35


Khi Quang Anh vừa bước xuống xe, ánh nắng nhạt chiều tà còn vương lại trên bờ vai anh, cánh cửa xe chậm rãi khép lại.

Bên trong, Đức Duy, người tưởng chừng đã say mèm, khẽ mở mắt. Ánh sáng buổi chiều len qua cửa kính, hắt lên gương mặt lạnh lùng của cậu, phản chiếu một nét cười nhạt nhòa, khó đoán.

Hẳn là đang tìm cớ níu kéo, nhưng đâu ngờ người kia lạnh lùng đến thế.

Đức Duy nhếch môi, nét cười không rõ là giễu cợt hay bất mãn.

Cậu ngồi thẳng dậy, động tác gọn gàng, chỉnh lại cổ áo với vẻ điềm nhiên, như thể phút vừa rồi chỉ là màn kịch thoáng qua.

" Tìm một khách sạn nào đó, đừng đưa tôi về nhà " Đức Duy bình thản ra lệnh, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nơi bóng lưng Quang Anh đang khuất dần.

Người tài xế thoáng ngạc nhiên, đôi tay bỗng hơi chững lại trên vô lăng. Vừa rồi cậu chủ còn say đến mức không nhấc nổi mình, giờ lại tỉnh táo như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Dạ... vâng, thưa cậu" ông đáp, nhanh chóng làm theo, không dám chậm trễ.

Chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại Quang Anh một mình giữa khung cảnh chiều tàn. Đức Duy ngả người tựa vào ghế, ánh mắt âm trầm nhìn ra dòng người qua lại, nhưng tâm trí lại đang quẩn quanh với hình bóng ai kia.

" Mất trí nhớ, vậy thì...tốt nhất cậu đừng nên nhớ lại. "

---
---

Mấy tuần sau vẫn trôi qua trong sự yên bình tĩnh lặng.

Sáng nay, Quang Anh vừa ngáp vừa bước xuống cầu thang, dáng vẻ uể oải thường ngày vẫn không thay đổi. Hôm nay là chủ nhật, anh ngủ liền một mạch đến tận 1 giờ chiều.

Từ khi xuyên vào thân xác này, chất lượng giấc ngủ của Quang Anh quả thực được cải thiện đáng kể. Chỉ cần nhắm mắt là ngủ, hơn nữa còn rất sâu và ngon lành.

Đứng giữa cầu thang, anh chợt dừng bước, ánh mắt hướng xuống dưới. Cảnh tượng trước mặt khiến anh khẽ nhướn mày. Đoán xem Quang Anh thấy gì nào?

Nguyễn Tuấn Duy?

Một đầu tóc đen và một đầu tóc nâu đang ngồi cạnh nhau, với đóng sách giáo khoa trên bàn. Phải nói sau nhỉ? Khoảng cách của họ, như muốn lao vào hôn luôn ấy.

Tuấn Duy nghe tiếng động, ngước lên, ánh mắt chạm phải Quang Anh. Bất giác, liền tránh xa Quang Huy vừa có ý tiếp cận mình ra.

* Hảo cảm tăng 2%. *

Quang Anh cong môi, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên gương mặt. Anh tiếp tục bước xuống, thong thả tiến lại gần họ.

" Ồ, thầy làm gia sư riêng khi nào vậy?" Anh tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế đơn gần đó, hai chân vắt chéo, người ngả ra sau, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua hai người.

"À, mẹ đã thuê thầy ấy từ hai ngày trước, dạy thêm cho RIÊNG EM. Tại anh không thường xuyên ở nhà nên không biết thôi" Quang Huy lên tiếng, giọng điệu ẩn sâu đó là ý khoe khoang.

" Ồ, hỏi cậu à?" Quang Anh cắt ngang lời, ánh mắt vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng rõ ràng không hề để lộ chút thiện cảm nào.

Anh quay sang Tuấn Duy, đôi mắt ánh lên vẻ dò xét đầy ý vị.

" Thầy à? "

" À... ngoài giờ dạy ở trường cũng không có việc gì làm, nên tôi nhận thêm việc gia sư cho đỡ chán " y có vẻ hơi lúng túng

Quang Anh khẽ nhếch môi, một nụ cười mỉa hiện rõ. Anh nhìn thoáng qua khoảng cách gần gũi giữa Tuấn Duy và Quang Huy

/ Xem ra, người thầy 'ngốc nghếch' này bị Quang Huy nhắm trúng rồi... /

* Anh ta là người có hảo cảm thấp nhất trong dàn hậu cung của anh đấy, kí chủ. Cẩn thận kẻo bị cướp người nha *

/ Tôi là đang muốn chờ xem người họ định làm gì. Mỗi người một vai diễn. Một ' ngốc ' một ' bạch nguyệt quang ' quá thú vị rồi / Quang Anh không khỏi thích thú

* Vậy thì anh chính là sói đội lớp cừu, hồ ly đội lớp người * chip chip liền tiếp lời, giọng điệu đầy hứng thú, rõ ràng đang rất phấn khích khi đánh giá kí chủ của mình.

Quang Anh chỉ cười nhàn nhạt, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.

" Anh ơi, anh có thể lấy hộ em hai ly nước cam không? Người làm đều bận cả rồi, mà chỉ có anh là rảnh rỗi thôi " Quang Huy nhẹ giọng, nụ cười tươi nhưng lời nói lại mang hàm ý rõ ràng.

* Vãi, cậu ta dám ra lệnh cho anh kìa *

" Không cần phiề..." Tuấn Duy lên tiếng từ chối giúp Quang Anh

"Được." Quang Anh nhanh chóng cắt ngang, trả lời bằng giọng thoải mái đến lạ thường. Anh đứng dậy bước vào bếp, để lại hai người với biểu cảm ngỡ ngàng.

---

" Cam trông tươi nhỉ? " Quang Anh nhàn nhã lấy cam ra chuẩn bị

* Kí chủ, anh làm thật đấy à? Cậu ta sai khiến anh rõ ràng như thế! *

Quang Anh không đáp, chỉ lặng lẽ vắt cam vào ly. Động tác thành thạo, mượt mà.

---

" Anh vất vả rồi, cảm ơn ." Quang Huy cười tươi nhận lấy hai ly nước cam từ tay Quang Anh.

"Học vui nhé " Quang Anh đáp lại, giọng đầy ý vị trước khi thong thả quay người bước lên lầu.

Chưa đầy hai phút sau, tiếng phun nước vang lên từ phía sau.

Quang Huy cau mày, gương mặt thoáng qua vẻ nhăn nhó. Cậu siết chặt ly nước cam, ánh mắt tối lại khi liếc nhìn lên cầu thang.

* hảo cảm tăng 2%, tổng 39% *

Đúng là, trẻ con

Tuấn Duy ngồi bên cạnh, thoáng mỉm cười, ánh mắt khẽ lướt về hướng cầu thang nơi Quang Anh vừa khuất bóng.

Nụ cười trên môi y nhanh chóng biến mất.

"Sao thế?" y rút tờ khăn giấy đưa cho Quang Huy.

" Có lẽ anh ấy để nhầm thứ khác với đường rồi " Quang Huy cố gắng bình tĩnh trả lời, gương mặt vẫn giữ nụ cười gượng, dù trong lòng vô cùng khó chịu.

Cay-mặn-đắng tất cả đều có đủ...

---

Trên lầu, Quang Anh nằm dài trên giường, mắt dán vào màn hình điện thoại, vẻ mặt thư thái.

* Đúng là kí chủ không làm em thất vọng mà! *

"Đáng lẽ, thứ đó nên là xyanua," Quang Anh nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.

" Trước đây vẫn luôn giữ bên người. Tiếc là giờ không còn."

* Kí chủ... Trước đây anh vẫn luôn sống thế sao? *

* Ý em là...Lúc nào cũng đề phòng tất cả? * chip chip dè dặt hỏi

" Ngươi không hiểu đâu..." Quang Anh chỉ khẽ cười nhàn nhạt, nhưng ẩn sau đó là một sự chua xót, mà có lẽ ngay cả anh cũng không rõ.

Đằng sau vẻ bình thản ấy, là 20 năm sống không một ngày buông lỏng cảnh giác, không một giây thực sự thả lỏng tâm hồn.

Cuộc sống như thế, quả thật không dễ thở chút nào, Quang Anh nhỉ?

---

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên không lâu sau đó.

Quang Anh hít thở sâu, điều chỉnh lại một chút.

" Ah, thầy có chuyện gì sao? " anh mở cửa, nụ cười hờ hững trên môi.

" Chuyện là...tôi có thể nói chút việc không? " y có vẻ ngập ngừng.

" Thầy vào đi " Quang Anh tránh sang một bên, mời người kia vào.

Tìm đến tận cửa, có ý gì đây?
__________________________________
     ____________________________
          _______________________

Thank you for reading it all ❤

Bình chọn mấy nay tuột quá các nàng uii 🥺

Đừng quên bình chọn và cmt nhó, đó là động lực to lớn của tớ í ♡

Cho tớ cảm nghĩ nhoaa ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip