Chương 6: Sư tôn của bản tọa
Chương 6: Sư tôn của bản tọa
Tiết Mông dù sao cũng là lớn lên từ nhỏ ở Đỉnh Tử Sinh, biết rõ địa hình đường tắt, cuối cùng vẫn bắt được Mặc Nhiên.
Một đường áp giải hắn đi vào sau núi, phía sau Đỉnh Tử Sinh, là nơi gần Quỷ giới nhất khắp nhân gian, cách một lớp kết giới, chính là âm tào địa phủ.
Xem xét thảm trạng phía sau núi, Mặc Nhiên lập tức hiểu vì sao người kia rõ ràng ở nhà, lại phải cần Vương phu nhân ở trước sảnh tiếp khách.
Người kia không phải là không muốn giúp, mà là thực sự không dứt ra được —–
Kết giới Quỷ giới bị vỡ.
Giờ khắc này, toàn bộ sau núi tràn ngập quỷ khí dày đặc. Lệ quỷ chưa biến được thành thực thể đều bay quanh không trung kêu gào ai oán, đứng ở cửa núi có thể nhìn thấy một lỗ hổng lớn trên bầu trời, sau lỗ hổng kia chính là Quỷ giới, một cầu thang đá xanh dài đến mấy ngàn bậc nhô ra từ vết nứt kết giới, những hung linh đã tu thành máu thịt đang dọc theo bậc thang này, từ âm phủ loạng choạng, lúc nha lúc nhúc leo xuống, leo đến Nhân giới.
Đổi lại là người bình thường, nhìn thấy cảnh như thế này tất nhiên là bị dọa đến điên luôn, Mặc Nhiên lần đầu nhìn thấy cũng là toát mồ hôi khắp người, nhưng hiện tại hắn cũng quen rồi.
Kết giới hai giới nhân và quỷ là do Phục Hi thiết lập thời thượng cổ, đến bây giờ, đã cực kỳ suy yếu, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện chỗ bị chọc thủng, cần người tu tiên đến sửa chữa. Nhưng loại chuyện này, không những không tăng được bao nhiêu tu vi, mà lại rất hao phí linh lực, tốn công lại không có mấy kết quả, là chuyện cực nhọc, cho nên tiên sĩ thượng tu giới có rất ít người nguyện ý ôm việc này.
Hung linh xuất thế, gặp nạn đầu tiên sẽ là bách tính hạ tu giới, là thần bảo vệ hạ tu giới, Đỉnh Tử Sinh một mình gánh việc sửa chữa kết giới, sau núi bọn họ đối diện chỗ yếu nhất của kết giới, chính vì để có thể kịp thời bổ sung chỗ còn sót.
Cái kết giới tồi tàn này, một năm kiểu gì cũng sẽ bị hổng 4 5 lần, giống như cái nồi chắp vá, cố mà dùng.
Lúc này, cửa vào Quỷ giới, trên bậc đá xanh dài, một nam nhân áo trắng như tuyết đang di chuyển, tay áo dài tung bay, xung quanh quanh quẩn kiếm khí, ánh vàng huyên náo, đang lấy sức một mình, dọn sạch hung linh ác quỷ, tu bổ lỗ thủng kết giới.
Người kia thẩm yêu phan tấn (dung mạo đẹp đẽ), tiên phong đạo cốt, trông vô cùng tuấn tú, nhìn từ xa, rất dễ khiến người ta nghĩ đến văn nhân nhã sĩ đọc sách dưới gốc cây hoa, tung bay xuất trần. Nhưng mà nhìn gần thì, y lại là mày kiếm lạnh thấu xương, mắt phượng cong cong sắc bén, sống mũi mảnh thẳng đứng, dáng dấp nhẹ nhàng nho nhã, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra một luồng cay nghiệt, tính tình có vẻ cực kì quái dị.
Mặc Nhiên xa xa liếc y một cái, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi thực sự, khi lại một lần nữa nhìn thấy người này khỏe mạnh không việc gì xuất hiện trước mắt mình, hắn vẫn như vậy, xương cốt toàn thân không ngừng run lên.
Nửa là e ngại, nửa là… kích động.
Sư tôn hắn.
Sở Vãn Ninh.
Đời trước, cuối cùng Tiết Mông đến trước điện Vu Sơn, khóc đòi gặp, chính là người này.
Chính là nam nhân này, y phá hoại ý to nghiệp lớn của Mặc Nhiên, hủy hùng tâm tráng chí của Mặc Nhiên, cuối cùng bị Mặc Nhiên cầm tù làm nhục đến chết.
Theo lý mà nói, lật đổ được đối thủ, báo thù rửa hận, Mặc Nhiên hẳn phải vui mừng.
Biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay, sẽ không còn ai có thể hạn chế hắn. Mặc Nhiên ban đầu cho là mình cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, sự thật hình như lại không phải vậy.
Sau khi sư tôn chết, cùng mai táng chung với oán hận, dường như còn có một vài thứ khác.
Mặc Nhiên không có trình độ, không biết loại cảm giác này gọi là kỳ phùng địch thủ, Du Lượng một thời (Du Lượng ở đây là Chu Du và Gia Cát Lượng, câu này ý chỉ 2 người ngang tài ngang sức).
Hắn chỉ biết là thiên hạ từ đây, không còn kẻ thù cũ của mình nữa.
Sư tôn còn sống, hắn sợ hãi, e ngại, không rét mà run, hắn nhìn thấy sư tôn đứng đấy cầm Liễu Đằng trong tay, liền giống như chó nhà có tang bị đánh đã quen, nghe được âm thanh gõ mõ liền răng mỏi chân nhũn sùi bọt mép. Bắp chân căng thẳng run rẩy từng cơn.
Về sau, sư tôn chết rồi, Mặc Nhiên sợ nhất là người đã chết. Mặc Nhiên cảm thấy mình tiến bộ, có tiền đồ, cuối cùng cũng làm cái chuyện khi sư diệt tổ này.
Về sau, đưa mắt nhìn thế gian, lại không ai dám bắt mình quỳ xuống, lại không ai cho mình một cái bạt tai.
Để ăn mừng, hắn mở một vò hoa lê trắng, ngồi trên nóc nhà, uống rượu suốt đêm.
Đêm ấy, dưới tác dụng của cồn, vết sẹo sư tôn quấn lên lưng mình thời niên thiếu, dường như lại đau rát.
Giờ khắc này, tận mắt thấy sư tôn lại xuất hiện trước mặt mình, Mặc Nhiên nhìn y chằm chằm, vừa sợ vừa hận, nhưng lại cũng có một chút mừng rỡ vặn vẹo.
Đối thủ như vậy, mất rồi lại được, làm sao có thể không vui?
Sở Vãn Ninh không để ý đến 2 tên đồ đệ vừa xông tới sau núi, vẫn đang hết sức chăm chú đối đầu với vong linh tràn lan.
Ngũ quan y lịch sự tao nhã, một đôi lông mày dài đều nhau, mắt phượng lạnh nhạt rũ xuống, sạch sẽ xuất trần, khí chất lỗi lạc, ở trong gió tanh mưa máu mà vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhìn qua vô cùng nhạt nhẽo, cho dù lúc này y ngồi xuống thắp hương đánh đàn cũng không kỳ quái.
Nhưng mà, mỹ nam tử trầm ấm nhã nhặn như thế, khi này lại cầm một thanh trường kiếm vẫn đang chảy xuống những giọt máu đỏ tươi mà đuổi đi ma sắc rực rỡ, tay áo rộng phất một cái, kiếm khí bào mòn những bậc thang đá xanh trước mặt ầm ầm nổ tung, đá vụn gạch vỡ lăn xuống lông lốc, một đường từ sơn môn xuống chân núi, cầu thang mấy ngàn bậc, thoáng chốc bị đánh vỡ ra một rãnh nứt sâu không thấy đáy.
Quá hung hãn.
Đã bao nhiêu năm, không được chứng kiến thực lực của sư tôn rồi?
Sự dũng mãnh bá đạo quen thuộc này, khiến Mặc Nhiên theo quán tính run chân, không dám đứng vững, bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.
Sở Vãn Ninh không tốn quá nhiều thời gian, đã tiêu diệt hết quỷ quái, cũng linh hoạt vá lại lỗ thủng Quỷ giới, làm xong hết thảy, y nhẹ nhàng rơi xuống từ giữa không trung, đi tới trước mặt Mặc Nhiên và Tiết Mông.
Y đầu tiên là nhìn thoáng qua Mặc Nhiên đang quỳ trên mặt đất, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía Tiết Mông, đôi mắt phượng lộ ra chút ý lạnh.
“Gây họa rồi?”
Mặc Nhiên chịu thua.
Sư tôn có một loại năng lực, luôn có thể ra phán đoán chuẩn xác nhất về sự việc.
Tiết Mông nói: “Sư tôn, Mặc Nhiên xuống núi một chuyến, phạm phải hai tội ăn cắp, dâm loạn, xin sư tôn xử trí.”
Sở Vãn Ninh mặt không thay đổi im lặng một hồi, lạnh lùng: “Đã biết.”
Mặc Nhiên: “…”
Tiết Mông: “…”
Hai người đều hơi lơ mơ, sau đó thì sao? Liền không có sau đó?
Ngay khi Mặc Nhiên đang ngầm thấy may mắn trong lòng, lúc ngẩng đầu nhìn trộm Sở Vãn Ninh, lại thình lình thoáng thấy một tia sáng vàng bén nhọn, đột nhiên xé không khí, vèo một tiếng như sấm sét vang dội, thẳng tắp quất vào mặt Mặc Nhiên!!
Máu bắn tung tóe!
Tốc độ của tia sáng vàng kia quá kinh người, Mặc Nhiên đừng nói là trốn tránh, ngay cả mắt cũng chẳng kịp nhắm, da thịt trên mặt liền bị tước ra, đau nhức kinh khủng.
Sở Vãn Ninh đứng chắp tay, lạnh lùng đứng trong gió đêm tiêu điều, trong không khí vẫn tràn ngập mùi nhơ bẩn của hung linh lệ quỷ, giờ phút này lại pha tạp thêm mùi tanh của máu người, khiến cho cấm địa sau núi càng thêm vẻ âm trầm đáng sợ.
Quất Mặc Nhiên, chính là một bó sợi liễu không biết đã xuất hiện trong tay Sở Vãn Ninh từ lúc nào, sợi dây kia vừa mảnh vừa dài, bên trên còn mọc mấy chiếc lá non xanh biếc, rủ thẳng xuống bên giày.
Rõ ràng là vật nhã nhặn như vậy, vốn nên khiến người ta nghĩ đến câu thơ kiểu: “Tiêm tiêm chiết dương liễu, trì thử ký tình nhân” (Cành dương liễu thon thon/ Giữ tình nhân gửi gắm)
Đáng tiếc, Sở Vãn Ninh đã không thon thon, còn không có tình nhân.
Dây liễu trong tay y, thực chất là một thanh thần võ, tên là Thiên Vấn. Giờ khắc này, Thiên Vấn đang chảy một luồng ánh sáng vàng đỏ, chiếu sáng khắp một vùng tối tăm, cũng khiến đôi mắt sâu không thấy đáy của Sở Vãn Ninh, phản chiếu ánh rực rỡ.
Sở Vãn Ninh đụng môi trên môi dưới một cái, điềm nhiên nói: “Mặc Vi Vũ, ngươi thật to gan. Thật sự coi là ta sẽ không quản thúc ngươi sao?”
Nếu như là Mặc Nhiên 15 tuổi chân chính, có thể sẽ còn không coi câu nói này ra gì, cho rằng lời sư tôn chỉ là dọa mình thôi.
Thế nhưng là Mặc Vi Vũ sau khi sống lại, đã sớm dùng máu tươi lĩnh giáo “quản thúc” của sư tôn một cách triệt để, hắn lập tức cảm thấy mấy cái răng ngô của mình đau đau, đầu óc nóng lên, trong miệng cũng đã bắt đầu chết cũng không nhận, muốn rụng sạch.
“Sư tôn…” gương mặt chảy máu, Mặc Nhiên ngẩng mắt lên, trong con ngươi vương một tầng hơi nước. Hắn biết bộ dáng mình bây giờ chắc chắn đáng thương cực kỳ, “Đệ tử chưa từng trộm… chưa từng dâm loạn… sư tôn vì sao mới nghe một câu của Tiết Mông, hỏi cũng không hỏi, đã đánh con rồi?”
“…”
Mặc Nhiên có 2 tuyệt kỹ lớn để đối phó với bá phụ, thứ nhất, giả bộ đáng yêu. Thứ hai, giả bộ đáng thương. Hiện tại hắn rập khuôn cái này lên người Sở Vãn Ninh, tủi thân đến mức nước mắt sắp rớt xuống: “Chẳng lẽ đệ tử trong mắt người, bất trị như vậy sao? Sư tôn vì sao cả một cơ hội biện bạch cũng không cho con ?”
Tiết Mông bên cạnh tức dậm chân: “Mặc Nhiên!! Ngươi, đồ chân chó nhà ngươi này! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ! Sư tôn, người đừng nghe hắn, đừng bị thứ đốn mạt này mê hoặc! Hắn trộm thật đó! Tang vật vẫn đang còn kia!”
Sở Vãn Ninh rủ mi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Mặc Nhiên, ngươi có thật là chưa từng ăn cắp không?”
“Chưa từng.”
“…Ngươi nên biết, nói láo với ta sẽ có hậu quả gì.”
Mặc Nhiên nổi da gà, hắn có thể không biết sao? Nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng: “Xin sư tôn minh giám!”
Sở Vãn Ninh giơ tay lên một cái, dây leo sắc vàng rực rỡ lại vung đến lần nữa, nhưng lần này không quất lên mặt Mặc Nhiên, mà trói Mặc Nhiên thật chặt.
Cảm giác này quá quen thuộc. Dây liễu “Thiên Vấn” ngoài bình thường quất người ra, còn có tác dụng —–
Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm Mặc Nhiên đang bị Thiên Vấn trói chặt, hỏi lần nữa: “Thật là chưa từng ăn cắp?”
Mặc Nhiên chỉ thấy một cơn đau nhức kịch liệt quen thuộc đánh thẳng vào trái tim, giống như có một con rắn nỏ nanh nhọn, đột nhiên cắn vào lồng ngực, một trận bốc lên trong lục phủ ngũ tạng.
Nương theo đau nhức là một cám dỗ khó mà kháng cự, Mặc Nhiên kìm lòng không đặng há miệng, khản cả tiếng: “Con… chưa từng…A…!!”
Như thể cảm thấy được hắn đang nói láo, ánh sáng của Thiên Vấn càng thêm điên cuồng, Mặc Nhiên đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn liều mạng chống cự lại cực hình như vậy.
Đây chính là tác dụng thứ hai ngoài quất người của Thiên Vấn, thẩm vấn.
Một khi bị Thiên Vấn trói lại, thì không ai có thể nói láo trước mặt chủ nhân của Thiên Vấn, cho dù là người hay quỷ, sống hay chết, Thiên Vấn đề có biện pháp để bọn họ mở miệng, nói đáp án mà Sở Vãn Ninh muốn biết.
Đời trước chỉ có một người, dựa vào tu vi mạnh mẽ, cuối cùng lại giữ được bí mật trước mặt Thiên Vấn.
Người kia cũng trở thành Đế quân Nhân giới Mặc Vi Vũ.
Mặc Nhiên sau khi trùng sinh ôm một tia may mắn, cho là mình hẳn vẫn có thể như năm đó, chống được áp bức thẩm vấn của Thiên Vấn, nhưng liều chết cắn môi hồi lâu, từng giọt mồ hơi lớn rướm xuống theo lông mi đen nhánh, toàn thân hắn phát run, cuối cùng vẫn là đau đến mức quỳ trước giày Sở Vãn Ninh, há miệng thở gấp.
“Con… con… trộm…”
Đau đớn bỗng nhiên biến mất.
Mặc Nhiên còn chưa kịp thở ra hơi, đã nghe Sở Vãn Ninh hỏi một câu, âm thanh còn lạnh hơn.
“Thật chưa từng dâm loạn?”
Người thông minh không làm chuyện ngu xuẩn, vừa rồi không chống lại được, vậy bây giờ càng không thể. Lần này Mặc Nhiên phản kháng cũng không thèm phản kháng, khi đau nhức kéo tới liền liên thanh la ầm lên: “Có có có!!! Sư tôn đừng! Đừng!”
Tiết Mông bên cạnh sắc mặt xanh mét, kinh hoàng nói: “Ngươi, ngươi làm sao… Dung Cửu kia nhưng là nam nhân, ngươi thế mà…”
Không ai để ý đến hắn, ánh kim quang của Thiên Vấn chậm rãi tối dần, Mặc Nhiên thở phì phò từng hơi từng hơi, toàn thân ẩm ướt như thể mới được vớt từ trong nước lên, mặt trắng như tờ giấy, bờ môi vẫn không ngừng run rẩy, ngã trên mặt đất không động đậy nổi.
Xuyên qua mi mắt ẩm ướt mồ hôi, mơ hồ trông thấy bóng dáng nho nhã đội thanh ngọc quan(1), tay áo dài chấm đất của Sở Vãn Ninh.
Một cơn oán hận mãnh liệt xông lên óc — Sở Vãn Ninh! Đời trước bản tọa đối xử với ngươi như vậy, quả nhiên không sai!! Dù là sống thêm một lần, sao vẫn thấy ngươi đáng ghét như vậy! Ta đệt tổ tông mười tám đời nhà ngươi!!
Sở Vãn Ninh cũng không biết nghiệt đồ này muốn đệt mười tám đời tổ tông nhà mình, y sắc mặt u ám đứng yên chốc lát, sau đó nói:
“Tiết Mông”
Tiết Mông mặc dù biết bây giờ trong giới phú thương cậu ấm lưu hành nam sắc nhiều, rất nhiều người đùa bỡn tiểu quan chỉ vì tìm mới mẻ, cũng không phải là thực sự thích nam nhân, nhưng hắn vẫn có phần không tiêu hóa được, đông cứng chốc lát mới nói: “Sư tôn, đệ tử đây.”
“Mặc nhiên phạm ba tội tham, trộm, dâm loạn, đem hắn đến Diêm La Điện ăn năn. Giờ Thìn ngày mai bắt đến Thiện Ác Đài, phạt cảnh cáo trước mặt mọi người.”
Tiết Mông giật mình: “Cái, cái gì? Phạt cảnh cáo trước mặt mọi người?”
Phạt cảnh cáo trước mặt mọi người chính là xách đệ tử phạm lỗi nặng tới trước mặt toàn bộ đệ tử môn phái, ở trước mặt tất cả mọi người, ngay cả đại nương ở tiệm cơm cũng kéo tới, cho người ta định tội, trừng phạt tại chỗ.
Mất mặt mất mặt.
Phải biết Mặc Nhiên cũng là công tử của Đỉnh Tử Sinh, tuy nói quy tắc môn phái nghiêm khắc, nhưng là do Mặc Nhiên thân phận đặc biệt, bá phụ thương hắn thuở nhỏ mất cha mẹ, trôi dạt khắp nơi bên ngoài ròng rã 14 năm, bởi vậy cuối cùng sẽ nhịn không được lòng riêng mà che chở, cho dù phạm sai lầm, cũng chỉ âm thầm dạy bảo mấy câu, ngay cả đánh cũng chưa từng đánh.
Nhưng sư tôn thế mà không giữ chút mặt mũi nào cho tôn chủ, muốn xách cháu cưng nhà người ta tới Thiện Ác Đài, quả thực là trước toàn môn phái công khai xử tội Mặc công tử, làm khó dễ Mặc công tử. Đây cũng khiến Tiết Mông bất ngờ.
Đối với chuyện này, Mặc Nhiên ngược lại chẳng ngạc nhiên chút nào.
Hắn nằm trên mặt đất, khóe miệng nổi một nụ cười lạnh.
Vị sư tôn này của hắn thật vĩ đại, thật công chính nghiêm minh.
Máu Sở Vãn Ninh lạnh, đời trước, Sư Muội chết trước mặt y, Mặc Nhiên khóc xin hắn, kéo vạt áo y, quỳ trên mặt đất xin y giúp đỡ.
Nhưng Sở Vãn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ.
Thế là đồ đệ của y cứ như vậy tắt thở trước mặt y, Mặc Nhiên cứ khóc đến đứt ruột gan bên tai y, y lại khoanh tay đứng nhìn, không thèm để ý.
Hiện tại chẳng qua là đưa hắn lên Thiện Ác Đài, xử lí theo việc công mà thôi, có gì đáng kinh ngạc.
Mặc Nhiên chỉ hận tu vi mình bây giờ quá yếu, không thể lột da y, rút gân y, uống máu y, không thể thỏa thích níu tóc y, làm nhục y, cũng không thể tra tấn y, phá hủy danh dự của y để y sống không bằng chết…
Sự hung ác cầm thú trong mắt chốc lát không hề che giấu, Sở Vãn Ninh nhìn thấy.
Y nhàn nhạt liếc qua mặt Mạc Nhiên, trên gương mặt nhẹ nhàng nhã nhặn, không có biểu cảm dư thừa.
“Ngươi đang nghĩ gì?”
Muốn mạng!
Còn không thu lại Thiên Vấn đi!
Mặc Nhiên lần nữa cảm thấy dây leo buộc mình co xoắn lại một trận, lục phủ ngũ tạng như sắp bị vặn thành cặn bã, hắn đau đớn quát to một tiếng, thở phì phò đem ý nghĩ trong đầu rống lên ————–
“Sở Vãn Ninh, ngươi dám! Quay đầu nhìn ta, không ta chơi chết ngươi!”
Lặng ngắt như tờ.
Sở Vãn Ninh: “…”
Tiết Mông cũng sợ ngây người: “…”
Thiên Vấn bỗng nhiên bị thu vào lòng bàn tay của Sở Vãn Ninh, hóa thành một vệt sáng vàng, sau đó biến mất không thấy gì nữa. Thiên Vấn hòa vào trong xương thịt Sở Vãn Ninh, nghe gọi thì ra, khi cần thì biến mất.
Tiết Mông sắc mặt trắng bệch, có chút cà lăm: “Sư, sư sư tôn…”
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, rũ hàng mi dài đen như mực, nhìn bàn tay của mình một lát, sau đó mới run run nâng mi mắt, vẻ thế mà không hề sụp đổ(2), chỉ là sắc mặt lại u ám thêm một chút, y dùng ánh mắt “nghiệt đồ đáng chết”, nhìn chăm chằm Mặc Nhiên một chút, sau đó trầm giọng nói:
“Thiên Vấn hỏng, ta đi sửa.”
Sở Vãn Ninh ném lại câu nói như vậy, xoay người bỏ đi.
Tiết Mông là thằng ngốc: “Trời, loại thần võ Thiên Vấn này, còn hỏng sao?”
Sở Vãn Ninh nghe được, lại dùng ánh mắt “nghiệt đồ đáng chết”, quay đầu liếc mắt lườm hắn. Tiết Mông ngay lập tức không rét mà run.
Mặc Nhiên thoi thóp nằm trên mặt đất, thờ mặt ra.
Hắn ban nãy đúng là muốn tìm cơ hội chơi chết Sở Vãn Ninh, hắn biết rõ vị tên “Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn” Sở tông sư này xưa nay chú trọng thanh tu đoan chính, hẳn là chịu không nổi việc bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân mà chèn ép.
Nhưng loại chuyện này sao có thể để Sở Vãn Ninh biết!
Con chó bị bỏ rơi Mặc Nhiên tựa như “Ô” một tiếng, che mặt.
Nhớ tới ánh mắt Sở Vãn Ninh lúc sắp đi kia, hắn cảm thấy, có lẽ mình cách cái chết không xa nữa.
Hết chương 6.
Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn cuối cùng cũng lên sàn rồi ~ khỏi cần đứng nhầm CP ~ khỏi cần nhận nhầm công thụ, sư tôn là thụ, là thụ, là thụ = =, Mặc Uy Ngư mới là công! Truyện này chủ công!
Bánh Bao: Vì sao ngươi nhìn thấy sư tôn lại run chân, ngươi không phải là công sao? Khí phách đâu?
Mặc Uy Ngư: Già rồi, bệnh phong thấp thấp khớp của người già.
Bánh Bao: Nói cho tử tế
Mặc Uy Ngư: Khỏi cần liên tục nhấn mạnh việc ta đã 32 tuổi linh hồn trong truyện! Ông đây từ sau khi trùng sinh rất xanh tươi! Ông đây là người trẻ tuổi ngây thơ hoạt bát!
Bánh Bao: Vậy thì ngươi cứ tiếp tục mắc bệnh phong thấp thấp khớp của người già đi.
(Tác giả gọi công là Mặc Uy Ngư vì Uy Ngư (cho cá ăn) đồng âm với Vi Vũ)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip