125
"Định giết chúng tôi sao?"
Leader cười nhạt, khoanh tay trước ngực.
"Tôi e là không được đâu. Nếu ông chủ biết cậu, thay vì quản lý một lũ tội phạm, lại đi giết tất cả thì sao? Chỉ một lũ tội phạm cũng không quản lý nổi, thì làm sao có tư cách cầm quyền?"
Sehun nghiến răng, giọng sắc lạnh.
"Nói hay lắm! Nhưng giết thịt một lũ chó dại thì không sai, phải chứ?"
Leader nhếch mép.
"Vậy bắn đi! Xem cậu sẽ nói với ông chủ thế nào?"
Hai bàn tay Sehun siết chặt, những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Máu trong lồng ngực sôi sùng sục, cậu sắp không kiềm chế được nữa.
Chỉ cần một câu lệnh của cậu, lũ này sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.
Nhưng...
Trước khi Sehun kịp ra lệnh, Sheely đã bước nhanh lại, giọng gấp gáp.
"Chúng đã biết lệnh của ông chủ: không được để chúng chết! Cậu chủ, bình tĩnh đi! Mục tiêu! Hãy nghĩ đến mục tiêu!"
Sehun thở hắt ra.
Chịu đựng chuyện này thật không dễ chút nào.
Vì một người con gái mà làm trái lệnh cha? Điều này, Sehun chưa bao giờ làm, và cũng sẽ không bao giờ làm!
Cậu quay sang Leader, giọng trầm xuống.
"Nói đi! Chúng mày đã làm gì cô ấy? Và chúng mày muốn gì?"
Leader nhún vai, thong thả đáp.
"Cậu chủ đã thẳng thắn vậy, tôi cũng không giấu nữa. Cậu chủ giết Seiky, nợ máu phải trả bằng máu! Nhưng yên tâm, hiện giờ cô ta vẫn an toàn."
Ánh mắt Sehun tối lại.
"Được rồi! Nói tao biết, có thể dùng thứ gì để đổi lấy cô ấy?"
Leader cười nhạt, mắt ánh lên sự thách thức.
"Mạng sống của cậu chủ chẳng hạn!"
Ngay khi Leader dứt lời, Sheely lập tức rút súng, sẵn sàng bắn hạ bất cứ tên nào có ý định tấn công Sehun.
Nhưng Sehun chỉ phất tay nhẹ.
"Cất súng đi! Không sao đâu."
Rồi bỗng...
Cậu bật cười khanh khách.
Leader nhíu mày nhìn Sehun.
"Đúng là một lũ ngu xuẩn! Mày nghĩ tao sẽ đổi mạng sống của mình để một cô người tình được sống à?"
Sehun lại bật cười, như thể chưa từng nghe điều gì buồn cười hơn thế trong đời.
"Ngươi nhầm to rồi đấy!"
Leader híp mắt quan sát Sehun, rồi nhún vai.
"Tôi biết là không thể! Vậy chỉ còn một thứ tôi muốn thôi."
"Nói coi!"
"Cậu chủ quỳ xuống xin tôi tha mạng cho cô ta."
Không gian bỗng dưng trầm xuống.
Sehun ngừng cười.
Sheely nín thở, ánh mắt dò xét phản ứng của cậu chủ.
Sehun không nói gì. Cậu chỉ chậm rãi xoay đầu lại, giọng bình thản đến đáng sợ.
"Sheely."
"Vâng, cậu chủ?"
"Rút về."
Sehun quay lưng.
Đám đàn em lập tức tản ra, nhường đường cho cậu bước đi.
Sheely bối rối.
"Cậu chủ... nhưng..."
"Im miệng và rút về!"
Cả Leader và Sheely đều đã hiểu.
Không còn gì đáng nói nữa.
So với mục tiêu của Sehun, mạng sống và lòng tự tôn... Jisoo chẳng hơn một hạt phân tử không khí.
"Khoan đã nào! Tôi muốn gửi cậu chủ thứ này."
Một tên tội phạm bước lên, cầm theo chiếc máy quay.
Sehun vẫn tiếp tục bước, không mảy may quan tâm. Sheely quay lại nhận lấy.
Leader nhếch môi cười đầy ẩn ý.
"Nói hộ với cậu cả, không chỉ là... chạm tay đâu. Có nhiều trò thú vị lắm đấy!"
Sheely siết chặt chiếc máy quay trong tay, ánh mắt sắc lạnh. Nhưng không nói gì thêm, anh ta chỉ xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng. Đám đàn em của Sehun cũng đã rút đi hết.
Sau khi bọn họ rời khỏi, một tên đàn em ghé sát Leader, tò mò hỏi.
"Leader! Sao anh biết ông chủ không cho phép cậu cả ra tay với anh em mình vậy?"
Leader cười khẩy.
"Ông chủ cho người báo với tao đấy. Một quyết định tuyệt vời đấy chứ!"
"Còn con bé đó thì sao?"
Leader khoanh tay, giọng điềm nhiên như thể đang bàn về một món đồ bỏ đi.
"Nếu là người bình thường, vài đêm nó sẽ chết vì đói và rét thôi!"
Nhưng...
Đó là với người bình thường.
Còn với Jisoo – người mang trong mình căn bệnh kỳ dị...
15 phút trong nhiệt độ ấy đối với người thường chỉ là lạnh cóng, nhưng với Jisoo, đó là con đường dẫn đến cái chết.
5h sáng. Cái hầm tối.
Jisoo ngồi co ro trong góc, mặt úp xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy chân. Cả người run rẩy không kiểm soát được.
Một đêm quá sức khó khăn.
Đúng như nhỏ nghĩ, giữa đêm, tháp làm lạnh đã hoạt động hết công suất. Những bức tường như bị đóng băng, liên tục phả hơi lạnh vào không gian tù túng. Nhưng nhỏ vẫn qua được... nhờ đã dốc toàn bộ hộp Zkilico vào miệng.
Xung quanh vẫn tối đen như mực.
Jisoo biết...
Chỉ trong đêm qua thôi, nhỏ đã gặp may.
Nhưng hôm nay thì khác.
Nếu không tìm cách thoát ra trước khi màn đêm buông xuống lần nữa...
Nhỏ sẽ chết.
"Phải sống... chắc chắn phải sống!"
Nhưng...
Toàn thân nhỏ vẫn đang run bần bật, như thể máu đã đông cứng trong từng mạch máu.
Trước hết, phải kiếm thứ gì đó để sưởi ấm.
Dùng lửa cồn bừa bãi sẽ rất nguy hiểm.
Jisoo khẽ cắn môi, nhớ ra một thứ có thể giúp nhỏ ngay lúc này.
Chiếc váy mỏng tanh trên người đã rách vài chỗ.
Nhỏ cần một thứ dày hơn.
Và Jisoo biết...
Không ai đủ liều lĩnh và bình tĩnh hơn mình trong tình huống này.
Nhỏ đang nghĩ đến chiếc áo bò mà tên tội phạm đã chết đang mặc.
Hắn đang nằm sóng soài ở một góc nào đó trong căn hầm tối này...
Sáng.
Taehyung ngồi trên bàn máy, ngả người vào ghế tựa. Đôi mắt nhắm nghiền, như thể đang tập trung nghe chiếc MP3 trên tay.
Nhưng thực tế...
Tai cậu đang để ý vào màn hình máy tính.
Không phải camera ngoài cổng chính, mà là đoạn băng ghi hình hành lang khu B tối qua.
Tua đi, tua lại...
Hình ảnh hai tên tội phạm kéo Jisoo vào căn phòng của lũ chó hoang.
"Cạch!"
Một tiếng mở cửa rất khẽ...
Lee Nami bước vào.
Ngay lập tức, Taehyung mở mắt. Một tay khẽ đặt lên bàn phím, trở về camera ngoài cổng chính trước khi có kẻ nào tò mò nhìn thấy.
"Hay đến chơi vậy... chắc không làm phiền anh Taehyung đâu nhỉ?"
Không một cái liếc nhìn.
Không một câu trả lời.
Dù Nami vẫn luôn cố đặt câu hỏi, chỉ để nghe thấy giọng cậu.
"Đương nhiên không phiền, tiểu thư đến lúc nào cũng được!"
Một giọng nói cất lên từ phòng trong.
Quản lý bước ra, ánh mắt bình thản.
"Cảm ơn."
"Không có gì. Cậu chủ của tôi không có bạn, mà cũng chẳng thích nói chuyện với tôi. Có một cô gái bên cạnh cũng tốt."
Nami hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Taehyung. Cậu vẫn im lặng.
"Vậy, tôi ở lại dùng bữa trưa nhé?"
Quản lý mỉm cười.
"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ cho người mang bữa trưa đến. Còn bây giờ, tôi ra ngoài để tiểu thư và cậu chủ được riêng tư."
Nói rồi, quản lý xoay người, rời đi.
Không gian lại trở về sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Phòng 101. 1h chiều.
Kim Sehun vừa thức dậy sau giấc ngủ kéo dài từ đêm qua, sau khi trở về từ cuộc gặp với Leader.
Cạch!
Vừa ngồi dậy, cậu lập tức hất văng cả bàn thức ăn mà quản lý đã chuẩn bị xuống đất.
Loảng xoảng!
Bát đĩa vỡ vụn.
Thức ăn vương vãi khắp sàn.
"Cậu chủ nên dùng bữa khi đói."
"Tao không đói! Quẳng hết cho tao! Cả mày cũng cút đi cho khuất mắt!"
Quản lý không phản ứng, chỉ lặng lẽ quan sát.
Cậu ta hiểu rõ lý do khiến Sehun tức giận đến vậy.
Cậu lo lắng cho Jisoo...
Nhưng lại tự phủ nhận điều đó.
Sehun luôn tỏ ra lạnh lùng, luôn nói và hành động như thể Jisoo chẳng là gì đối với mình.
Nhưng thực ra, trong lòng cậu khó chịu đến phát điên.
Sehun muốn cứu cô. Điều đó là chắc chắn.
Nhưng cậu tự nhủ rằng, đó là vì danh dự của mình – không thể để kẻ khác chạm vào người phụ nữ của mình.
Chứ không phải vì tình cảm.
Và càng cố lừa dối bản thân, cậu càng giận dữ.
"Sao cậu chủ phải tức giận như vậy? Cậu đã mặc kệ cô ấy cho lũ chó hoang thích làm gì thì làm. Mà rõ ràng vì cậu giết Seiky nên Leader mới trả thù. Bây giờ cậu nên vui vẻ mới phải chứ?"
Sehun siết chặt tay.
"Tao giết Seiky vì cô ta mà! Hay mày định bảo tao quỳ xuống trước mặt chúng để cầu xin? Đổi tính mạng? Không bao giờ!"
"Ít nhất, cậu cũng không nên bỏ mặc cô ấy."
"Tao không muốn nghe đến cô ta nữa! Cô ta làm tao đau đầu! Cô ta làm tao mất cả kho hàng của cha! Nhiệm vụ đầu tiên tao không hoàn thành! Chỉ có thằng ngu xuẩn mới si tình đến mức đánh đổi mạng sống hay tự tôn vì người tình!"
Quản lý im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
"Nhưng cậu chủ..."
"Gọi gái đến cho tao! Càng nhiều càng tốt!"
Quản lý cúi đầu.
"Được, em sẽ gọi."
Rồi gã đặt một chiếc máy quay xuống bàn.
"Nhưng trước đó, cậu chủ nên xem thứ này đi."
Sehun cau mày.
"Gì?"
"Em chưa xem. Đúng hơn là không dám xem. Nó dành cho cậu chủ đấy!"
...
"– Nói xem, em muốn chơi trò gì trước, người đẹp?"
"– Nói! Nói! Có nói không???"
"– Seiky của tao! Mày giết Seiky của tao!!"
"– Sao? Vui không em??... Hắn sẽ thế nào khi xem đoạn băng này?"
"– Bây giờ... cho máu em... dính hết lên cơ thể em nhé!"
Bíp!
Đoạn video dừng lại.
Kim Sehun ngồi bất động, mắt vẫn dán vào màn hình.
Cả người cậu cứng đờ.
Chỉ ba giây, sắc mặt cậu đã biến đổi hoàn toàn.
Bộp!!!
Chiếc máy quay bay xuống đất.
Sehun bật dậy.
Bước đi như thể không còn kiểm soát được bản thân.
Cậu đang bắt đầu điên lên.
Và nếu không giết được ai đó... cơn điên này sẽ không dừng lại.
"Giết! Tao sẽ giết hết lũ chúng mày! Tao sẽ giết!!"
Sehun nạp đạn vào khẩu súng ngắn, rồi cầm thêm khẩu K113.
Cậu xông ra khỏi phòng.
"Cậu chủ đi đâu vậy?"
Quản lý vội chắn ngang đường.
Rầm!
Gã bị một cú hích mạnh đến mức phải lùi sang bên.
Gã thấy rõ... sát khí trong mắt Sehun.
Cậu chủ đang thật sự muốn giết người.
"Cậu chủ! Ông chủ gọi đến!"
Sehun khựng lại.
Suy nghĩ vụt qua đầu...
Hai chữ "giết người" tạm thời bị đánh bật.
"Có lẽ ông chủ đã biết chuyện kho hàng. Cậu nên gặp ông chủ rồi quyết định xem có giết chúng nữa không!"
5h chiều.
Nami vẫn còn trong phòng 102.
"Em nói thật đấy. Sinh ra trên đời mà chẳng nói, chẳng cười, chẳng tỏ cảm xúc gì, ngày nào cũng làm việc như cái máy... thì người ta không gọi là sống. Người ta chỉ gọi là tồn tại thôi!"
"Như anh Taehyung đấy. Là tồn tại!"
Nami liếc nhìn Taehyung.
Nhưng màn triết lý của cô chẳng gây ra một chút ảnh hưởng nào.
Tay cô mân mê trên thành cửa sổ, tiếp tục:
"Kể cả anh có vô cảm... thì chí ít anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành. Đứng trước con gái cũng phải cảm thấy gì chứ? Không tình yêu thì cũng là dục vọng!"
Nami quay lại, nhìn chằm chằm vào Taehyung.
Cậu vẫn lặng im trước màn hình máy tính.
Đột nhiên...
Cậu mở mắt.
Không nói một lời, Taehyung đứng dậy, đi lướt qua mặt Nami, bước thẳng vào phòng trong.
Cửa phòng đóng lại.
"Anh... anh ơi..." – Nami lắp bắp, nhìn theo, mặt ngẩn ra.
Lạch cạch.
Tiếng khoá cửa vang lên.
...
Bên trong phòng ngủ.
Một bức tranh lớn trên tường từ từ dịch chuyển.
Đằng sau nó, một chiếc thang máy hình hộp trong suốt dần lộ ra.
Taehyung bước vào, bấm nút.
Hệ thống báo lỗi.
"Cảnh báo: Có trục trặc tại... tháp làm lạnh."
Đôi mắt cậu chợt lóe lên một tia sắc lạnh.
Cậu nhấn nút, thang máy lao xuống tầng hầm thứ nhất.
...
Căn hầm tối.
Jisoo không rõ bây giờ là mấy giờ.
Nhưng nhiệt độ ngày càng xuống thấp...
Nghĩa là màn đêm đã buông xuống.
Cô vẫn co ro một chỗ, bọc trong chiếc áo bò rộng thùng thình.
Mùi máu tanh và hôi hám bám chặt vào áo, nhưng cô không quan tâm.
Điều quan trọng nhất là phải sống.
Cô lần mò tìm hộp Zkilico, cố gắng dốc ngược nó xuống.
Không một viên nào rơi ra.
Chỉ còn một chiếc hộp rỗng.
Jisoo cắn chặt môi.
Nếu cứ thế này đến nửa đêm... chắc chắn cô sẽ chết.
"Phải làm gì đó..."
Jisoo lết người về phía bức tường lạnh cóng.
Bất chợt...
Một tia sáng nhỏ len qua một lỗ hổng trên tường.
Cô sững lại.
Bên kia bức tường... có thể có người!?
Nếu không, sao lại có ánh sáng?
Cô siết chặt tay.
"Mình phải báo hiệu!"
Nhưng bằng cách nào?
Bức tường quá dày...
Cơ thể cô đã kiệt sức...
Vừa đói, vừa lạnh, hét lên cũng không nổi.
Cô cắn môi, nghĩ...
Nghĩ đến một cách duy nhất.
"Khói!"
Nếu đốt lửa, khói sẽ bay qua lỗ hổng!
Một tia hy vọng bừng lên trong ánh mắt cô.
Cô lần mò trên nền đất, tìm những chai rượu cồn.
Nhưng...
Lửa cồn gần như không có khói!
Phải có thứ gì đó để đốt...
"Chiếc áo bò!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip