Chương 14
Không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi, trên tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại gửi đi những tin nhắn mặc dù không ai trả lời. Win đây là đang giận anh ư? Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ giận đến mức này. Nếu như Bright cùng cậu suy nghĩ đó là trái tim của cậu thì chắc có lẽ cậu đã không còn muốn cho anh vào nữa. Anh đặt một tay lên cửa, bàn tay lạnh lẽo lúc nắm lại rồi lại thả ra. Cái cảm giác lúc này đối với anh là gì? Hối lỗi, thương hại hay chỉ là một cái đau lòng thoáng qua trong một khoảnh khắc.
Những dòng tin nhắn đang dần thuyên giảm, tiếng tít tít cũng ít dần đi, rõ ràng là anh đang ở ngoài đó đợi cậu đối mặt với anh. Sau những dòng tin đó, tiếng điện thoại reng lên, một cuộc gọi đến từ Bright đang hiện trên màn hình. Chần chừ một lúc cậu liền nhấc máy vì cậu biết nếu lúc này cậu buông bỏ mà để anh đi thì Win sẽ mất anh mãi mãi. Sẽ mất anh như cái câu chuyện của ông lão làm vườn lúc chiều? Giọng nói bên đó có chút lắng đọng, cái thanh âm trầm khàn đó vang lên khiến hai tai cậu như muốn lìa khỏi thân xác:
"Win à, mở cửa cho anh vào được không?"
Nghe được câu nói của anh mà Win không thể nào kìm lòng được. Là anh không biết hay thật sự giả vờ không biết rằng cửa phòng Win luôn để hở, cho là nó không khóa. Dù biết như thế là không an toàn cho cậu nhưng cậu vẫn luôn để đó chờ anh về vì Win luôn muốn lúc cậu buồn thì Bright sẽ là người ở bên và an ủi cậu, cho dù người làm cậu buồn có là ai đi chăng nữa.
Đây là Bright đang chờ sự cho phép của cậu. Cho phép anh bước vào phòng, cho phép anh nhìn thấy tâm trạng cậu lúc này và ngay cả cho phép chạm vào cậu trong cái thời khắc như thế. Đầu dây bên kia lặng im một hồi lâu, Win không muốn nhìn thấy anh nên không ra mở cửa, vùi mình trong chăn quay lưng lại với lối đi vào phòng.
"Anh cứ vào đi, cửa..... không khóa đâu" -Giọng cậu trở nên run rẩy
Điện thoại vẫn còn tín hiệu, Win có thể nghe thấy được tiếng bước vào và đóng cửa lại, tiếng đôi giày đang được cởi bỏ. Những âm thanh bước chân đang tiến lại gần phía giường ngủ và rồi điện thoại bị ngắt kết nối. Đặt điện thoại xuống Win vẫn không dám quay lại xem đó có thật sự là anh hay không, chỉ có thể cảm nhận được có ai đó trèo lên giường của cậu và càng ngày hơi thở càng gần. Chúng phả vào hõm cổ khiến cậu sợ hãi, cảm nhận được cánh tay đang luồn qua eo mình từ phía sau càng khiến cậu sợ hơn. Những hình ảnh đó cứ xoay vòng như chong chóng, nhắm chặt hai mắt lại để trấn tỉnh bản thân: "Rồi mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua thôi"
Bright ôm cậu, ôm rất chặt, tấm lưng của Win có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh, nó rất nhanh và rất mãnh liệt. Khi anh đưa tay vào trong và vuốt nhẹ cơ bụng cậu làm những dòng suy nghĩ bay đi thật nhanh, Win giật mình giữ chặt tay anh lại rồi ngồi dậy. Đôi mắt vẫn không nhìn thẳng vào anh, đặt hai chân xuống nền phòng, cậu đứng dậy.
"Em quên chưa đánh răng, để em đi...."
Đi được vài bước anh lại đứng dậy cùng cậu, hai tay vươn đến ôm qua hai bên vai kiềm lại những khoảng cách: "Em thật sự thất vọng về anh lắm sao?"
Win không thể nào trả lời câu hỏi của anh, nếu nói thất vọng thì cũng có một chút đấy nhưng đây chỉ là những hành động anh nên làm. Bright anh có một cô bạn gái, có một sự nghiệp ổn định nên cậu không muốn phá vỡ nó. Muốn giữ lấy anh nhưng cứ thử nghĩ một ngày anh quen một thằng con trai như cậu thì thử hỏi cả xã hội này sẽ nhìn hai người với anh mắt như thế nào! Một tay muốn nắm lấy nhưng một tay muốn buông thì phải làm sao đây.....
Thấy Win không trả lời, Bright xoay người cậu lại, tay bám chặt lấy hai vai cậu, anh nhìn thẳng vào đôi mắt có chút hồi hộp kia. Lưng anh bắt đầu ngã xuống giường kéo theo đó là cậu ngã đè lên người anh. Lại là cái hình ảnh lúc sáng khiến cậu như điên đảo, giờ anh đang tái hiện lại nó. Win vùng vẫy liên tục, tay cứ không ngừng chống xuống để đứng dậy nhưng vô hiệu, đối với Win nhìn vậy chứ còn yếu hơn Bright hẳn ra.
"Anh Bright anh đang làm gì vậy? Buông em ra đi" -Như thế này là cậu đang sợ, sợ có người thấy như lúc sáng thì lại khổ thân cậu buồn biết bao nhiêu.
Bright vẫn nắm chặt cơ thể cậu, giữ cho nó ở trên một cách chắc chắn, nét mặt vẽ lên một nụ cười ranh mãnh: "Papa có yêu Bright không?"
Win ngạc nhiên khi anh gọi cậu là "Papa", lại là trò gì nữa đây, nhớ lại lời lúc sáng Bright được cậu nói hành xử như một đứa trẻ. Có lẽ anh đang muốn làm theo những gì Win nghĩ.
"Anh nói gì đấy?"
"Chẳng phải Papa nói Bright là một đứa trẻ sao? Lúc sáng papa sạc chưa đủ pin cho con, con muốn sạc thêm cơ!!" -Anh bắt đầu trưng ra cái bộ mặt như chưa có gì xảy ra mà tiếp tục công việc lúc sáng.
"Anh đùa như vậy là đủ rồi đó, buông em ra có được không!"
Win liên tục chống đối những hành động của anh khiến Bright lóe lên một tia khó chịu. Đột ngột xoay người ép sát cậu xuống giường, mặt đối mặt với kẻ chống đối. Win lúc này thật sự đã hiện nguyên hình, một chú thỏ con rụt rè trước một con sói đang thèm khát miếng "thịt thỏ" thơm ngon trước mắt. Cái mõm sói đó không dừng trên đôi môi mà lại ghé ngang qua hõm cổ cậu, hít lấy một hơi dài như đang ngửi con mồi.
"Papa cho Bright thử một miếng nhé!"
Chưa để cậu kịp trả lời hay phản kháng anh nhe răng cắn một cái vào cổ cậu. Cắn chặt hàm răng trên phần da đó khiến Win đau, liên tục phát ra những âm thanh cầu xin tha thứ. Một tay bị chân anh đè lên, tay còn lại thì bị tay anh ghì phía trên đầu nên không tài nào chống lại. Được một lúc anh mới rời khỏi nơi đó, vết răng được tô màu đỏ trên cổ khiến Bright hài lòng. Hướng mắt lên gương mặt đang nhắm tịt hai mắt kia, anh lại thì thầm:
"Papa à, Bright thấy chưa đủ. Hay là cho con mượn Papa một lúc nhé...?"
"Anh định làm gì!" -Win bắt đầu lo sợ, chưa bao giờ thấy hành động của anh lại đáng sợ đến mức này, anh đang muốn gì từ cậu nữa đây.
Bright đặt môi lên cổ cậu một lần nữa, liên tục hôn khắp nơi. Mùi hương của Win luôn khiến anh dễ chịu và mê mẩn, mỗi khi ngửi thấy cái mùi này anh luôn nghĩ về cậu. Nó lôi cuốn anh đi vào một thế giới mà ở đó không còn có sự cô đơn hay đau buồn vì ở nơi đó, luôn có Win sẵn sàng chờ anh theo cùng. Làn môi anh mạnh mẽ hôn lấy từ phần da thịt, nhanh chóng hút hết mọi dưỡng khí của cậu. Không chần chừ thêm Bright dùng lưỡi liếm lấy cái dấu răng thoắt ẩn thoắt hiện trên cổ cậu. Đường lưỡi anh vừa chạm vào, Win như bị giật điện một cái mà run lên, cảm giác thật khó tả đối với cậu. Anh hôn đến khi trên cổ cậu được phủ kín bằng một màu đỏ ửng, hơi thở của cậu không còn được ổn định. Win không dám nhìn anh hay là nhìn chính mình lúc này, cảm giác thật khác lại. Lúc này anh không say nhưng những hành động đó được cậu cảm nhận là rất chân thật.
"Bright anh dừng lại đi mà"
"Papa thật sự muốn Bright dừng lại sao?"
Ôi thật sự anh đã hóa điên rồi, Bright liên tục gọi cậu là "Papa", lại còn liên tục tra tấn cái tai nhạy cảm của cậu như một món đồ chơi. Anh thật sự đã điên cuồng đến khó tả, ánh mắt anh đưa lướt từ trên xuống dưới thân thể cậu và hỏi lại một lần nữa
"Thật sự muốn Bright dừng lại"
Lúc này Win gần như cũng bị kéo vào cái thế giới của anh, giật một tay ra khỏi anh. Tưởng chừng đâu cậu sẽ bỏ trốn nhưng cậu lại bám tay và cổ rồi kéo anh lại gần hơn. Môi đã kề môi khiến Bright không khỏi vui sướng. Từng tế bào môi chuyển động va chạm vào nhau, họ trao cho nhau dịch vị, trao cho nhau những làn khí nóng bức như một ngọn lửa đang sáng rực trong đêm. Ánh trăng nhìn cả hai qua khung cửa sổ nhưng cũng không nhận ra được đó là ánh sáng mình chiếu xuống hay là bản thân họ tự phát sáng.
Trong một khoảng thời gian tưởng chừng như trôi qua rất chậm, Win gần như đã bị chiếm đóng, hai thân thể chạm vào nhau một cách trực tiếp. Đôi môi bị dày vò khiến lý trí quên mất đường về. Đột nhiên Win cảm thấy đau nhói từ phía thân dưới, nhìn xuống thì cậu lại càng ngỡ ngàng hơn khi cơ thể có dấu hiệu xâm nhập của một "vật thể lạ". Bản thân cậu như bị xé toạc ra làm hai khi anh mất đi chủ thức mà "chiếm hữu" cậu.
"Bright à.... như thế.. đã quá xa rồi....ahh.... anh dừng lại đi"
Cảm giác đó khiến cậu không còn đủ sức lực để phát ra một âm thanh nào ngoài những tiếng rên dâm mị vang khắp cả căn phòng. Mặc kệ lời cậu nói, Bright lật người cậu lại, một tay dùng để mở rộng diện tích lộng hành của anh, ghé sát tay cậu thả vào đó những làn hơi kích thích hơn bao giờ hết:
"Sẵn sàng rồi chứ, Papa"
Đến lúc này thì cậu đã không còn đường lui nữa rồi, đôi mắt thấm nước nhắm chặt lại, Win khẽ gật đầu. Nhận được tín hiệu anh bắt đầu động, từng nhịp nhấp của anh khiến cậu thốt lên vì cái cảm giác ngứa ngáy đến khó chịu. Hai tay cậu nắm chặt lấy ga giường, vừa đau mà đây cũng là lần đầu nên khiến cậu không thấy thoải mái, cố gắng giảm thiểu số lần phát ra âm thanh ít nhất có thể.
"Dừng lại đi mà..... thật sự... nó rất... khó chịu....ahh hah~~"
Cái thứ ấm nóng đó cứ ra vào hậu huyệt của cậu, cửa huyệt liên tục đóng mở khiến khoái cảm ngày càng dân trào. Anh chạm vào cái điểm G trong cậu khiến cậu rên nhiều hơn, những âm thanh của da thịt va chạm càng là không khí nóng bức thêm. Anh dần tăng tốc đến nghẹt thở, dục khí trong phòng ngày một nặng nề hơn. Thứ chất lỏng chảy ra khỏi huyệt và tràn ra xuống đất. Không biết đã trải qua quãng thời gian bao lâu và cậu phải chịu đựng nó như thế nào nhưng trước khi sức cùng lực kiệt, câu cuối cùng cậu có thể nghe được từ anh đó sẽ là thứ cậu không bao giờ quên được:
"Em đã chiếm được trái tim anh rồi đó Win."
---------------------------------------------------
P/s từ tác giả: E hèm.... các thím thấy thế nào về chương này :)) Tui đã phải mất cả giờ đồng hồ để suy ngẫm coi là mình có nên viết thế này không, mà nếu có viết thì cũng sợ nó không hay nữa kìa. Quyết định cuối cùng của tui là phía trên đó rồi đó, thím nào còn sống sót đọc đến đây thì ủng hộ tinh thần cho tui nha. Cảm ơn nhìu lắm lun🙆♀️❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip