mấy tuổi thì ai lại chịu nhận vào làm việc chứ. Nên bọn họ đã tham gia mấy sàn đấu ngầm, chẳng cần biết tuổi tác ra sao cả, chỉ cần thỏa mãn thứ thú vui biến thái của mấy gã nhà giàu là được.
Lúc đó trên thân thể hắn đâu đâu cũng là vết thương, thậm chí ngày hôm sau còn nặng hơn bữa trước gấp nhiều lần. Với đầu óc không được tỉnh táo của chính mình thì Yuuki cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng với thân phận là một người mắc bệnh tâm thần thì cô có thể làm gì chứ?
Suy cho cùng cũng chỉ có thể ghì chặt hắn vào lòng bật khóc nức nở mà thôi, thứ tình yêu cuồng nhiệt nhưng biến chất của Hayato, hay những trận đánh bán sống bán chết trên sàn đấu ngầm. Nó đều khiến cho bọn họ ngạt thở, tựa như đang sống nhưng linh hồn đã chết đi.
Nếu hắn nhớ không lầm thì đó cũng là một ngày đầy tuyết, bọn họ chẳng mang theo thứ gì, cứ chạy thục mạng trên con đường vắng vẻ để cố trốn khỏi cái hiện thực tàn khốc này.
Sau đó Yuuki đã nhận may vá để trang trải cuộc sống, nhưng với đầu óc không mấy thanh tĩnh của mình thì cô không thể đi nhận hàng được, nên công việc đó hoàn toàn rơi vào trong tay hắn. Nhưng mọi việc cũng không tệ cho lắm, may là cô rất có khả năng trong mấy công việc yêu cầu tính thẩm mỹ thế này, cuộc sống bọn họ cứ lẳng lặng trôi qua, nhưng số tiền kiếm được qua ngày vẫn quá ít.
Để chi trả chi phí cho khu chung cư tồi tàn nhưng lại lấy giá cắt cổ này thì xoay sở thế nào cũng không đủ. Trong lúc bọn họ đã sắp bị đóng gói đuổi ra đường ở thì Daiki lại xuất hiện, mỗi tháng đều rất đúng hẹn mà chu cấp cho bọn họ.
Nhưng hắn không hiểu tại sao gã phải làm chuyện đó.
Đăng duy nhất tại quát pát Tsuchimikado_285.
"Hayato đã đặt tên con là Haruchiyo, vì chúng ta gặp gỡ nhau vào ngày đầu xuân...ông ấy từng nói rằng không muốn quên đi đoạn tình cảm này, để nó luôn bừng sáng trong trái tim cả hai chúng ta."
Không biết bầu trời từ bao giờ đã trở nên xám xịt, có lẽ nó sẽ không đổ mưa khi lớp tuyết còn đang quá dày. Nhưng màu sắc u tối đó như những tảng băng lớn đè nặng lên đáy lòng, khiến tâm trí con người không sao thông thoáng nổi.
"Haru à, con muốn có em không?"
Hắn không biết hiện tại mình đang có biểu cảm gì, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ mồn một đôi mắt bản thân mở to hiện ra trong con ngươi đen láy kia, nơi cổ họng khô khan khiến mọi lời nói đều trở nên khó bật thốt một cách trọn vẹn.
"Chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc nhé, con và em trai sẽ cùng dạo chơi ở công viên sau khi tan trường, mẹ sẽ làm sẵn hộp bento bỏ vào trong balo của hai đứa, papa Daiki nhất định cũng sẽ đúng giờ đến đón các con...anh ấy chắc chắn sẽ không vứt bỏ chúng ta đâu."
Những giọt nước mắt trong suốt và nóng hổi lăn dài trên gò má đã sớm bị gió thổi tới khô khốc, tiếng khóc kìm nén đó dường như cũng đang khiến hắn ngạt thở, cảm giác như có những bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ và đè nặng lên hai bên vai. Trong lúc Sanzu còn đang cúi đầu thơ thẩn thì đôi bàn tay đầy máu đã run rẩy đưa tới trước mặt hắn, chậm rãi vuốt lên mi mắt cong vút và đôi gò má lạnh cóng.
"Mẹ yêu con Haru, con rất thích canh miso nhỉ? Mẹ sẽ làm một tô thật đầy...con sẽ không phải nhịn đói nữa đâu, sau đó...mẹ sẽ may những bộ áo thật đẹp cho con, rồi mùa đông này sẽ không còn lạnh lẽo nữa...chúng ta sẽ qua nhà bà ngoại chơi nhé, ở đó nhất định đã có một cây thông rất đẹp rồi."
Không hiểu sao bây giờ cô lại thấy thanh thản đến lạ.
Yuuki khẽ mỉm cười, cho dù đôi mắt đã bị nhòe đi bởi hơi nước thì cô vẫn cố gắng mở ra thật to để nhìn kỹ đứa nhóc trước mắt, có lẽ khi gần kề sinh tử thì cô đã đủ dũng cảm để chấp nhận mọi thứ như nó vốn có.
"Đừng tin tưởng ai hết Haru."
Tuy rằng đã thật muộn màng, nhưng có lẽ suốt cả cuộc đời của mình cô đã sống như một con rối, bị điều khiển bởi chính người mà mình yêu tha thiết, điên cuồng nhảy múa trong một vở kịch chỉ đem lại đau thương cho bản thân. Và cô cũng chưa từng có lấy cho mình một vai diễn trọn vẹn.
"Cũng đừng yêu ai hết...vì nó đau đớn lắm."
Giống như trái cấm trong vườn địa đàng, rõ ràng là không thể ăn được, nhưng chính bản thân cứ không ngừng bị thôi thúc. Chỉ vô tình cắn trúng một miếng nhưng đã đẩy bản thân vào vũng bùn đang không ngừng lún xuống này. Nhưng thật buồn cười làm sao, rằng nếu có thêm một cơ hội nữa...thì cô cũng chưa chắc buông bỏ được bóng hình người đàn ông kia.
"Mẹ yêu con Haru, xin lỗi...vì phải để con lại một mình."
Tình yêu được ươm mầm bởi hy vọng, nhưng lại héo tàn bởi thù hận, có lẽ chết đi lại là sự giải thoát mà bấy lâu nay cô đã tìm kiếm chăng?
Nhưng sẽ thật ích kỷ nếu cô bỏ đi con trai mình để ra đi một mình, mà phải làm sao đây, khi vết thương cứ cuộn lên đầy đau đớn, cả nhịp thở cũng đang dần đứt quãng.
Có lẽ hiện tại cô lại luyến tiếc khi kết thúc thế này.
"Mẹ hãy ngủ đi, rồi ngày mai sẽ là một ngày thật đẹp...con sẽ ổn mà."
Đôi bàn tay hắn hiện tại vẫn lạnh buốt tựa như sắp đông cứng, nhưng nó lại khiến Yuuki thấy ấm áp tới lạ, trong một giây phút nào đó cô cảm thấy vũ trụ này lại quay về yêu thương chính mình. Có lẽ chỉ cần ngủ một giấc...rồi sẽ có thể quay lại những năm tháng thanh xuân kia.
Làn gió tuyết đang dần ập tới đã trở nên cuồng bạo hơn, sự điên loạn của nó khiến mái tóc đen tuyền khẽ khàng đung đưa, thân hình gầy gò trong lồng ngực hắn cũng đã lạnh buốt chẳng khác gì những tảng băng trôi dạt ở miền cực nam.
Nhưng nụ cười treo bên khóe môi hay những đốm đỏ nổi bật trên tà váy trắng này, đều xinh đẹp không sao tả xiết, mang theo màu sắc tinh khôi của hoa dại, một thứ nhỏ bé nhưng sức sống vô cùng ngoan cường.
Có lẽ mẹ hắn đã sống hơn phân nửa phần đời còn lại của mình trong dằn vặt, nhưng song song với nó cô cũng đã phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần hơn bất cứ ai hết. Hắn đột nhiên không biết làm một tên điên điên khùng khùng hay một con người bình thường sẽ hạnh phúc hơn.
Nhưng có một điều mẹ hắn đã đúng.
Tình yêu...quả là đau đớn thật đấy.
____________________
Đợt bão tuyết vừa rồi đã ngừng được một lúc, khiến lớp tuyết trắng dưới đất lại nhiều thêm một tầng và bầu không khí lạnh lẽo khiến người ta bất giác run lên cầm cập. Hắn có thể cảm nhận những đầu ngón tay của mình đang dần ửng đỏ lên, cùng với cảm giác đau nhức truyền đến đại não cực kỳ rõ ràng.
Sanzu cảm thấy lỗ mũi mình dường như đã bị đông cứng rồi, chẳng ngửi ra được gì nữa hết, tới cảm giác hít thở cũng khó khăn tới lạ. Mỗi khi muốn hít vào một hơi thật sâu thì chỉ có dòng khí lạnh buốt là theo vào đi xuống dưới phổi, khiến hắn từ trong ra ngoài đều lạnh run đến nổi da gà.
Và giữa cái thời tiết lạnh lẽo tới cùng cực này thì lại càng khan hiếm người ra đường, cũng vì vậy mà có mấy việc không tiện làm trở nên dễ dàng hơn. Sanzu cúi đầu hít sâu một hơi, và như thường lệ hắn phải run lên cầm cập vì xung quanh quá là lạnh. Nhưng ngay sau đó cũng chẳng có thời gian để than thở mà phải cố gắng lấp đi cái hố vừa đào xong.
"Haru-kun."
Không hiểu giọng nói này đã trở nên thân thuộc với hắn từ lúc nào, Sanzu khẽ ngưng tay việc bản thân đang làm, và đúng như suy nghĩ của hắn, nhóc con với cả người được quấn kỹ như cái bánh tét đang lạch bạch chạy tới. Cậu cúi người hai tay chống vào đầu gối không ngừng thở dốc, nhưng dù vậy thì hắn vẫn nhìn thấy chiếc khăn tay thấm chút máu được siết chặt lấy kia.
Quả là chẳng nghe lời gì cả.
Sanzu khẽ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nhìn quả đầu nhỏ đen tuyền cứ gục lên gục xuống trước mặt mình khi đang cố lấy lại nhịp thở, và cậu tựa hồ có chút chột dạ dưới ánh nhìn lên án của người kia.
"Kisaki? Mày làm gì ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip