T/g Ducker_小鸭子 - Ký sự kỳ ngộ tại Thiên Cung của Đông Hải Tiểu bạch long 7+8
07
Tay đỡ mông, Ngao Quảng bước thấp bước cao trở về Nam Ngô Cung.
Lão già khá lắm, ngươi và ta kết thù chắc rồi! Đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không gặp lần nào ta đánh nhau lần đó!
Đang nghĩ vậy, đã "thụp" một phát va vào một bức tường thịt.
"A!" Ngao Quảng bị va ngã xuống đất, cái mông lại đau đến cả người nhảy dựng lên.
"Ai ai, không có mắt sao!" Hắn đau đến nhe răng trợn mắt, muốn xoa mông mà không thể.
"Lại là ngươi."
Vừa nghe cái giọng quen tai này, Ngao Quảng chợt nghĩ: Ủa? Ngẩng đầu một cái. Hừ, đây chẳng phải là Thiên đế bệ hạ sao!
Thấy người là Ngao Quảng liền cáu: Kẻ này có phải có cừu oán với ta không, vừa đánh ta xong lại tới đâm vào ta. Chẳng phải chỉ là thấy ngươi tắm thôi sao, ngươi cũng nhìn thấy ta mà, vậy mà còn chưa xong chuyện hử!
Oán hận nhìn kẻ này, Ngao Quảng chẳng hành lễ.
Ánh mắt Thiên đế trở nên ác liệt, giọng nói lộ vẻ uy nghiêm bề trên: "Trẫm đã cảnh cáo ngươi một lần, ngươi còn không biết hối cải!" Vị này hẳn vẫn nghĩ rằng Ngao Quảng cố tình đâm vào mình, ngữ điệu rất không vui.
Hừ, ngươi mới chẳng biết hối cải! Bản thái tử bị ngươi chọc tức đến cười bò rồi! Ta chưa bao giờ thấy loại người nào tự luyến phát cuồng đến như ngươi. Ta mà quyến rũ ngươi thì đôi mắt rồng này chính là mù! Phì phì!
Ngao Quảng thực sự rất muốn đạt lên cái mặt đẹp đẽ kia mấy phát.
Nhưng, có câu rất hay rằng, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Ngao Quảng cảm thấy mình tất nhiên là một quân tử, vì vậy hắn nói: "Nô tỳ mắt nhìn vụng về, va phải bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ thứ tội."
Thiên đế cười lạnh một tiếng: "Hừ, ngươi đây cũng chẳng phải dáng dấp thỉnh tội!"
Ngao Quảng nhanh chóng nở một nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng: "Bệ hạ, nô tỳ thực sự biết sai rồi."
Thiên đế ngẩn người, chỉ nói lần sau sẽ không tha nữa, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Hê, sao tự nhiên dễ dỗ vậy? Chắc là vì nụ cười ngọt ngào của mình nhỉ, Ngao Quảng nghĩ.
Một lúc sau, bên tai truyền đến một câu: "Sau này không được cười trước mặt trẫm nữa, quá xấu!"
???Ta mẹ nó!!! Lão khốn kia có giỏi thì đừng đi!!! Chúng ta đối chiến!!!
Ngao Quảng nhìn theo hướng Thiên đế bỏ đi, tức giận đến suýt hộc máu.
Đứng ở cửa mắng người đủ một lượt rồi mới đi vào.
Vừa nằm được lên giường, Kim Ly đã tới.
"Tiểu Quảng Nhi," hắn cười hì hì đi tới, "Mau để ta xem xem, có sao không?"
Ngao Quảng quay đầu đi, chẳng thèm nhìn hắn.
"Còn có sức để cáu với ta, xem ra là không sao rồi." Kim Ly làm bộ bỏ đi. "Ai, tiếc cho ta đã cất công mang thuốc tốt nhất sang đây. Nếu ngươi không cần thì ta mang đi vứt vậy."
"Đứng lại!" Ngao Quảng gọi hắn lại. "Dược gì đó để lại!"
Kim Ly cười bảo: "Ai da, chẳng phải không thèm để ý đến ta nữa sao?"
"Hừ, ai bảo ngài không giúp ta, hại ta bị đánh mông. Ngài có biết đau đến mức nào không! Trước còn bảo ta gặp rắc rối thì ngài sẽ chịu trách nhiệm. Ngài chịu trách nhiệm như thế đấy hả?" Ngao Quảng thở phì phì nhìn hắn.
"Lúc đó ta đã định mở miệng cầu tình với đại ca, ngươi lại đi mất luôn. Cũng phải nói, ai bảo ngươi lại thành thật như vậy, cứ thế đi chịu phạt thật. Ngươi cứ chờ đại ca đi xong, ta sang bên Chuyên Cần Điện nói một câu, ngươi vậy là chẳng phải bị đánh nữa mà!" Kim Ly tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép, "Thế mà còn trách ta chẳng biết ngượng! Chính ngươi ngu ngốc..."
Bị hắn nói ong cả đầu, mông cũng đau, đã nhiều hôm nay lại chịu nhiều chuyện uất ức, Ngao Quảng thiếu chút nữa bật khóc, liền chôn mặt vào gối, chẳng nói lời nào.
Kim Ly thấy Ngao Quảng có vẻ thực sự buồn lòng, vội tới an ủi: "Ai, sao lại khóc rồi? Thôi nào thôi nào, đừng khóc, ta mang thuốc đến cho ngươi rồi đây mà. Thuốc này tốt lắm, bôi một lần là khỏe. Ngươi nín đi nín đi, ta sai người làm món thịt kho tàu ngươi thích nhất được không?" Hắn vuốt vuốt đầu Ngao Quảng, như thể dỗ một đứa nhóc.
Ngao Quảng thực ra cũng chưa khóc, chỉ là cảm thấy rất ức thôi. Hắn ngẩng đầu, mím mím môi, đáng thương hề hề nói: "Các ngài toàn bắt nạt người khác......"
"Ừ ừ, không bắt nạt ngươi nữa đâu. Mau bôi thuốc đi, không thì ta bôi cho nhé?" Hắn đột nhiên nhướn mày, cười rất đáng khinh.
Ngao Quảng trừng hắn một cái, giật lấy bình thuốc. "Lượn đi!"
Kim Ly khẽ cười: "Ngươi cứ nghỉ cho khỏe đi, mấy hôm tới không cần làm việc đâu." Nói rồi thảnh thơi bỏ đi.
"Này! Thịt kho tàu phải hai phần đấy!" Ngao Quảng lớn tiếng hô theo, rất sợ hắn không nghe được.
Hừ, không ăn no thì lấy đâu ra sức dưỡng thương! Ta còn phải đấu với lão Thiên đế khốn kia, phải bồi bổ cơ thể thật tốt chứ! Ngao Quảng lại mắng Thiên đế một lượt trong lòng rồi mới thôi.
08
Ngày mai là ngày công bố kết quả cuối cùng của cuộc tranh tài. Mười vị đứng đầu sẽ được ghi danh "Cẩm Tủ Bảng" ngay tại chỗ, treo ngoài Nam Thiên Môn trọn ba ngày. Đến tối còn tổ chức tiệc lớn, rất nhiều vị tiên sẽ có mặt, bởi vậy mấy hôm nay Thiên Cung đều rất náo nhiệt.
Mông Ngao Quảng đã khỏe từ lâu rồi, chẳng qua hắn lười nên trốn đi không muốn làm việc, Kim Ly cũng mặc kệ hắn.
Ngao Quảng cầm một chùm nho ngồi ăn ngoài cửa Nam Ngô Cung, vừa ăn vừa nghĩ xem ngày mai phải làm gì để có thể đến Lăng Tiêu Điện nhìn mặt vị mỹ nhân đệ nhất Tiên Giới kia.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có thể so bì hơn ta, không biết trông thế nào nhỉ? Nghe nói người đứng nhất có thể xin Thiên đế bệ hạ ban một phần thưởng. Thế thì thật tốt, nếu là ta ta phải xin thật nhiều thật nhiều bàn đào. Nghe nói ăn bàn đào có thể tăng tiên lực, còn làm đẹp dưỡng nhan. Mà không biết có ngon không nữa..." Vừa nói vừa ngậm một quả nho.
Bỗng nhiên bên tai có người lạnh lùng nói: "Ngươi ở đây làm gì!"
Ngao Quảng cả kinh, quả nho lọt vào họng, vào không được ra không nổi.
"Khụ! Khụ khụ khụ..." Hắn cố sức ho khan, mong ho được quả nho ra.
Thiên đế thấy mặt hắn đỏ bừng, liên tục ho khan, chẳng hiểu được hắn đang làm trò gì, bèn hỏi với vẻ không vui: "Ngươi làm sao đây?"
Ngao Quảng chỉ chỉ chùm nho, lại chỉ chỉ bản thân: "Hóc, hóc trong..."
Thiên đế nhíu mày: Người này không có đầu óc gì sao? Ăn nho mà cũng hóc?
Ngao Quảng ho đến ứa cả nước mắt ra rồi, cổ họng đã đau rát, quả nho vẫn chưa bật lên. Hắn ngẩng đầu, ai oán nhìn Thiên đế: Lão khốn già quả là khắc tinh của ta, đi đến đâu cũng có thể hại ta!
Thiên đế bị hắn nhìn một phát như vậy, có hơi khó hiểu: Cái kiểu ánh mắt gì thế này? Thôi, nể mặt A Ly, giúp nàng một lần!
Thiên đế đi tới, vươn tay ra. Ngao Quảng tưởng hắn định đánh mình, vội né tránh.
Thiên đế mạnh mẽ kéo hắn lại gần, nghiêng người đập một chưởng lên lưng hắn.
"Khụ....." Quả nho bay ra, xoay xoay vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại.
Ngao Quảng nuốt nuốt nước bọt, thoải mái hơn nhiều rồi, chỉ còn thanh quản hơi đau thôi.
Hắn vui sướng nhìn Thiên đế cười bảo: "A? Quả nhiên là tốt rồi! Đa tạ bệ hạ! Ha ha!"
Hắn cười thật vô tư, trong mắt còn vương nước, tựa như một dòng suối trong.
Thiên đế nhìn đến sửng sốt.
"Bệ hạ?" Ngao Quảng thấy vị này mặt chẳng có biểu cảm cũng chẳng nói lời nào, không hiểu hắn đang nghĩ gì, lại gọi thêm hai tiếng: "Bệ hạ, bệ hạ!"
Thiên đế hoàn hồn, ho khan một tiếng: "Hừm."
Rồi thản nhiên đi vào Nam Ngô Cung, để lại Ngao Quảng đầy vẻ chẳng hiểu sao.
Lão này không có việc gì chứ? Ngao Quảng nghĩ, sao cứ kỳ kỳ quái quái.....
Thôi chẳng quản lắm vậy làm gì, hắn cầm số nho còn lại về phòng ngủ.
Cái hắn không thấy được chính là vành tai hơi hơi ửng đỏ của Thiên đế bệ hạ, cùng với nét hoảng loạn chợt lóe qua trong đôi mắt đó.
Tác giả note rằng Thiên đế khoảng 170 000 tuổi và Ngao Quảng khoảng 40 000 tuổi. Theo tui với tỷ lệ này thì các bác cứ tưởng tượng rằng nếu em Quảng là cháu bé sắp thành niên 17 tủi thì Thiên đế đã đầu 3 đít vô cùng vậy : )) Cha em Quảng có con khi khá trẻ và Thiên đế thực sự là cùng thế hệ với ổng đó lol....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip