13
Tối hôm đó, Gia Lâm nấu sẵn cơm tối chờ đợi Mãn Thiên về. Cậu đã hâm thức ăn đây là lần thứ hai rồi, vì sợ anh về đói lại phải chờ đồ ăn hâm nên cậu đã chuẩn bị trước.
Thời gian cứ thế trôi qua, cậu thiếu kiên nhẫn đứng lên đi quanh nhà. Hơn 22h30, Mãn Thiên lái xe về đổ vào sân. Gia Lâm chạy ra
" Sao bây giờ anh mới về? " Mãn Thiên xuống xe
" Xin lỗi em, công việc của anh nhiều quá "
" Công việc công việc. Anh lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, anh có nghĩ em ở nhà chờ đợi anh trong vô vọng rất nhiều lần không? "
" Anh xin lỗi nhưng dạo này công ty nhiều công việc lắm "
" Lúc nào em cũng phải ở nhà chờ anh, chờ đến khi ngủ gục anh mới về, có những đêm anh không về nhà cũng không gọi điện báo một tiếng. Bữa cơm chỉ có một mình em, làm gì trong nhà cũng chỉ một mình em. Cuối tuần anh ở nhà cùng em nhưng vẫn chỉ lo lao đầu vô đống sổ sách đó. Em đã phải chịu đựng những việc này hơn 2 năm nay rồi đó Từ Mãn Thiên! "
" Em bình tĩnh lại đi. Để em chịu đựng một mình anh thật sự xin lỗi nhưng anh... "
" Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe anh nói "
" Gia Lâm, Gia Lâm "
Gia Lâm chạy đi, Mãn Thiên chạy theo. Đến đầu ngõ Gia Lâm xém bị xe tông nhưng may chiếc xe dừng lại kịp. Hoảng sợ quá Gia Lâm ngất đi, Mãn Thiên chạy đến ôm lấy Gia Lâm. Hai người trên xe là Ngọc Hải và Văn Toàn cũng có chút rối mở cửa xuống xem tình hình. Biết mọi chuyện vẫn ổn nên Ngọc Hải lái xe chở tất cả về nhà.
Gọi điện bác sĩ đến nhà khám cho Gia Lâm. Mãn Thiên ngồi ở đầu giường nắm chặt lấy tay cậu. Đã lâu lắm rồi Mãn Thiên mới nhìn kĩ khuôn mặt của Gia Lâm, nó xanh xao, đôi mắt sưng húp lại còn xuất hiện quầng thâm
" Cậu ấy không sao nhưng tốt nhất cậu nên chăm sóc cậu ấy tốt một chút bằng không lại ngã bệnh "
" Cảm ơn bác sĩ "
" Đây là thuốc vitamin, một ngày cứ cho uống hai lần "
" Vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều. Để tôi tiễn bác sĩ về "
Tiễn bác sĩ ra cửa, Mãn Thiên đích thân đi xuống nấu cháo cho Gia Lâm. Nhìn những món ăn trên bàn, Mãn Thiên không nỡ để công sức của Gia Lâm đổ đi nên đi hâm lại rồi mang lên phòng ăn cùng luôn.
Gia Lâm tỉnh, ôm lấy cái đầu đau như búa bổ của mình. Thấy Mãn Thiên bưng thức ăn lên cậu liền trở mình nằm xuống. Mãn Thiên đặt thức ăn xuống rồi đi đến ôm lấy cậu
" Anh xin lỗi, anh vô tâm với em quá rồi. Tha thứ cho anh nhé Gia Lâm "
Anh ôm chặt cậu, cậu khóc nữa rồi. Ngồi dậy ôm lấy anh, khóc thật lớn, như một đứa trẻ khóc để thoả tất cả sự buồn bã tủi thân. Anh chỉ vỗ về an ủi cậu, mắt anh cũng rưng rưng rồi đây.
Khóc xong, anh lấy giấy lau cho cậu rồi đút cháo cậu ăn. Khung cảnh ngọt ngào của đôi trẻ lâu rồi mới thấy được.
Bên nhà Hải - Toàn
" Văn Toàn, em đứng lại đó "
" Không "
" Em đứng lại, anh mà bắt được em em sẽ không xong đâu "
" Do Ngọc Hải "
" Em còn cãi sao? Đứng yên "
" Chạy! "
Cuộc rượt đuổi khắp nhà diễn ra. Đến cuối, cậu núp dưới gầm giường, Ngọc Hải đi quanh quanh khó chịu nói
" Em đâu rồi? Mau ra đây cho anh "
Thấy Ngọc Hải ra khỏi phòng cậu mới chui ra. Phủi bớt những hạt cát bám trên người. Đứng đó áp sát tai vào cửa nghe ngóng tình hình, thấy tiếng cửa đóng lại cậu mới cười hà hà chạy xuống
" Ngọc Hải đi rồi? "
" À há, bắt được rồi " Anh từ trong cái màn cửa đi ra ôm chặt cậu
" Aaaaa, bỏ ra "
" Để coi đêm nay em ra sao. Đi lên phòng "
Đó là của 1 tiếng trước, 1 tiếng sau không phải là tiếng la cứu nữa mà tiếng rên nỉ non trong phòng ngủ phát ra.
2 tháng sau, anh và cậu có dịp rảnh rỗi nên ghé trại trẻ mồ côi Hòa Bình chơi. Nơi đây không thay đổi gì chỉ là vừa được thay đổi lớp sơn mới trông tươi mới hẳn.
Anh và cậu chào cô bảo mẫu, phát kẹo cho mấy đứa nhỏ rồi bắt đầu đi tham quan ôn lại kỉ niệm. Căn phòng cuối dãy hành lang được cô bỏ trống, lâu lâu vào dọn dẹp chứ ngoài ra không ai ở đây. Mở cửa phòng ra, bên trong không khác gì lúc anh và cậu còn ở đây
" Em xem, nơi này rất nhiều kỉ niệm đó "
" Phải, nhớ "
" Em nói xem em nhớ nhất lúc nào? "
" Ngọc Hải bị tai nạn "
" Tại sao? "
" Vì lúc đó mới biết Ngọc Hải là ai "
" Đồ ngốc, lại đây " Anh ngồi lên giường, vòng tay ôm eo cậu sau đó tựa cằm lên vai cậu mà nói
" Đối với anh, tất cả kỉ niệm có em bên cạnh đều nhớ nhất "
Cảm giác rất giống hồi đó, chỉ là bây giờ bọn họ thay đổi đôi chút về vẻ ngoài chứ căn phòng này lúc nào cũng mang dấu ấn của tuổi thơ hồn nhiên.
Chiều tối họ lại bắt đầu ăn cơm cùng các cô. Kể chuyện thường ngày mà cười rộ lên. Ai ai cũng vui vẻ với nhau. Lâu lắm rồi mới có cảm giác này, thật sự đây là gia đình của hai người. Đến gần tối anh nắm tay cậu đi xuống sân sau
" Chà, lâu rồi mới tới đây. Mát mẻ thật! "
" Ngọc Hải "
" Sao em? "
" Cúi "
" Hửm? " Cậu nhón chân, hôn lên trán anh
" Cảm ơn "
" Đồ ngốc "
Anh ôm cậu rồi họ trao cho nhau một nụ hôn sâu. Nụ hôn chứng tỏ bao nhiêu tình cảm của họ trong suốt thời gian dài vừa qua. Không cần lời nói ngọt không cần ngày nào cũng nói yêu thương. Họ chỉ cần đối phương lúc nào cũng nghĩ về họ, lúc nào cũng dùng hành động thay lời nói suông là đủ.
Quan trọng nhất, nếu bạn muốn ánh mắt của Ngọc Hải nhìn bạn thì bạn phải là Văn Toàn.
Đến tối, cô bảo mẫu kêu họ ở lại ngủ. Ban đầu có chút chần chừ nhưng rồi họ gật đầu.
Tắm rửa xong, Ngọc Hải sấy tóc cho cậu. Thấy vẻ mặt cậu mệt
" Em bệnh sao? "
" Không "
" Làm sao? Nói anh nghe "
" Buồn ngủ "
" Anh sấy nhanh một chút rồi ngủ nhé? "
" Ừm "
Đèn các phòng đều tắt. Riêng có một căn phòng cuối dãy hành lang vẫn chưa tắt. Dạo gần đây Ngọc Hải đặt luật với Văn Toàn. Rằng mỗi khi cậu có chuyện gì khó nói có thể hôn anh một cái để lấy tâm lý mà dễ nói hơn.
Văn Toàn đang ngồi trên đùi anh, thoải mái dựa vào người anh, ôm Ngọc Hải rất thích! Anh đẩy đầu cậu ra
" Hôn anh rồi đi ngủ nào " Cậu kéo mặt anh xuống rồi hôn chụt một cái
" Ngủ "
" Chưa hôn thì sao ngủ, hửm? "
" Hôn rồi? "
" Hôn lại đi "
Bé con ngây thơ nhướn người lên hôn, một tay anh kéo gáy cậu lại gần một tay xoa đầu ngực cậu. Cậu hơi hé môi anh liền chen chiếc lưỡi tinh ranh của mình vào. Kĩ thuật hôn của anh càng ngày càng điêu luyện, nó khiến cậu không thể dừng lại mà còn bị cuống theo.
Sáng ngày mai, ánh nắng không thể chen vào ô cửa. Trời hôm nay khá u ám, Ngọc Hải và Văn Toàn sớm chuẩn bị để trở về nhà.
Gần đến nhà thì trời mưa. Anh ôm cậu, lấy vạt áo khoác che cho cậu, một tay ôm cậu vào nhà một tay che đầu cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip