28
Gia Lâm lập tức chạy đi gọi bác sĩ sau đó nhắn tin cho Mãn Thiên và Gia Lâm.
Ngọc Hải vừa nói chuyện với Tiến Dũng xong liền xuống hầm lái xe tới bệnh viện.
Mãn Thiên đang ngồi giải quyết đống hồ sơ trên bàn phải bỏ ngang để đến bệnh viện.
Vì Văn Toàn tỉnh lại nên ai ai cũng tức tốc nên mọi hoạt động trở nên gấp rút hơn rất nhiều.
Bác sĩ kiểm tra cho Văn Toàn xong thì đi ra ngoài, y ta nán lại một chút để ghi tình trạng của bệnh nhân. Vừa lúc Ngọc Hải đến, y tá bảo
" Văn Toàn vẫn ổn tuy vậy tôi hỏi gì cậu ấy cũng không trả lời, mọi người từ từ nói chuyện với cậu ấy nhé? "
" Cảm ơn " Ngọc Hải dường như vừa vui mừng vừa hụt hẫng. Y tá ghi chú xong thì cũng rời đi.
Ngọc Hải bước đến gần. Văn Toàn đang ngồi dựa lưng vào giường, mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Ngọc Hải ngồi xuống nắm tay cậu
" Tòn Tòn "
Anh khẽ gọi tên cậu, anh chỉ mong cậu trả lời lại, dù một tiếng thôi. Nhưng phũ lại sự mong đợi của anh, cậu nghiêng đầu nhìn anh sau đó lại quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Anh thở dài, anh dường như đã biết trước nhưng vẫn là đặt niềm tin vào điều kì tích.
Gia Lâm đợi Mãn Thiên tới mới vào trong. Căn phòng im lặng nhưng không gian không hề lạnh lẽo. Gia Lâm đi đến
" Văn Toàn, là tớ Gia Lâm nè " Văn Toàn nhìn Gia Lâm vẫn không trả lời. Gia Lâm kiên nhẫn
" Mau trả lời tớ đi "
" Gia Lâm, từ từ, Văn Toàn vừa mới tỉnh thôi " Mãn Thiên ôm bả vai cậu, Gia Lâm hai vành mắt đỏ hoe như muốn khóc đến nơi vậy đó.
Văn Toàn luôn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ khá lâu. Ngọc Hải rất kiên nhẫn, tay luôn đan vào tay cậu, mặt không rời khỏi khuôn mặt đã gầy đi không ít kia.
Gia Lâm được Mãn Thiên chở về nhà làm đồ ăn cho Văn Toàn. Ban nãy bác sĩ có dặn Văn Toàn vừa tỉnh lại, tuy sức khoẻ đã ổn nhưng không thể ăn cơm.
Trời sắp muộn nhưng Văn Toàn dường như không có ý định ngủ nữa. Ngọc Hải nhịn không được buông tay cậu ra đi sang phía bên kia đóng cửa sổ lại
" Trời tối rồi, em vừa mới tỉnh gió lạnh sẽ khiến em bị bệnh tiếp " Cậu nhìn anh, không nói gì chỉ quay đi nhìn về một hướng khác. Anh ngồi lên giường, hôn lên trán cậu một cái
" Sau này tôi nói chuyện mà em không trả lời tôi sẽ hôn em một cái " Cậu khó hiểu nhìn anh, không chịu nói. Anh hôn một cái bên má cậu
" Chịu trả lời chưa, hửm? " Cậu muốn đẩy anh ra nhưng không được, anh hôn thêm bên má còn lại
" Em muốn tiếp tục im lặng sao, hửm? " Cậu gật gật đầu muốn nằm xuống nhưng anh không buông tha, hôn lên môi cậu
" Nói chuyện với tôi đi, tôi nhớ em muốn chết rồi "
" Ưm... "
" Em có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không? Tại sao em lại không muốn nói chuyện với tôi? Tôi biết, là lỗi của tôi, lúc đó tôi nên chạy đến bên cạnh em. Tôi đã làm em hoảng sợ đến mức bệnh cũ của em tái phát. Đều do tôi không tốt, tôi thật xin lỗi em... "
Anh chui đầu vào hõm cổ cậu. Tóc mái che đi đôi mắt đang bắt đầu đỏ lên của anh. Đột nhiên cậu vòng hai tay ôm lấy lưng của anh. Cậu mấp máy môi nhưng không thể nói. Anh lui người về một chút
" Tôi ra ngoài cho em nghỉ ngơi "
Anh đứng dậy tính đi lại bị cậu kéo tay lại. Anh nhìn cậu, cậu nhìn anh, lời nói đã đến cổ họng rồi nhưng không tài nào phát ra
" Sao vậy? Em đói? Đừng lo, Gia Lâm sẽ mang đồ ăn đến cho em. Nghỉ ngơi đi nhé "
Để cậu nằm xuống sau đó anh rời khỏi phòng.
Văn Toàn cảm thấy trống rỗng. Cậu muốn nói lắm chứ nhưng không được, cổ họng như cứng đơ vậy. Không lâu sau Gia Lâm mang cháo đến. Gia Lâm ngồi xuống đút cho cậu
" Văn Toàn này, cậu mau khoẻ nhé. Anh Ngọc Hải lo cho cậu lắm đấy "
" Ngọc Hải làm sao? " Đó là một câu nói trong đầu cậu. Gia Lâm thấy cậu không nói gì liền nói tiếp
" Cậu cứ từ. Tớ, anh Mãn Thiên và anh Ngọc Hải lúc nào cũng bên cạnh "
Dọn dẹp xong Gia Lâm được Mãn Thiên đưa về. Ngọc Hải tắm xong bước ra, thấy cậu cứ ngồi đó nên đã bế cậu vào trong tắm cho cậu.
Cơ thể cậu vốn không mập mạp gì nay lại gầy hơn khiến anh cau mày. Văn Toàn lấy tay đè giữa trán anh, anh hơi ngạc nhiên
" Em làm gì vậy? "
" Trả lời đi "
" Thôi bỏ đi, tôi không gấp đâu. Nào, để tôi mặc quần áo giúp em "
Cả đêm đó cậu rút người vào lòng anh mà ngủ. Anh thấy nhịp thở cậu đều đều liền an lòng đôi chút.
Vài ngày sau có Tiến Dũng, Xuân Trường và Minh Vương đến thăm. Ai ai cũng mang theo những món ăn dinh dưỡng đến cho cậu và tất nhiên toàn là đắt tiền.
Tiến Dũng không nói chuyện nhiều chỉ hỏi thăm vài câu rồi đứng một bên. Xuân Trường vẫn là rất hoạt bát, nói liên tục dù Văn Toàn không đáp lại. Minh Vương thì cứ ngồi bên cạnh nhắc nhở Xuân Trường nói ít một chút mà hầu như đều vô dụng. Đợi ba người rời đi thì Chí Tâm mới bước vào
" Ngọc Hải, chuyện Hà My tôi muốn xin lỗi hai người một tiếng "
" Bỏ đi. Không cần nhắc lại nữa " Ngọc Hải đang đưa đồ ăn vào miệng Văn Toàn, không quay lại mà trả lời
"Có việc gì cứ tìm tôi "
" Ừm. Anh đưa anh Xuân Trường và Minh Vương về đi "
" Tạm biệt hai người " Văn Toàn ngoan ngoãn ăn những món anh đưa đến. Nhìn cậu như vậy anh cũng có chút vui vẻ
" Tòn Tòn "
" Ta đã bên nhau vì điều gì? "
Văn Toàn khựng người. Phải, họ bên nhau trong một lần vô tình gặp nhau ở sân sau trại trẻ. Lúc ấy anh bị thương nên cậu đã giúp anh, về sau cả hai gắn bó cùng nhau đến bây giờ
" Hmmm, tôi không biết em thế nào nhưng tôi lúc nào cũng yêu thương em "
Nói xong anh mỉm cười rồi đứng lên dọn đống bừa bộn trên bàn. Cậu không phản ứng gì chỉ ngồi đó suy nghĩ về chuyện cũ.
Bỗng một giọt nước rơi vào tay cậu, cậu mới choàng tỉnh. Ô, là cậu đang khóc đấy!
Vết thương ở bụng còn hơi đau nên cậu không di chuyển nhiều. Thấy anh bước ra cậu liền với tay muốn gọi anh lại. Anh thấy thế đi đến gần
" Làm sao? "
Cậu ngoắc tay kêu anh cúi thấp người xuống. Anh vừa cúi thấp người cậu liền ôm anh.
Khoảnh khắc đó, anh hơi bất ngờ, anh vòng tay ôm cậu, một tay xoa xoa mái tóc cậu. Gia Tân đến, trên tay còn là một gói quà to. Anh đi lại gần Văn Toàn
" Haizzz, em bị như vầy mà tới tận giờ anh mới biết. Xin lỗi nhé " Văn Toàn không nói gì chỉ nhìn anh. Gia Tân liền nhận ra, chính là cái hành động hồi bé đây chứ đâu. Một câu không nói, lúc nào cũng quan sát người khác một cách thận trọng
" Không phải lại mắc bệnh cũ chứ? "
" Đúng vậy "
Ngọc Hải lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop. Gia Tân lúc này mới chắc chắn những suy nghĩ của mình
" Hà My này thật là... "
" Đừng nhắc nữa, đã qua rồi "
" Biết rồi, không nhắc nữa "
Gia Tân ở chơi không lâu cũng ra về. Ngọc Hải thì ngồi ở ghế góc phòng bệnh làm hồ sơ. Cậu xem tivi một lúc cũng chán, một tay ôm bụng mình, đi lại gần anh
" Sao đến đây? Vết thương chưa lành hẳn đâu hửm? Em đói? Quên mất, em không nói chuyện với tôi " Cậu thở dài, hôn lên chóp mũi anh
" Ngọc Hải thật ngốc " Giọng nói run rẫy của cậu làm anh bất ngờ vô cùng. Anh đứng dậy nắm lấy hai bả vai cậu
" Em nói sao? Nói lại nào "
" Nói? " Lúc này giọng nói rõ ràng mạch lạc hơn rất nhiều. Ngọc Hải vui mừng ôm lấy cậu
" Thật tốt quá! "
" Tại câu nói của Ngọc Hải nên mới suy nghĩ lại các thứ, nói chung phức tạp lắm " Việc cậu khóc hay không từ từ nói sau cũng không sao đâu nhỉ?
" Không việc gì. Ổn là tốt rồi "
" Ngọc Hải "
" Hửm? "
" Rất nhớ "
" Phải, Ngọc Hải cũng rất nhớ em"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip