chúng ta [⛰️🔥]
Earthquake x Blaze :"Lại một lần gặp gỡ, yêu thương chớm nở
___________________________________________________________-
Earthquake cảm thấy như mình sắp phát điên đến nơi. Cơn giận dữ bùng lên trong anh, mạnh mẽ đến mức chỉ cần nghĩ đến tên học sinh ấy, Api, là máu trong người anh lại sôi sục không ngừng. Mỗi lần nhớ đến cậu học sinh này, một luồng tức giận lại dâng lên, như thể có một ngọn lửa cháy bùng trong lòng.
Api, cái tên đó đã nổi như cồn trong suốt năm tháng qua, không chỉ bởi những trò nghịch ngợm mà còn vì cậu ta là "huyền thoại sống" của mọi vụ quậy phá. Cậu ta là nguồn gốc của mọi rắc rối trong trường, từ việc nói chuyện liên tục trong giờ học, đến việc gây ồn ào ở hành lang, rồi còn cả những trò đùa tinh quái khiến giáo viên phải đau đầu. Mỗi lần Api xuất hiện, không khí xung quanh như căng lên, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra.
Và điều đáng nói nhất là, chẳng hiểu sao, trường lại giao cậu ta cho Earthquake – một giáo viên trẻ tuổi, tài năng, và cũng là một cựu học sinh mẫu mực của trường. Anh không thể nào hiểu nổi quyết định này. Có phải vì anh đã từng là một học sinh gương mẫu, nên giờ đây trường muốn anh thử sức với thử thách lớn nhất này? Hay là họ nghĩ rằng anh có thể "dạy dỗ" Api một cách dễ dàng?
Mỗi ngày trôi qua, Earthquake càng cảm thấy áp lực nặng nề hơn. Cậu học sinh ấy không chỉ gây rối trong lớp học, mà còn khiến anh phải vật lộn với cảm giác bất lực khi đối mặt với những hành động quái đản của cậu. Nhưng Earthquake không thể từ bỏ, dù có lúc anh thật sự muốn bỏ nghề và chạy trốn đến nơi không ai biết mình là ai.
Ban đầu, Earthquake nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ. Anh từng là một học sinh toàn diện, nổi bật không chỉ với thành tích học tập xuất sắc mà còn với tính cách dịu dàng, phong thái cuốn hút, khiến ai cũng phải chú ý. Anh tự tin rằng mình sẽ dễ dàng thích nghi với vai trò mới này. Nhưng chỉ sau một tuần đứng lớp, mọi thứ không diễn ra như anh tưởng. Anh đã gần như muốn ném mạnh bảng giáo án vào tường, bùng nổ trong sự bất lực và tức giận.
Cậu học trò "tăng động" đó – Api – đã khiến anh bối rối và mệt mỏi đến mức không thể tin nổi. Những trò nghịch ngợm không ngừng, những pha quậy phá bất tận khiến Earthquake cảm thấy như mình đang chiến đấu với một cơn bão không thể kiểm soát. Thay vì cảm giác hào hứng khi trở lại trường, anh lại phải đối mặt với những ngày dài căng thẳng, nơi mỗi giờ dạy là một cuộc chiến đầy thử thách.
vui tính và năng động, nhưng nếu phải gọi chính xác thì phải là tăng động. Cậu nhóc này cứ như cái động cơ không bao giờ tắt, cứ mở miệng là không ngừng trò chuyện. Ghép cậu vào đâu là nơi đó ngay lập tức biến thành một cuộc họp không chính thức. Từ đầu bàn đến cuối bàn, dù xa bao nhiêu cậu cũng không ngại "kéo người ta vào câu chuyện của mình". Và nếu, trong một dịp đặc biệt nào đó, bị phạt ngồi gần thì cũng không sao, Api vẫn sẽ có cách để kéo anh vào cuộc trò chuyện của mình.
Chính vì vậy, không khó để thấy Api không mất một giây nào để chuyển mục tiêu, từ mấy người bạn ngồi xa chuyển sang "tấn công" Earthquake – người ngồi cạnh cậu.
– Thầy biết không, em nghe mọi người nói thầy là người rất tuyệt vời. Thầy thích đọc sách nữa đúng không? Mà thầy phải công nhận anh trai em đỉnh lắm luôn. Thầy có muốn nghe về anh ấy không?
Api không ngừng xuýt xoa, đôi mắt sáng ngời như thể anh trai mình là một "siêu sao". Cậu ta bắt đầu kể ra đủ thứ, nào là anh trai giỏi bóng đá, đẹp trai như người mẫu,... Lần này, Earthquake không còn muốn tránh né. Anh liếc sang cậu học trò của mình, hít một hơi dài, tay cầm bút như muốn viết tiếp bài giảng, nhưng cuối cùng lại đặt xuống.
– Em có vẻ rất tự hào về anh trai mình nhỉ? Nhưng... thầy nghĩ, thay vì ngồi đây khoe anh trai, em nên tập trung vào bài giảng đi thì hơn. – Earthquake vẫn giữ giọng nghiêm túc.
Api nhún vai, làm bộ mặt bất mãn một cách giả vờ, nhưng không hề có ý định dừng lại:
– Thầy không hiểu đâu! Anh trai em mà, kiểu gì cũng làm thầy ấn tượng. Anh ấy còn có thể hát rất hay nữa! Thầy có muốn nghe anh ấy đến trường không? Em mời thầy là được luôn.
Earthquake nhắm mắt, như thể cố gắng kiềm chế một tiếng thở dài. Anh biết mình đang bị "quấy rối" hết mức có thể, nhưng không thể trách cậu học trò này, ít nhất là không ngay lập tức. Anh nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một chút về chuyện của mình ngày xưa. Ngày còn là học sinh, anh cũng từng gặp những người như vậy. Những kẻ luôn tìm cách phá vỡ sự im lặng, làm loạn cả lớp học. Và anh đã từng sử dụng sức mạnh đất để trừng phạt họ.
Lúc đó, anh không nghĩ gì nhiều, chỉ là một phản ứng tự nhiên. Đất đai dưới lòng đất, hay những khối đá khổng lồ, đều có thể giúp anh dạy cho những kẻ "thích phá đám" một bài học. Nhưng giờ thì khác, anh là giáo viên, và nghề này yêu cầu phải có sự kiên nhẫn. Bây giờ anh không thể hành xử như hồi đó nữa.
Trong lúc anh đang mải nghĩ về những năm tháng ấy, bất chợt một ký ức khác thoáng qua trong đầu anh, làm anh phải dừng lại một chút. Tanah, cậu em trai anh – người luôn điềm đạm, trầm tính – đã thổ lộ rằng thích Api.
Vâng, chính là Tanah. Khi nghe câu này, Earthquake suýt chút nữa thì té ngửa. Lý do bất ngờ này làm anh chẳng thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa. Anh bật cười một chút rồi lại ngừng ngay khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của Tanah. Khóe môi anh giật giật không ngừng khi nghĩ về điều này.
– Em... em chắc chắn không? Em ... thích tên nhóc Api? – Earthquake nửa đùa nửa thật, cố gắng không để lộ vẻ sốc.
Tanah, cậu em trai đáng yêu của anh, chỉ im lặng, nhưng nụ cười ngại ngùng trên môi cậu đã cho Earthquake thấy rõ câu trả lời.
– Vâng, anh trai. Em thích Api từ cái nhìn đầu tiên.
Earthquake im lặng nhìn Tanah một lúc lâu, trước khi thở dài, tự nhủ một mình: "Tình yêu tuổi trẻ thật sự là kỳ diệu. Ai mà biết được..."
Thực sự là, Earthquake cũng không thể trách cậu được. Tanah rất thích Api, và sự thông minh, sự dí dỏm của cậu cũng khiến ai nhìn vào cũng không khỏi yêu mến. Dù vậy, Earthquake vẫn không thể kiềm chế được cái suy nghĩ: "Api à, em là thảm họa, nhưng thật sự em lại hiểu vì sao Tanah lại thích em."
Và có lẽ thằng bé cũng giống mình ; ngày xưa chính bản thân mình cũng đã từng thích người như vậy mà.........
Khi Earthquake đang chìm trong những hồi tưởng về thời còn là học sinh, một giọng nói đột ngột vang lên làm anh giật mình, kéo anh trở lại hiện tại.
– Thầy Earthquake! Học sinh Api đánh nhau!
Toang rồi, Earthquake nghĩ thầm. Khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi lại bị phá vỡ bởi một sự cố. Anh không chần chừ, vội vã đứng dậy, bỏ qua tất cả sự mệt mỏi. Lực lượng đã cạn kiệt, nhưng anh vẫn phải nhanh chóng chạy ngay đến văn phòng hiệu trưởng. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên nhất không phải là việc Api đánh nhau, mà là việc Tanah cũng có mặt ở đây, bên cạnh cậu học sinh kia. Cái sự tình huống này khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh nhìn quanh một lúc rồi nghiêm giọng hỏi Api, người đang đứng cạnh Tanah với vẻ mặt đầy vẻ tự tin.
– Api, chuyện gì xảy ra vậy?
Api gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng ngùng nhưng cũng không thiếu phần tự hào:
– Dạ thầy, chuyện là thế này... Cậu ta xúc phạm thầy ngay trước mặt Tanah. Không chỉ thế, còn có ý định đánh anh ấy nữa. Em thấy vậy nên đã ra ngăn cản. Thế nhưng hắn lại thách thức em, rồi còn đấm một cái vào mặt em, nên em mới phải đánh lại. Người ta gọi đây là tự vệ chính đáng!
Anh không biết có nên tin hay không, nhưng từ vẻ mặt của Api, anh cảm thấy như cậu đang nói thật. Chỉ là... cách Api giải thích tình huống thì có vẻ như hơi "hào hứng" một chút.
Còn tên học sinh kia, sau khi đứng im một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng vênh váo, đầy tự đắc:
– Thầy đừng tin nó nói xạo đấy. Nó đánh tôi trước cơ!
Khí thế của hai bên bắt đầu căng thẳng. Một vài học sinh xung quanh bắt đầu bu quanh, tạo nên không khí hỗn loạn. Thì đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc từ đám đông tiến đến, và trong một động tác nhanh chóng, người đó quỳ xuống bên Api, đặt tay lên vai cậu.
– Nghe nói em đánh nhau có thắng được không? – giọng nói trầm ấm nhưng đầy tự tin vang lên.
Api nhếch mép, tươi cười, đáp lại đầy tự hào:
– Em toàn thắng luôn!
Nhưng lời nói ấy của Api khiến Earthquake càng thêm ngạc nhiên, bởi giọng nói kia rất quen thuộc. Anh liếc sang và nhận ra người vừa xuất hiện là Blaze. Sự nhận ra này khiến anh cảm thấy bất ngờ, rồi lại như có gì đó nhói trong lòng.
– Thảo nào thấy quen... hóa ra là em cậu hả, Blaze. Cậu dạy em thành cái gì thế này?
Blaze cười cười, nhưng ngay sau đó, anh liền khẽ đập nhẹ vào đầu cậu bạn của mình mấy cái. Cả lớp im lặng nhìn, không ai dám lên tiếng.
– MAMA sao cậu lại ở đây? Xin lỗi, tớ sai rồi... – Blaze ôm đầu, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không giống với vẻ mạnh mẽ mà cậu thường thể hiện.
Earthquake, lúc này không thể giữ được vẻ nghiêm nghị của mình nữa. Anh chỉ biết lắc đầu, thở dài như một người anh trai thấu hiểu và yêu thương.
Khi những tiếng xì xầm trong phòng giảm xuống, và khi mọi người còn chìm đắm trong sự bối rối, hiệu trưởng bước vào, khuôn mặt vẫn rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt thì lại đầy suy tư.
– Chúng tôi đã kiểm tra tình hình và đúng như lời Api nói. Cậu X đã chính thức là người gây ra cuộc ẩu đả từ đầu. Api đã chỉ tự vệ thôi.
Ngay lập tức, không khí trong phòng như dịu đi phần nào, nhưng Earthquake lại cảm thấy có gì đó không thoải mái. Cậu học trò của anh – Api – dù hành động có hơi vội vàng, nhưng ít ra cậu đã đứng lên bảo vệ người khác. Còn Tanah, dù có chút lo lắng, nhưng từ khi cậu xuất hiện trong tình huống này, Earthquake không thể không thừa nhận một điều: anh cảm thấy thật sự rất tự hào về em trai mình.
Blaze, đứng bên cạnh Api, vẫn im lặng, mắt nhìn về phía Tanah, một sự quan tâm mà không ai có thể nói rõ được. Tanah cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh trai mình, nhưng có thể cảm nhận được rằng điều gì đó lớn hơn vừa được chia sẻ trong cuộc gặp gỡ này.
Sự xáo trộn trong phòng dần dần lắng xuống. Nhưng đối với Earthquake, mọi thứ chưa bao giờ giống như trước. Anh nhìn những người học trò của mình, nhìn vào những quyết định mà mỗi người phải đối mặt trong cuộc sống này. Tình yêu, sự bảo vệ, và những lựa chọn làm người đúng đắn – tất cả đều là những bài học không dễ dàng, nhưng ai cũng cần phải học qua.
Khi mọi chuyện dần lắng xuống và mọi người bắt đầu trở lại bình thường, Earthquake quay lại phòng giáo viên, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Anh tự hỏi liệu cuộc sống học đường này có thể yên ổn một chút hay không, nhưng rồi anh nhận ra, chẳng bao giờ có thể yên ổn được với một học sinh như Blaze.
Một cậu học trò nghịch ngợm, một tình huống bất ngờ xảy ra và giờ đây lại là người cũ. Earthquake đứng đó, không biết phải nói gì. Cái cảm giác đó, cái cảm giác gặp lại Blaze sau nhiều năm... dù không còn là những người bạn thân thiết như trước, nhưng ít ra, bây giờ họ đã biết nhìn nhận nhau một cách khác.
Blaze đứng một góc, đôi mắt sáng nhưng không còn vẻ bồng bột như trước. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang chìm vào một thế giới riêng. Dường như thời gian giữa họ đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn còn dư âm của những ngày xưa cũ.
– Blaze, Earthquake gọi khẽ, không biết phải bắt đầu từ đâu. E nhớ không, chúng ta đã từng rất khác nhau, phải không?
Blaze quay lại, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Earthquake. Ánh mắt của cậu bình tĩnh hơn, nhưng vẫn có chút gì đó ngượng ngùng.
– Nhớ chứ... Blaze cười nhẹ, nhưng trong giọng nói ấy có sự trầm tư. Ngày đó, chúng ta đều quá bướng bỉnh. Cứ nghĩ mình đã hiểu rõ mọi thứ, nhưng lại chẳng hiểu gì về nhau cả.
Earthquake gật đầu, những kỷ niệm xưa như ùa về trong đầu anh. Những lần họ không thể tìm ra điểm chung, những lúc tranh cãi vì những lý do ngu ngốc. Đó là thời gian mà anh cho rằng Blaze chỉ là một cậu học sinh quá bồng bột, và Blaze thì nghĩ anh quá nghiêm khắc và thiếu linh hoạt.
– Đúng vậy... Earthquake thở dài.
- Có lẽ anh đã sai khi không nhìn nhận em ấy một cách cởi mở hơn. Lúc đó, bản thân cứ nghĩ em chẳng phải là kiểu người anh có thể kết bạn, còn em lại nghĩ anh là kiểu người chỉ biết làm việc. Nhưng bây giờ... anh thấy may mắn vì chúng ta đã gặp lại nhau.
Blaze không nói gì, chỉ nhìn Earthquake một cách sâu sắc. Ánh mắt của cậu, bình tĩnh và ấm áp, như thể mọi điều chưa nói đều được thấu hiểu.
– Anh biết không, em luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy ai giống như mình. Nhưng giờ đây, khi đứng ở đây, mình lại cảm thấy... thật sự vui khi chúng ta có thể nhìn thấy nhau như thế này.
Earthquake nhìn Blaze, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng anh. Không phải là sự tiếc nuối, mà là sự hài lòng. Họ đã tìm thấy nhau sau những năm tháng xa cách.
– Blaze... Earthquake bắt đầu, giọng anh có chút bối rối. Chúng ta đã mất bao nhiêu thời gian vì những định kiến không đáng có, nhưng bây giờ, mình rất vui khi có thể đứng đây, chia sẻ khoảnh khắc này với em.
Blaze bước đến gần hơn, ánh mắt cậu kiên định và chắc chắn.
– Vậy thì, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nữa đúng không? Blaze mỉm cười, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.
Earthquake nhìn Blaze một lúc lâu, rồi khẽ mỉm cười. Đúng vậy, họ sẽ không bỏ lỡ nữa.
– Không. Chúng ta sẽ không bỏ lỡ nữa. Earthquake trả lời, và lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy thật sự hạnh phúc khi ở cạnh Blaze.
Từ đó, mọi thứ giữa họ thay đổi, như một dòng chảy âm thầm nhưng mãnh liệt cuốn trôi mọi khoảng cách. Những ngày tháng trôi qua, Earthquake và Blaze không chỉ đơn thuần gặp nhau để trao đổi những câu chuyện vu vơ nữa. Giữa họ, những cuộc gặp gỡ dần mang một ý nghĩa sâu sắc hơn, tựa như từng lớp mặt nạ được gỡ bỏ, để lộ những góc khuất chân thật nhất trong tâm hồn.
Ban đầu, cả hai vẫn giữ những cử chỉ dè dặt, nhưng rồi từng chút một, sự gần gũi len lỏi vào từng ánh mắt, từng nụ cười. Những buổi trò chuyện tưởng như ngẫu nhiên lại trở thành những khoảng thời gian mà cả hai đều khao khát. Blaze bắt đầu nhận ra ánh mắt Earthquake có gì đó đặc biệt, một sự dịu dàng mà trước đây cậu chưa từng để ý. Còn Earthquake, mỗi lần gặp Blaze, anh cảm thấy như thế giới xung quanh mờ nhạt đi, chỉ còn lại một nguồn sáng rực rỡ từ người trước mặt.
Không khí giữa họ không còn ngượng ngùng, không còn sự gượng gạo của những người che giấu cảm xúc. Thay vào đó, mỗi giây phút ở bên nhau là một sự an ủi, một niềm hạnh phúc không cần che đậy. Họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn, từ những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày đến những giấc mơ, những nỗi sợ sâu kín nhất.
Mọi thứ giữa họ không chỉ dừng lại ở sự thấu hiểu mà còn tiến xa hơn. Từng cử chỉ quan tâm trở nên rõ ràng hơn, từng ánh nhìn kéo dài hơn, từng khoảng lặng giữa họ không còn khó xử mà trở nên ấm áp. Tình cảm ấy cứ thế lớn dần, không ồn ào, không vội vã, nhưng đủ sâu sắc để làm thay đổi cả hai.
Mối quan hệ của họ dần trở nên nghiêm túc hơn, nhưng cũng ngọt ngào hơn bao giờ hết. Những giây phút ấy không chỉ là kỷ niệm mà còn là những dấu mốc, những bước tiến không thể đảo ngược, đưa họ đến gần nhau hơn từng ngày, từng giờ.
Mỗi lần bước chân vào trường, Blaze không thể không cảm thấy một sự háo hức ngấm ngầm trong lòng, như một cảm giác mong chờ, đợi chờ một khoảnh khắc đặc biệt. Dù cậu không bao giờ nói ra, nhưng mỗi cuộc trò chuyện với Earthquake, dù chỉ là những câu nói vặt vãnh hay những câu đùa vô tình, đều khiến trái tim Blaze đập nhanh hơn một chút. Mỗi lần đối diện với ánh mắt của Earthquake, cậu lại cảm thấy như thế giới xung quanh bỗng dưng tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp đập loạn nhịp của chính mình, như thể cậu không thể rời mắt khỏi người ấy.
Còn Earthquake, mỗi khi thấy Blaze xuất hiện, một cảm giác ấm áp và dễ chịu lạ kỳ dâng lên trong lòng, khó có thể diễn tả bằng lời. Anh không hiểu tại sao, nhưng mỗi ánh nhìn của Blaze lại khiến anh cảm thấy như trái tim mình đang bừng lên một ngọn lửa ấm áp, giống như ánh sáng dịu dàng chiếu rọi vào những góc tối trong tâm hồn. Mỗi lần họ trò chuyện, dù những lời nói chẳng có gì quá đặc biệt, nhưng lại khiến Earthquake cảm thấy như cả thế giới này chỉ tồn tại giữa hai người, không gì có thể phá vỡ được sự kết nối ấy.
Cả hai, dù không thổ lộ ra thành lời, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, họ đều nhận ra rằng có điều gì đó đặc biệt đang nảy sinh giữa mình. Đó không phải là những lời hứa hẹn hay những lời yêu thương ngọt ngào, mà là một sự thấu hiểu vô hình, là cảm giác khi gặp nhau như thể mọi thứ xung quanh bỗng trở nên có ý nghĩa hơn. Dù chưa thể gọi tên tình cảm này, nhưng họ đều cảm nhận được rằng, một sợi dây vô hình đã gắn kết hai con người vốn dĩ chẳng có gì chung, khiến mỗi cuộc gặp gỡ giữa họ trở thành một khoảnh khắc không thể thiếu trong ngày.
Trong khi đó, Tanah và Api, hai người em trai của Earthquake và Blaze, không thể không cảm thấy một chút khó xử, như thể đang đứng giữa những cảm xúc lẫn lộn mà họ không biết làm sao để xử lý. Dù không nói ra, nhưng sự thay đổi rõ rệt trong mối quan hệ giữa anh trai và Blaze không thể qua mắt được họ. Cả hai đều nhận ra rằng những cuộc trò chuyện đơn giản trước đây giờ đã dần chuyển sang một hướng khác, sâu sắc hơn, gần gũi hơn. Mối quan hệ ấy như đang nở rộ, nhưng lại chẳng có lời giải thích nào cho những cảm xúc đang xâm chiếm không gian giữa hai người.
Tanah, đôi khi cảm thấy như mình đang trở thành một người "bất đắc dĩ" trong câu chuyện tình yêu này. Cậu đã quen với việc làm "ông mai bà mối", đã từng nhìn thấy những cuộc gặp gỡ lén lút của bạn bè, nhưng chưa bao giờ cậu lại cảm thấy khó xử như thế này. Những buổi gặp gỡ giữa Earthquake và Blaze giờ đây cứ tiếp tục mật thiết hơn, và Tanah thì cứ như người ngoài cuộc, vô tình chứng kiến cảnh tượng "ăn cơm chó miễn phí" mà không thể tránh khỏi. Mọi thứ tiến triển quá nhanh, và cậu chẳng biết mình phải làm gì ngoài việc nhìn mọi chuyện diễn ra mà thôi.
Api cũng chẳng khá hơn. Cậu không thể phủ nhận rằng mình cảm thấy vui mừng khi thấy người thầy cũng như người anh của mình dần tìm thấy nhau trong một cách mà trước đây cậu chẳng dám mơ tưởng. Tuy vậy, đôi khi Api lại tự hỏi liệu mình có đang là người "cản đường" của họ hay không. Cậu đã quen với việc đứng ngoài cuộc, nhưng khi nhìn thấy mối quan hệ giữa Earthquake và Blaze ngày càng phát triển, một cảm giác khó tả len lỏi vào lòng, như thể cậu đang đứng bên lề một câu chuyện đẹp mà chẳng thể bước vào.
– Anh thấy không, Tanah? Hai người họ ngày càng gần nhau hơn đấy. Api nhìn về phía Earthquake và Blaze đang trò chuyện vui vẻ, ánh mắt có chút lạc lõng, rồi thở dài. "Còn chúng ta, thì vẫn phải đứng bên ngoài nhìn thôi."
– Ừ, nhưng không thể phủ nhận họ thật sự là một cặp đôi đẹp mà, Tanah nói với một nụ cười khổ sở, giọng cậu pha lẫn sự buồn cười nhưng cũng chứa đựng sự ngưỡng mộ. Cậu có thể thấy rõ ràng, tình cảm giữa Earthquake và Blaze không chỉ là sự kết hợp của hai người, mà là một thứ gì đó thật sự đáng trân trọng. "Dù sao thì... họ hạnh phúc mà."
Và dù cho những cảm giác ấy có chút khó xử, Tanah và Api đều biết rằng, trong sâu thẳm lòng mình, họ không thể nào phủ nhận niềm vui khi thấy những người mình quan tâm cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc bên nhau. Mọi thứ có thể rối ren, nhưng nếu có thể nhìn thấy họ mỉm cười, thì mọi thứ đều xứng đáng.
Blaze và Earthquake tiếp tục tìm thấy niềm vui trong những cuộc gặp gỡ hàng ngày, từ những cuộc trò chuyện vu vơ kéo dài cho đến những lần cùng nhau đi dạo dưới ánh nắng chiều ấm áp. Những khoảnh khắc bên nhau ấy khiến cả hai cảm nhận được một sự gắn kết mạnh mẽ, như thể mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều là những sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau hơn. Blaze dần nhận ra rằng trái tim mình đã thay đổi, và mỗi lần Earthquake nở nụ cười, cậu lại cảm thấy như bị cuốn hút, như chìm đắm trong sự ấm áp ấy, không thể thoát ra. Còn Earthquake, sau mỗi buổi gặp mặt, nhận ra rằng Blaze không chỉ là người bạn học cũ mà đã trở thành một phần quan trọng, không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Một ngày nọ, khi mặt trời dần lặn xuống, để lại bầu trời bao la những sắc đỏ và vàng rực rỡ, họ ngồi bên nhau dưới bóng cây, không gian yên tĩnh và ấm áp. Blaze, với ánh mắt đầy tâm sự, bỗng nhiên cất lên câu hỏi, giọng nói có chút lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng:
– Anh nghĩ chúng ta có thể cùng nhau lâu dài không?
Lời hỏi ấy như thấm vào không khí, nhẹ nhàng nhưng lại sâu sắc, như một cánh cửa mở ra cho những cảm xúc chưa được nói thành lời. Blaze nhìn vào mắt Earthquake, ánh mắt đầy sự mong đợi, nhưng cũng có chút lo sợ. Cậu sợ rằng những cảm xúc này có thể chỉ là thoáng qua, không đủ bền lâu.
Earthquake nhìn Blaze, không vội trả lời mà chỉ mỉm cười ấm áp, nụ cười ấy như một câu trả lời không cần nói ra. Anh không cần dùng những từ ngữ phức tạp để giải thích, chỉ một cái nhìn là đủ để Blaze cảm nhận được, rằng anh cũng đang trải qua cảm giác giống mình. Mọi thứ giữa họ đã vượt qua những lời nói, và giờ đây chỉ cần sự thấu hiểu, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.
– Anh không chắc... Nhưng nếu có thể, anh chỉ muốn ở bên em. Earthquake trả lời, giọng anh trầm xuống nhưng lại đầy cảm xúc, như thể từng từ ấy đều chất chứa một tình yêu sâu lắng.
Blaze không thể ngừng mỉm cười, cảm giác như trái tim mình đang tan chảy, nhẹ nhàng và ấm áp. Những từ ấy như một sự xác nhận, một lời hứa lặng lẽ nhưng đầy mạnh mẽ, khiến Blaze cảm thấy hạnh phúc đến nghẹt thở.
Và rồi, không lâu sau, mối quan hệ giữa họ chính thức bước sang một chương mới. Dù mới chỉ là một mối quan hệ đang chớm nở, nhưng tình cảm họ dành cho nhau đã sâu đậm đến mức không thể phủ nhận. Mỗi buổi gặp mặt trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai. Blaze, mỗi sáng, lại mong chờ những giây phút được gặp Earthquake, không chỉ để trò chuyện mà còn để cùng nhau trải qua những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa, những khoảnh khắc mà giờ đây cậu không thể thiếu trong cuộc sống.
Tanah và Api, dù có đôi chút cảm giác bất lực trong vai trò "ông mai bà mối", nhưng họ cũng không thể không cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy những người anh của mình cuối cùng đã tìm thấy nhau. Họ từng chứng kiến những nỗi buồn, những khoảng cách vô hình giữa Earthquake và Blaze, nhưng giờ đây, họ nhìn thấy một tình yêu đích thực, mạnh mẽ và chân thành đã dần nảy nở giữa hai người. Mối quan hệ ấy không chỉ là một sự kết nối của hai trái tim, mà còn là sự khẳng định rằng tình yêu thật sự có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Mỗi ngày trôi qua, Tanah và Api cảm thấy vui mừng vì biết rằng, dù họ chỉ đứng ngoài nhìn vào, tình yêu ấy sẽ vẫn tiếp tục nở hoa, đẹp đẽ và đầy hy vọng.
Ba năm đã trôi qua kể từ ngày Earthquake và Blaze gặp nhau lần đầu. Trong suốt quãng thời gian ấy, tình cảm giữa họ không chỉ lớn dần mà còn trở thành một tình yêu sâu sắc, vững bền, vượt qua mọi thử thách của cuộc sống. Từ những cuộc trò chuyện ban đầu chỉ là những lời bâng quơ, đến những khoảnh khắc chia sẻ vui buồn, Earthquake và Blaze đã chứng minh rằng tình yêu thật sự có thể nảy nở từ những điều giản dị nhất. Không còn là những người bạn học đơn thuần, họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, là bạn đời, là người luôn bên cạnh mỗi khi cần.
Sau ba năm yêu đương, cuối cùng, họ quyết định tổ chức một đám cưới – không phải một lễ cưới xa hoa với rượu champagne và những chiếc váy dạ hội lộng lẫy, mà là một buổi lễ ấm cúng, tràn ngập tình yêu thương và sự hạnh phúc. Lễ cưới ấy giản dị, nhưng mỗi khoảnh khắc đều chứa đựng sự chân thành và niềm vui không thể tả thành lời. Cả hai ngồi bên nhau, tay trong tay, không cần những lời hứa hẹn hoa mỹ, vì họ đã có tất cả những gì cần thiết trong ánh mắt đối phương.
Tanah và Api, những người đã chứng kiến toàn bộ hành trình của hai người anh trai, đứng bên cạnh trong ngày trọng đại ấy, không còn là những người "mai mối" nữa. Họ chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn Earthquake và Blaze bước vào một chặng đường mới của cuộc đời, cảm thấy vui mừng và tự hào vì những người bạn thân yêu của mình cuối cùng cũng tìm thấy nhau.
Khi ánh mắt của Earthquake và Blaze giao nhau trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, cả hai đều cảm nhận được toàn bộ những gì đã qua. Họ nhớ lại những tháng ngày sóng gió, những giây phút không dễ dàng nhưng cũng vô cùng quý giá. Tình yêu của họ đã không chỉ vượt qua thời gian, mà còn phát triển mạnh mẽ từ những thử thách mà cuộc sống đặt ra. Họ không còn chỉ là bạn học, không chỉ là những người bạn đồng hành, mà là bạn đời, là sự lựa chọn duy nhất của nhau. Mỗi bước đi, mỗi khoảnh khắc bên nhau không phải là những ngày tháng bỏ lỡ, mà là những khoảnh khắc xây dựng lên một tình yêu bền vững, một cuộc sống đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào.
Đối với Earthquake và Blaze, đám cưới không chỉ là sự kiện đánh dấu một bước ngoặt mới trong cuộc sống mà còn là minh chứng cho tình yêu vượt lên trên mọi rào cản. Cả hai biết rằng, dù phía trước sẽ có những thử thách và khó khăn, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả. Những năm tháng đã qua không chỉ là những ngày tháng họ sống chung, mà là hành trình họ đã cùng nhau vượt qua, một hành trình đầy ắp tình yêu, sự kiên nhẫn và chân thành – thứ tình cảm mà họ đã xây dựng và giữ gìn suốt ba năm qua.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip