Chương 5

Xán Liệt tức giận đi ra khỏi bệnh viện cùng A Mẫn. Trùng hợp thay Nhật Linh vừa lúc đi vào bệnh viện.
Thật sự thì chả có sự trùng hợp gì cả. Ả cố tình đến bệnh viện xem Bạch Hiền sống chết ra sao còn ăn mừng.

- A Mẫn cậu tránh mặt 1 tí đi để tớ nói chuyện với cô ta.

Cô gật đầu chạy vào 1 góc khuất nấp vào. Dù gì thì cô cũng không tiện xen vào chuyện này, Nhật Linh thấy người yêu cũ, ả chả kiêng nè gì mà chạy đến bám vào người anh.

- Xán Liệt à~ anh làm gì mà nghỉ học mãi vậy?

Nhìn ả với ánh mắt khinh bỉ, sau đó liền gạt tay của ả ra khỏi người mình. Bây giờ anh thực sự rất ghê tởm.

- Cô làm ơn tránh xa tôi 1 chút.

Nhật Linh bắt đầu vào vai ngây thơ vô tội. A Mẫn đứng một bên xem mà tức muốn chửi thề. Chỉ mong Xán Liệt không mềm lòng mà tha thứ cho ả.

- Anh ghét em lắm sao?

Một câu hỏi vô cùng thừa thãi. Anh ôm bụng cười nắc nẻ, không biết ả rắn độc này còn định diễn đến bao giờ.

- Cô đừng nghĩ tôi không biết những gì cô làm đối với Bạch Hiền. Tôi đã xem lại camera của trường. Biết được toàn bộ việc làm của cô.

Bị nói trúng tim đen cô ta hơi chột dạ cố gắng giả vờ khóc, một màn kịch nước mắt cá sấu. A Mẫn hận không thể xông ra tát lật mặt con rắn trơ trẽn kia.

- Xán Liệt em sai rồi anh đừng lạnh lùng với em như vậy?

Cô ta quỳ xuống nắm lấy tay anh. Mọi người xung quanh thấy thế mà bàn tán xôn xao. Khiến anh cũng khó xử.

- Em nhớ anh lắm từ ngày chia tay anh em sống không bằng chết. Xin anh hãy quay về với em. Em làm mọi việc cũng vì em quá yêu anh thôi.

A Mẫn nấp 1 góc chứng kiến tất cả, suýt nữa hộc máu mà chết tại chỗ. Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Bạch Hiền kéo lại.

- Bạch Hiền em...

Cô giật mình vội vàng đứng lên che tầm nhìn của Bạch Hiền. Cậu tay cầm chai nước biển, tay còn lại giữ chặt A Mẫn.

- Chị đừng nói gì cả em thấy hết rồi.

Định nói gì đó nhưng cô lại nuốt vào không muốn nữa. Cả hai người núp như ăn trộm vậy. Bảo vệ mà thấy chắc chắn sẽ túm cổ cả hai.

Xán Liệt cảm thấy hơi nhói nhói trong lòng ít nhiều gì cô ta cũng từng là người anh yêu. Anh lần nữa gạt tay cô ta lạnh lùng quay đi. Cô đâu dễ dàng để anh thoát khỏi tay cô. Cô còn rất nhiều trò vui mà...Diễn phải diễn cho tới chứ. Đứng phắc dậy chạy đến ôm anh từ đằng sau.

- Đừng đi Xán Liệt đừng bỏ em 1 mình.

Không nhịn được nữa, A Mẫn vội xông ra mà quên mất tay mình vẫn còn bị cậu giữ lại.

- Ui da Bạch Hiền à em làm gì vậy? Chết cái mông tôi rồi.

Cậu cười nhạt rồi đứng lên trở về phòng. Xoa xoa cái mông vừa tiếp đất của mình, quay lại đã thấy Bạch Hiền đi xa. Cô không còn cách nào khác, ba chân bốn cẳng đuổi theo.

- Ê ê!!! Sao bỏ đi vậy? Bạch Hiền...Bạch Hiền...

A Mẫn nhanh chóng chạy theo nhỡ mà cậu làm gì bậy bạ, cô sẽ không biết ăn nói như thế nào với ba của Bạch Hiền.

Trước tình cảnh như này, anh không biết phải phản ứng như thế nào. Im lặng một lúc lâu. Cuối cùng thì nước mắt của người yêu cũ vẫn chiến thắng cái gọi là tình cảm anh em.

- Nín đi.

- Khi nào anh tha lỗi cho em. Em mới nín

Xán Liệt thở dài. Anh không biết xử sự sao cho hợp tình hợp lý.

- Anh không giận em đừng khóc nữa.

Anh đưa tay lau nước mắt của ả. Coi như nhờ việc này mà anh và Nhật Linh gương vỡ lại lành. Chính thức quay lại với nhau.

- Em muốn vào thăm Tiểu Bạch, em muốn xin lỗi cậu ấy.

Anh gật đầu rồi nắm lấy tay của cô hướng phòng bệnh của Bạch Hiền mà đi...

_____________________

Bạch Hiền im lặng ngồi trên giường nhìn ra phía cửa sổ. A Mẫn thở dài, cô không biết phải khuyên nên cậu như nào. Cô không giỏi ăn nói. Có khi khuyên xong mọi chuyện còn tệ hơn.

- Tiểu Bạch....!!! Em thật sự yêu Xán Liệt sao?

Cậu gật đầu nhẹ môi mấp máy nói. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cậu chịu nói ra những suy nghĩ của mình. Yêu ai thích ai cậu đều để im trong lòng, từng ngày từng giờ từng phút theo dõi âm thầm. Bấy giờ thì tốt rồi, Xán Liệt đã một lần nữa thuộc về người khác.

- Em nghĩ em sẽ được Xán Liệt yêu thương chăm sóc như bây giờ. Em nghĩ anh ấy dịu dàng với em nhưng đối với tất cả mọi người anh ấy đều dịu dàng.

Đau lòng cho Bạch Hiền, cô chỉ xoa đầu cậu. Cô biết bây giờ cô nói thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật. Lựa chọn sự im lặng chắc là sẽ tốt hơn.

- Không sao chị biết từ đầu rồi. Yêu một người, là một vạn lần tim đập nhanh. Cũng là một vạn lần cúi đầu lau nước mắt.

Cô mỉm cười, Bạch Hiền kìm nước mắt quá lâu nên bây giờ không hẹn mà chảy ra. A Mẫn đưa tay lau những giọt nước mắt của cậu.

- Không khóc nín đi. Nước mắt của chúng ta là những hạt ngọc. Em đừng lãng phí nó một cách vô ích như vậy!

Vừa chuẩn bị nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa của Xán Liệt cắt ngang.

- Tiểu Bạch à....Nhật Linh đến thăm em đây.

Bạch Hiền sợ hãi nép vào cánh tay của A Mẫn. Cậu thật sự rất sợ cô ta lần nữa hại cậu. A Mẫn vỗ lên mu bàn tay của cậu trấn an cậu. Nhật Linh bước đến gần cô liền đưa tay giữ khoảng cách với ả.

- Đứng xa 1 chút đừng đến gần em ấy. Bạch Hiền rất dễ bị kích động.

Anh lại bắt đầu lên tiếng bênh vực người yêu cũ.

- A Mẫn cậu...???

- Cậu không có quyền lên tiếng. Xán Liệt có vẻ như tớ đã nhìn nhầm con người của cậu rồi.

Trừng mắt nhìn Xán Liệt. Cô không muốn đấu khẩu với anh nhưng anh rất lắm lời khiến cô nhiều lúc muốn nổi điên. Nhật Linh bỗng dưng cúi đầu.

- Bạch Hiền thật sự rất xin lỗi em chị rất hối hận.

Không khỏi im lặng đến đáng sợ, cậu không buồn liếc nhìn cô 1 cái. Cô ta hơi mất kiên nhẫn.

- A~

Cô ả kêu lên, anh vội chạy đến đỡ ả. Một màn kịch " tình chàng ý thiếp " diễn ra. A Mẫn chứng kiến cảm thấy buồn nôn.

- Em không sao chứ?

- Dạ không em chỉ hơi choáng váng khi cúi đầu quá lâu thôi.

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền. Anh có hơi bất mãn với thái độ không chịu hợp tác của cậu.

- Tiểu Bạch em đừng quá đáng. Nhật Linh thành tâm xin lỗi mà em còn....!!!

- Không sao anh đừng trách em ấy.

Lại bắt đầu giả nhân giả nghĩa. A Mẫn nhếch miệng cười rồi lên tiếng. Cô chịu hết nổi rồi, ở đây một chút nữa chắc chắn A Mẫn sẽ đập nát mặt ả.

- Tiểu Bạch em thích hoa đúng không vậy để chị đưa em ra vườn hoa chơi. Ở đây toàn mùi bỉ ổi thôi.

Bạch Hiền nở nụ cười cực kỳ sạch sẽ. Leo xuống giường lững thững bước theo A Mẫn....bỏ lại 2 người đang làm trò cười cho thiên hạ.

Khi đi ngang qua Xán Liệt. A Mẫn cũng không quên gửi cho anh một câu.

- Tớ thực sự đã nhìn nhầm cậu rồi Phác Xán Liệt. Cậu thật nhu nhược...

Từ ngày hôm đó Xán Liệt không đến thăm cậu nữa. Chỉ có A Mẫn túc trực bên cạnh cậu. Ban đêm thì là ba cậu. Một cuộc gọi cũng không có. Cậu dần dần quên đi hình bóng của anh trong kí ức của mình...cậu phải bỏ tình cảm của mình qua 1 bên. Cậu trở về nhà và tiếp tục công việc vệ sĩ của mình.

Tình bạn của Xán Liệt và A Mẫn cũng vì đó mà sứt mẻ đi vài phần. Bởi vì từ từ nhỏ đã là bạn thân, tuy rất ghét cái tính nhu nhược của bạn mình nhưng A Mẫn cũng không thể cắt đứt quan hệ bạn bè với Xán Liệt. Tuy A Mẫn nhiều lần làm khó dễ Nhật Linh nhưng anh cũng không thể phủ nhận người yêu của anh ương bướng cứng đầu, bị cô dạy dỗ cũng không có gì là sai. Người nhịn một câu thì tình bạn mới có thể bền vững.

__________________
10 năm sau

10 năm với khuôn mặt lạnh lùng. 10 năm với nụ cười gượng.
10 năm cậu và anh nói chuyện với nhau không quá 10 câu.

Cậu luôn im lặng khác xa với Tiểu Bạch ngày xưa...lạnh lùng, ít nói đó mới là Biện Bạch Hiền. Cậu ấy không còn như lúc đầu. Đóa hoa tuyết trắng tinh khiết, sớm đã bị vấy bẩn.

Xán Liệt đã tốt nghiệp và anh đang là chủ tịch của Phác Thị do ba anh giao cho anh. Người ta thường gọi anh là Phác Tổng.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip