Chương 01: Bản tọa chết rồi



Chương 01: Bn ta chết rồi

Khi Mặc Nhiên còn chưa làm hoàng đế, luôn có người chửi hắn là chó.
Dân làng chửi hắn thằng chó, đường đệ chửi hắn đồ chó chết, còn mẹ nuôi hắn là lợi hại nhất, chửi hắn đồ chó con.
Đương nhiên, hắn chung quy cũng từng được hình dung giống chó vài bận, không tính là quá tồi. Chẳng hạn như những mảnh tình ngắn ngủi của hắn, bao giờ cũng có phần giả vờ giận, trách hắn sức eo trên giường như chó đực, ngoài miệng thì nói lời câu hồn đoạt phách, hung khí dưới thân lại lấy cả mạng người ta, nhưng chớp mắt lại khoe khoang với người ngoài, làm người người ở Ngõa Tử (kĩ viện) đều biết Mặc Vi Vũ hắn người đẹp sức còn mạnh, thử qua rồi thì đắc chí vừa lòng, chưa thử qua thì tâm nhung trí nhớ.
Không thể không nói, những người này nói rất đúng, Mặc Nhiên quả thực giống một con chó ngu lắc đầu vẫy đuôi.
Mãi đến khi hắn lên làm Đế vương giới Tu Chân, tên gọi này mới đột nhiên biến mất không còn.
Ngày nọ, có tiểu tiên môn ở xa biên cương tặng hắn một con chó con.
Con chó kia màu xám trắng đan xen, trên trán có ba đốm lửa, có phần giống sói. Thế mà lớn lên chỉ to bằng quả dưa, đầu óc cũng như quả dưa nốt, béo tròn đến mức lăn được, lại cảm thấy mình rất uy phong, điên rồ chạy khắp đại điện, mấy lần muốn bò lên bậc thang cao cao, nhìn cho rõ kẻ bận mà vẫn ung dung đang ngồi trên đế vị, nhưng bởi vì chân thật sự quá ngắn, cuối cùng toàn thất bại.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm cái thứ chả có sức lực gì kia, vậy mà nhìn cục lông không não chốc lát, bỗng nhiên cười, vừa cười vừa khẽ mắng, đồ chó chết.
Chó con nhanh chóng lớn thành chó to, chó to thành chó già, chó già lại thành chó chết.
Hai mắt Mặc Nhiên nhắm lại, mở ra, cuộc đời của hắn, vinh nhục trầm bổng, hoặc dậy hoặc nằm, đã trôi qua 32 năm.
Cái gì hắn cũng chơi chán rồi, cảm thấy nhạt nhẽo lại còn cô đơn, người quen bên người mấy năm nay càng ngày càng ít, ngay cả "Ba đốm lửa" cũng mạng chó về trời, hắn cảm thấy cũng đã đến lúc, nên kết thúc rồi.
Ngắt một quả nho tròn trịa bóng loáng từ mâm đựng trái cây, chậm rãi lột đi lớp vỏ tím.
Động tác của hắn ung dung thành thục, giống như Khương Vương trong lều lột y sam của Hồ Cơ, có chút lười biếng mất hứng. Thịt quả xanh biếc trong suốt rung động nhẹ trên đầu ngón tay hắn, nước quả mọng rỉ ra, màu tím âm u nhạt nhẽo, giống như chim nhạn ngậm ráng đỏ đến, tựa như hoa hải đường thiếp đi lúc xuân về.
Lại như máu dơ bẩn.
Hắn vừa nuốt xuống miệng cái vị ngọt ngấy, vừa ngắm nghía ngón tay của mình, sau đó lười biếng nhấc mí mắt.
Hắn nghĩ, sắp đến lúc rồi.
Hắn cũng nên xuống Địa ngục rồi.
Mặc Nhiên, tự Vi Vũ.
Quân vương giới Tu chân đời thứ nhất
Để ngồi vào vị trí này đúng là không dễ, không chỉ cần pháp thuật vượt trội, mà còn cần da mặt dày kiên cố.
Trước thời của hắn, Thập đại môn phái tu chân giới địa vị ngang nhau, long bàn hổ cứ (Rồng nằm hổ ngồi, chỉ thế đất hiểm yếu). Các môn phái cản trở lẫn nhau, dù là ai cũng không thể lấy sức một mình mà thay trời đổi đất. Huống chi chư vị chưởng môn đều là nhân tài kiệt xuất đã đọc bao nhiêu thứ kinh điển, dù muốn phong cho mình một danh hiệu chơi chơi, cũng sẽ cố kỵ ngòi bút Sử quan, sợ mang trên lưng tiếng xấu muôn đời.
Nhưng Mặc Nhiên không giống vậy.
Hắn là lưu manh.
Chuyện người khác không dám làm, hắn cuối cùng đều đã làm. Uống rượu ngon cay nhất nhân gian, cưới nữ nhân đẹp nhất trên đời, đầu tiên là trở thành minh chủ tu tiên giới Đạp Tiên Quân, sau lại tự phong làm Đế.
Vạn dân quỳ mọp.
Tất cả những người không muốn quỳ xuống đều bị hắn đuổi tận giết tuyệt, những năm hắn cai quản thiên hạ, giới Tu Chân có thể nói là máu chảy thành sông, đau thương trải rộng. Vô số nghĩa sĩ phẫn nộ chịu chết, Nho Phong Môn trong thập đại môn phái còn lâm nạn toàn bộ.
Sau nữa, ngay cả ân sư truyền thụ Mặc Nhiên cũng khó thoát khỏi nanh vuốt của hắn, bại trận lúc quyết đấu với Mặc Nhiên, bị ái đồ ngày xưa bắt về cung điện cầm tù, không ai biết tung tích của y.
Vốn là thiên hạ thái bình, giang sơn tươi đẹp, đột nhiên mờ mịt chướng khí.
Cẩu hoàng đế Mặc Nhiên không có đọc qua mấy sách, lại là kẻ chẳng kiêng kị gì, vậy nên lúc hắn đương quyền, chuyện hoang đường tầng tầng lớp lớp, lại nói về danh hiệu năm đó.
Ba năm đầu tiên hắn làm hoàng đế, niên hiệu "Vương Bát" (con rùa), là hắn nghĩ tới lúc ngồi bên hồ nước cho cá ăn.
Ba năm thứ hai, niên hiệu "Ộp", bởi vì ngày hè hắn nghe được tiếng ếch kêu trong viện, cho rằng đây là linh cảm trời ban, không thể cô phụ.
Những sĩ phu uyên bác dân gian từng nghĩ là sẽ không có niên hiệu nào thê thảm hơn "Vương Bát" và "Ộp", nhưng bọn họ cuối cùng vẫn là không hiểu gì về Mặc Vi Vũ.
Ba năm thứ ba, ở địa phương bắt đầu rục rịch, bất kể là tu Phật, tu Đạo, hay Linh tu, những nhóm nghĩa sĩ giang hồ không chịu được sự tàn bạo của mặc Nhiên, cũng bắt đầu liên tiếp phát động tranh giành khởi nghĩa.
Thế là, lần này Mặc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, qua vô số bản thảo, một niên hiệu kinh thiên địa khiếp quỷ thần ngang nhiên ra đời --- "Kích Bãi".
Ngụ ý thì tốt, Thủy Hoàng vắt hết óc nghĩ ra được hai chữ, lấy ý thiện là "Bãi binh hưu qua" (Ngừng binh buông mác - ý chỉ đình chiến). Chỉ có điều dân gian nói ra lại có hơi ngại ngùng.
Nhất là không biết chữ, nghe lại càng ngại hơn.
Năm thứ nhất gọi năm Kích Bãi nguyên niên (năm Kích Bãi đầu tiên), thế nào lại nghe giống Dương Vật tròn năm.
(Kích bãi pinyin là /jǐbà/, dương vật 鸡巴 /jība/, vì vậy khi đọc lên nghe tương tự nhau)
Năm thứ hai gọi Dương Vật năm hai.
Dương Vật năm ba.
Có người đóng cửa phòng xong liền chửi: "Quả thực hoang đường, sao không gọi Kích Bãi lâu năm luôn đi! Sau này gặp nam tử cũng không cần hỏi đối phương bao nhiêu tuổi, mà hỏi đối phương bao nhiêu năm Dương Vật đi! Ông cụ trăm tuổi thì bảo trăm năm dương vật!"
Vất vả chống đỡ ba năm, niên hiệu "Kích Bãi" này cuối cùng cũng sắp trôi qua rồi.
Người trong thiên hạ trong lòng đều run sợ chờ niên hiệu thứ tư của Hoàng đế bệ hạ, nhưng lần này Mặc Nhiên không có tâm tư đặt nữa, bởi một năm qua, những rung chuyển trong Tu chân giới rốt cục bộc phát toàn diện. Giang hồ nghĩa sĩ nén giận 10 năm qua, hào kiệt tiên hiệp, rốt cục liên hợp tung hoành, tụ thành trăm vạn đại quân bao la cuồn cuộn, bức Thủy Hoàng Mặc Vi Vũ thoái vị.
Giới Tu chân không cần đế vương.
Nhất là không cần một vị bạo quân như thế này.
Sau mấy tháng đẫm máu chinh phạt, nghĩa quân cuối cùng cũng vào được chân núi Đỉnh Tử Sinh. Tòa núi cao hiểm trở ngự ở Thục Trung (Tứ Xuyên) này quanh năm có mây mù lượn lờ, hoàng cung của Mặc Nhiên thì nguy nga sừng sững trên đỉnh núi.
Tên đã lên dây, lật đổ triều đình chỉ còn một đòn cuối cùng. Nhưng bước cuối này cũng là nguy hiểm nhất, mắt thấy bình minh chiến thắng lại chiếu, nội bộ các liên quân vốn còn chung mối thù bắt đầu manh nha ý khác. Vua cũ bị tiêu diệt, chắc chắn sẽ tái thiết lập trật tự mới, không có ai muốn phe mình hao nguyên khí vào lúc này, bởi vậy cũng không có ai chịu làm tiên phong trận này, dẫn đầu tấn công lên núi.
Bọn họ đều sợ tên bạo quân giảo hoạt hung tàn này lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lộ ra hàm răng trắng sáng như đáng sợ như dã thú, mổ bụng, cắn vụn những kẻ dám có gan vây đánh cung điện của hắn.
Có người sắc mặt uể oải, nói : "Mặc Vi Vũ pháp lực cao thâm, làm người nham hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận là trên hết, không được trúng kế của hắn."
Các tướng lĩnh nhao nhao phụ họa.
Nhưng lúc này, một thanh niên mặt mày tuấn mỹ, dung nhan kiêu xa bước ra. Hắn mặc một bộ khinh giáp lam bạc, đai lưng đầu sư tử, buộc đuôi ngựa cao, ở cuối búi tóc chụp một cái chụp màu bạc tinh xảo.
Sắc mặt thanh niên này rất khó coi, hắn nói: "Đã đến chân núi rồi, các ngươi còn lằng nhà lằng nhằng ở đây không chịu đi lên, chẳng lẽ muốn đợi Mặc Vi Vũ tự leo xuống? Đúng là lũ phế vật nhát gan sợ phiền phức!".
Hắn nói như vậy, bầy người xung quanh liền bùng nổ.
"Tiết công tử nói sao vậy? Cái gì mà nhát gan? Phàm nhà binh nắm quyền, cẩn thận vẫn hơn. Nếu cái gì cũng không để ý như ngươi, xảy ra chuyện gì ngươi dám chịu chứ?"
Lập tức lại có người giễu cợt nói: "Haha, Tiết công tử là thiên chi kiêu tử, chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, nếu thiên chi kiêu tử không đợi nổi muốn đi tranh đấu với Đế tôn nhân giới, vậy ngài cứ tự mình lên núi trước thôi. Chúng ta dưới chân núi bày rượu đãi tiệc, đợi ngài xách đầu Mặc Vi Vũ xuống, tốt biết bao nhiêu."
Lời này nói có hơi quá. Một lão hòa thượng trong liên quân vội vàng ngăn thanh niên đang chuẩn bị bùng nổ lại, thay bằng một vẻ mặt hương thân, ôn tồn hòa hoãn khuyên nhủ:
"Tiết công tử, xin nghe lão tăng một lời, lão tăng biết cậu và Mặc Vi Vũ có tư thù quá sâu. Nhưng chuyện bức thoái vị, can hệ trọng đại, cậu nhất thiết phải vì mọi người mà cân nhắc, cũng đừng hành động theo cảm tính."
Mục tiêu công kích "Tiết công tử" tên là Tiết Mông, hơn 10 năm trước, hắn đã từng là thiếu niên nhân tài kiệt xuất được mọi người hùa theo tán dương, thiên chi kiêu tử.
Thế nhưng vật đổi sao dời, hổ xuống đồng bằng, hắn lại phải nhịn những người này mỉa mai đùa cợt, chỉ để lên núi gặp lại Mặc Nhiên.
Khuôn mặt Tiết Mông vặn vẹo, bờ môi run rẩy, nhưng vẫn cật lực kiềm chế, hỏi: "Vậy các ngươi, đến tột cùng muốn chờ tới khi nào?"
"Ít nhất phải động tĩnh xem đã."
"Đúng vậy, ngộ nhỡ Mặc Vi Vũ có mai phục thì sao?"
Hòa thượng mới rồi chiết trung cũng khuyên nhủ: "Tiết công tử không nên vội, chúng ta cũng đã đến chân núi rồi, vẫn nên cẩn thận chút là tốt hơn. Dù sao Mặc Vi Vũ cũng đã bị vây trong cung điện, không xuống núi được. Hắn bây giờ là nỏ mạnh hết đà, không thể nào thắng được, chúng ta hà cớ gì phải vì chuyện gấp nhất thời, tùy tiện làm việc? Dưới núi nhiều người như vậy, nhiều danh phiệt quý tộc như vậy, chẳng may mất mạng, ai có thể phụ trách đây?"
Tiết Mông đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: "Phụ trách? Vậy ta hỏi ngươi một chút, ai có thể phụ trách tính mạng của sư tôn ta? Mặc Nhiên hắn giam lỏng sư tôn ta mười năm rồi! Mười năm ròng rã! Sư tôn bây giờ đang ở trên núi, ngươi bảo ta làm sao chờ được?"
Vừa nghe Tiết Mông nhắc đến sư tôn của hắn, sắc mặt mọi người có phần không nén được.
Có người mặt lộ vẻ xấu hổ, có người thì nhìn trái nhìn phải, lúng túng không nói gì.
"Mười năm trước, Mặc Nhiên tự phong Đạp Tiên Quân, không những tàn sát 72 thành khắp Nho Phong Môn, còn muốn tiêu diệt cửu đại môn phái còn lại. Lại về sau, Mặc Nhiên xưng Đế, muốn đuổi tận giết tuyệt các ngươi, hai lần đại nạn này, cuối cùng đều là ai ngăn hắn lại? Nếu không phải sư tôn ta liều chết bảo vệ, các ngươi còn có thể sống được sao? Còn có thể yên lành đứng đây nói chuyện với ta sao?"
Cuối cùng có người ho khan hai tiếng, mềm mỏng nói: "Tiết công tử, ngươi không nên tức giận. Sự tình của Sở tông sư, chúng ta... đều rất áy náy, lòng cũng cảm kích. Nhưng như ngươi nói, y đã bị giam lỏng 10 năm, nếu có gì cũng đã sớm... ... Cho nên, 10 năm ngươi chờ được rồi, cũng không vội nửa khắc này, ngươi nói đúng hay không?"
"Đúng? Đúng con mẹ ngươi ấy!"
Người kia mở to hai mắt: "Ngươi sao có thể mắng chửi người như vậy?"
"Ta sao không được mắng ngươi? Sư tôn người đưa mình vào chỗ chết bởi chuyện bên ngoài, lại là vì cứu lũ các ngươi, loại... loại..."
Hắn rốt cục không nói được nữa, cổ họng nghẹn ngào: "Ta thay người không đáng."
"Chúng ta đâu có nói không cứu Sở tông sư..."
"Đúng thế, mọi người trong lòng đều ghi nhớ lòng tốt của Sở tông sư, không hề quên, nói như Tiết công tử ngươi, thực sự là chụp cho mọi người cái mũ vong ân phụ nghĩa, bọn ta không nhận nổi."
"Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mặc Nhiên không phải cũng là đồ đệ của Sở tông sư sao?" Có người khẽ nói: "Nếu ta nói, kỳ thực đồ đệ làm xằng bậy, y làm sư phụ, cũng nên chịu trách nhiệm, đó gọi là tội cha không biết dạy con, thầy biếng nhác dạy không nghiêm. Sự tình này vốn không có gì đáng trách, lại có gì đó đáng giận."
Nói vậy có phần cay nghiệt, lập tức có người quát lên: "Ăn nói điên khùng gì vậy! Giữ cho tốt cái miệng của ngươi!"
Lại quay đầu, vẻ mặt ôn hòa khuyên Tiết Mông.
"Tiết công tử, cậu không nên gấp gáp..."
Tiết Mông đột nhiên ngắt lời hắn, vành mắt nứt ra: "Ta làm sao có thể không vội? Các ngươi đứng nói chuyện đâu có đau lưng, nhưng kia là sư tôn của ta! Của ta! ! ! Ta đã nhiều năm như vậy không gặp người! Ta không biết người sống hay chết, ta không biết người trải qua thế nào, ta đứng nơi này các ngươi coi coi là vì cái gì?"
Hắn thở hổn hển, hốc mắt đỏ lên: "Chẳng lẽ các ngươi cứ chờ như vậy, Mặc Vi Vũ sẽ tự mình xuống núi, quỳ trước mặt các ngươi cầu xin tha thứ sao?"
"Tiết công tử..."
"Trừ sư tôn, ta trên đời này một người thân cận cũng không còn nữa.". Tiết Mông giãy ra góc áo bị lão hòa thượng túm chặt, khàn giọng nói: "Các ngươi không đi, tự ta đi."
Vứt lại lời nói này, hắn một người một kiếm, một mình đi lên núi.
Gió lạnh âm u ẩm ướt xen lẫn âm thanh vạn lá, trong sương mù dày đặc tựa như có vô số lệ quỷ oan hồn giữa rừng núi lao xao thì thầm, đi lại sàn sạt.
Tiết Mông cô độc đi lên đỉnh núi, nơi cung điện hùng vĩ của Mặc Nhiên lóe lên ánh nến an bình trong màn đêm. Hắn bỗng nhiên thấy trước Tháp Thông Thiên là ba ngôi mộ dựng đứng, đến gần xem kĩ, phần mộ thứ nhất cỏ xanh mọc cao, trên bia mộ xiêu xiêu vẹo vẹo khắc tám chữ chó cào lớn "Khanh Trinh Quý Phi Sở Cơ chi mộ".
Trái ngược với vị "Thanh Chưng hoàng hậu" này (Khanh Trinh đọc là /qīngzhēn/,清蒸 Thanh Chưng /qīngzhēng/ nghĩa là chưng, hấp) , ngôi mộ thứ hai là một ngôi mộ mới, mả vừa được đắp lên, trên tấm bia khắc: "Du Bạo hoàng hậu Tống thị chi mộ". (Du bạo 油爆 là chiên dầu)
"..."
Nếu như đổi lại là hơn mười năm trước, nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này, Tiết Mông chắc chắc là không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lúc ấy, hắn cùng Mặc Nhiên cùng làm môn hạ một sư tôn, Mặc Nhiên là tên đồ đệ giỏi nghịch ngợm đùa giỡn nhất, cho dù Tiết Mông từ lâu đã thấy hắn không vừa mắt, cũng thỉnh thoảng bị hắn chọc cho buồn cười.
Chưng hoàng hậu rồi Hoàng hậu chiên dầu này, cũng không biết là cái thứ gì, đại khái là Mặc đại tài tử lập mộ bia cho hai vị thê tử nhà hắn, phong cánh tương tự như "Vương Bát", "Oa", "Kích Bãi". Nhưng tại sao lại cho hoàng hậu của mình lấy hai cái Thụy hào (tên gọi sau khi chết) này. Cũng không biết được.
Tiết Mông nhìn về ngôi mộ thứ ba.
Dưới bóng đêm, ngôi mộ kia mở rộng, bên trong có cỗ quan tài, nhưng trong quan tài lại không có ai, trên bia mộ cũng chưa điểm mực.
Chỉ là trước phần mộ bày một bình hoa lê trắng, một bát Hoành Thánh Tương Ớt, mấy đĩa dưa cải cay, đều là món Mặc Nhiên thích ăn.
Tiết Mông kinh ngạc nhìn chăm chú chốc lát, bỗng nhiên giật mình trong lòng --- chẳng lẽ Mặc Vi Vũ lại không muốn phản kháng, sớm đã tự đào phần mộ, quyết lòng chịu chết rồi sao?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn không tin. Mặc Nhiên người này, cho tới giờ đều chết cuối cùng, xưa nay không biết mỏi mệt là gì, từ bỏ là gì, với điệu bộ hành sự của hắn, ắt phải chiến đấu với quân khởi nghĩa tới cùng, như thế nào lại...
Mười năm này, Mặc Nhiên đứng trên đỉnh cao quyền lực, đến cùng đã thấy cái gì, lại đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Không ai biết.
Tiết Mông quay người vào màn đêm, nhanh chân lao về phía điện Vu Sơn đèn đuốc sáng trưng.
Trong Điện Vu Sơn, Mặc Nhiên hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.
Tiết Mông đoán không sai, hắn đã quyết tâm chết rồi. Ngôi mồ bên ngoài kia, là chính hắn tự đào cho mình. Một canh giờ trước, hắn dùng thuật truyền tống thả tôi tớ, bản thân thì ăn độc dược kịch độc. Tu vi hắn rất cao, độc tính ở trong cơ thể phát tán chậm chạp khác thường, bởi vậy nỗi đau lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn dần dần tan rã cũng càng thêm khắc sâu rõ ràng.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa điện mở.
Mặc Nhiên không ngẩng đầu, chỉ khàn khàn nói câu: "Tiết Mông. Là ngươi sao, đã đến rồi à?"
Trong điện, Tiết Mông đứng lẻ loi trên nền gạch vàng, đuôi ngựa tản mát, khinh giáp lấp lóe.
Đồng môn xưa nay lại tụ họp. Mặc Nhiên không có biểu cảm gì, hắn ngồi chống cằm, hàng lông mi dày tinh tế rủ xuống trước mắt.
Người người đều nói hắn là ác ma ba đầu sáu tay dữ tợn, nhưng thật ra hắn rất đẹp, mũi có độ cong mềm mại, đôi môi mềm mỏng trơn bóng, dáng vẻ trời sinh có mấy phần tao nhã ngọt ngào, nếu chỉ nhìn tướng mạo, ai cũng sẽ nghĩ hắn là người lương thiện hiền lành.
Tiết Mông thấy sắc mặt của hắn, liền biết rằng hắn quả nhiên đã uống thuốc độc. Trong lòng không biết là cảm giác gì, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn siết chặt nắm đấm, chỉ hỏi: "Sư tôn đâu?"
"... Gì cơ?"
Tiết Mông lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, sư tôn đâu!!! Của ngươi, của ta, sư tôn của chúng ta đâu?!"
"À". Mặc Nhiên khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng chậm rãi mở ra đôi mắt đen có chút ánh tím, cách tháng năm núi non trùng điệp, nhìn vào người Tiết Mông.
"Tính ra, từ khi từ biệt ở Đạp Tuyết Cung Côn Luân, ngươi và sư tôn, cũng đã năm năm không gặp."
Mặc Nhiên nói rồi, mỉm cười.
"Tiết Mông, ngươi nhớ y sao?"
"Bớt nhiều lời! Trả người cho ta!"
Mặc Nhiên bình tĩnh nhìn hắn một lát, chịu đựng đau đớn nơi dạ dày, khóe miệng châm biếm, tựa vào ghế dựa Đế tọa.
Trước mắt từng cơn biến đen, hắn gần như thấy rằng mình có thể cảm nhận được rõ ràng phủ tạng đang quặn thắt, tan vỡ, hóa thành dòng máu đen hôi.
Mặc Nhiên biếng nhác nói: "Trả cho ngươi? Nói ngu xuẩn. Ngươi cũng không chịu động não mà ngẫm lại, ta và sư tôn có thâm cừu đại hận như vậy, làm sao ta cho phép y sống trên đời nữa."
"Ngươi--!" Da mặt Tiết Mông lập tức trắng bệch, hai mắt mở to, lùi lại từng bước, "Ngươi không thể... Ngươi sẽ không..."
"Ta sẽ không cái gì?" Mặc Nhiên cười khẽ, "Ngươi ngược lại nói coi, ta dựa vào cái gì mà sẽ không."
Tiết Mông run giọng nói: "Nhưng người là... Dù sao người cũng là sư tôn của ngươi mà... Sao ngươi có thể xuống tay được!"
Hắn ngửa đầu nhìn Mặc Nhiên đang ngồi trên Đế vị cao cao kia. Thiên giới có Phục Hi, Địa phủ có Diêm La, Nhân gian thì có Mặc Vi Vũ.
Nhưng đối với Tiết Mông mà nói, cho dù Mặc Nhiên trở thành Đế Tôn Nhân giới, cũng không nên biến thành bộ dạng như thế.
Toàn thân Tiết Mông đều đang phát run, hận đến chảy cả nước mắt: "Mặc Vi Vũ, ngươi còn là người sao? Người đã từng...."
Mặc Nhiên nhàn nhạt giương mắt: "Y đã từng làm sao?"
Tiết Mông run giọng nói: "Người đã từng đối đãi ngươi như thế nào, ngươi hẳn phải biết..."
Mặc Nhiên bỗng cười: "Ngươi muốn nhắc nhở ta rằng, y đã từng đánh ta đến thương tích đầy mình, bắt ta quỳ xuống nhận tội trước mặt mọi người. Hay là muốn nhắc nhở ta y đã từng vì ngươi, vì những kẻ không liên quan, cản trở trước mặt ta, ba phen mấy bận ngăn trở chuyện tốt, phá hư việc lớn của ta?"
Tiết Mông đau khổ lắc đầu: "..."
Không phải, Mặc Nhiên.
Ngươi nghĩ kĩ lại một chút, ngươi buông bỏ những hận thù dữ dội kia. Ngươi quay đầu nhìn một cái đi.
Người đã từng dẫn ngươi tu hành luyện võ, bảo vệ ngươi chu toàn.
Người đã từng dạy ngươi tập viết đọc sách, đề thơ vẽ tranh.
Người đã từng vì ngươi mà học nấu ăn, tay chân vụng về, làm tay toàn vết thương.
Người đã từng... Người đã từng ngày đêm chờ ngươi quay về, độc một người từ lúc trời tối... đến khi trời sáng...
Nhiều lời như vậy nghẹn ở cổ họng, cuối cùng, Tiết Mông chỉ nức nở nói:
"Người... Người là tính tình rất dở, nói năng lại khó nghe, thế nhưng đến cả ta cũng biết người đối với ngươi tốt thế nào, ngươi vì sao... Ngươi làm sao nhẫn tâm..."
Tiết Mông ngẩng đầu lên, nén lại quá nhiều nước mắt, cổ họng tắc nghẹn, cuối cùng nói không nổi nữa.
Bỗng thật lâu sau, trên điện truyền đến tiếng thở dài nhẹ của Mặc Nhiên, hắn nói: "Đúng nhỉ."
"Thế nhưng Tiết Mông. Ngươi biết không?" Tiếng Mặc Nhiên lộ vẻ mệt mỏi, "Y đã từng, hại chết người duy nhất ta yêu. Duy nhất."
Tĩnh mịch thật lâu.
Dạ dày đau như bị lửa bừng thiêu đốt, máu thịt bị xé thành ngàn vạn mảnh tro.
"Nhưng mà, tốt xấu gì cũng đã sư đồ một phen. Thi thể của y, ở Nam Phong Hồng Liên Thủy Tạ. Nằm trong hoa sen, được bảo tồn rất tốt, tựa như ngủ thiếp đi vậy." Mặc Nhiên ngừng giọng, cố gắng bình tĩnh. Lúc nói những lời này, mặt hắn không có cảm xúc gì, ngón tay đặt trên bàn gỗ tử đàn, đốt ngón tay tái nhợt biến đen.
"Thi thể của y toàn bộ là nhờ linh lực của ta duy trì, mới có thể mãi không thối rữa. Ngươi nếu nhớ y, thì đừng tốn thêm nước bọt với ta ở đây nữa, nhân lúc ta chưa chết, nhanh đi đi."
Trong họng dâng lên một luồng ngai ngái, Mặc Nhiên ho khan vài tiếng, lúc mở miệng, giữa răng môi đều là máu tươi, nhưng ánh mắt lại nhẹ nhõm an nhàn.
Hắn khàn giọng nói: "Đi đi. Đi nhìn y một cái. Nếu đến trễ, ta chết rồi, linh lực vừa dứt, y cũng sẽ hóa thành tro."
Sau khi nói xong câu đó, hắn chán nản khép lại hai con ngươi, chất độc lan đến tim, liệt hỏa dày vò.
Đau như thể tan nát cõi lòng, thậm chí Tiết Mông đang bi ai vặn vẹo gào thét khóc lóc cũng trở nên xa xôi như thế, tựa như cách xa đại dương mênh mông cách xa vạn trượng, theo nước truyền tới.
Máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, Mặc Nhiên xiết chặt ống tay áo, cơ bắp co rút từng cơn.
Mơ hồ mở to mắt, Tiết Mông đã đi xa, khinh công tiểu tử kia cũng không tồi, từ nơi này chạy đến Nam Phong, cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Nhìn mặt sư tôn lần cuối, hắn chắc chắn sẽ nhìn được.
Mặc Nhiên cố gắng dựng người dậy, loạng chà loạng choạng đứng lên, ngón tay loang lổ vết máu kết một pháp ấn, truyền mình đến trước Tháp Thông Thiên Đỉnh Tử Sinh.
Bây giờ đang là cuối thu, hoa hải đường nở dày đặc, đẹp đẽ phong lưu.
Hắn không biết vì sao mình lại chọn kết thúc tội ác cả đời tại đây. Nhưng cảm giác hoa nở rực rỡ như vậy, cũng có thể coi là mộ đẹp.
Hằn nằm vào quan tài đang mở rộng, ngửa mặt nhìn trăm hoa lúc buổi đêm, im ắng bay xuống.
Bay vào trong quan tài, thổi vào khuôn mặt. Bay lả tả, như chuyện cũ tàn lụi dần.
Cả đời này, từ đứa con riêng không có gì, trải qua vô kể, thành Đế quân Tôn chủ duy nhất giới Nhân gian.
Tội ác của hắn tột cùng, tay đầy máu tươi, chỗ yêu chỗ hận, nguyện vọng rồi căm thù, đến cuối cùng, cũng sẽ không còn gì nữa.
Hắn chung quy, cũng không dùng mấy chữ tín mã do cương (ý chỉ tùy tiện) của mình, đề lên bia mộ câu nào. Cho dù là "Thiên Cổ Nhất Đế" không biết xấu hổ, hay là hoang đường như "Du bạo" hay "Thanh Chưng", hắn không viết gì, phần mộ của Thủy Hoàng giới Tu Chân, cuối cùng cũng không để lại một chữ.
Một vở hài kéo dài mười năm, cuối cùng cũng hạ màn.
Lại sau mấy canh giờ nữa, khi mọi người giơ lên những cây đuốc sáng rực, như một con rắn lửa, tiến vào tẩm cung của Đế vương, đang chờ bọn họ, lại là Điện Vu Sơn trống rỗng, là Đỉnh Tử Sinh không một bóng người, là bên cạnh Hồng Liên Thủy Tạ, Tiết Mông đang nằm trước một đống tro tàn sót lại mà khóc đến chết lặng.
Còn có, trước Tháp Thông Thiên, là thi thể đã lạnh của Mặc Vi Vũ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đợi lâu rồi, dù chắc là không có ai thèm chờ đâu, ha ha ha ha
Thời gian cập nhật: Mười giờ tối mỗi ngày
(Thời gian cập nhật hồi tác giả viết truyện không phải thời gian editor update )
Bối cảnh tu chân không phải ngàn tuổi trăm tuổi vạn tuổi, xây dựng kiểu truyền thống giống như Tiên Kiếm và Cổ Kiếm, xin đừng đặt thiết lập thăng cấp trăm vạn tuổi, chin cám ơn.
"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ssnjsjs