Quyển 1 - Chương 2: Dưới một mái hiên
Ngụy Anh đã được Lam Vong Cơ nhận về nuôi dưỡng.
Lúc Lam Vong Cơ ôm Ngụy Anh về nhã trạch, cậu bé trông rất bẩn thỉu. Lam Vong Cơ không thể làm gì khác ngoài đun cho nó một thùng nước tắm, việc quan trọng nhất lúc này là tẩy sạch thân thể cho nó đã.
Ngụy Anh tò mò đảo tròn con mắt, đi tới mở cửa sổ, thấy được Lam Vong Cơ. Hàm Quang Đế Quân đang ở phòng bếp cách vách châm củi đun nước, đứa nhỏ nhìn nhìn một chút, mặt tỉnh táo ngồi trên băng ghế, đung đưa cái chân nhỏ chờ Lam Vong Cơ trở về với nó.
Đợi nước đủ nhiệt độ có thể tắm rửa, Lam Vong Cơ lúc này mới trở về phòng ngủ, bế Ngụy Anh đang ngọ ngoạy trên ghế vào phòng tắm.
Lúc mới bắt đầu chăm sóc Ngụy Anh, Lam Vong Cơ có một chút lúng túng, vì y chưa từng nuôi trẻ con bao giờ, càng không có đồ dùng và quần áo trẻ con cho Ngụy Anh sử dụng. Cuối cùng, y quyết định tháo dỡ vài bộ tiên bào của mình, tự cầm kim chỉ may quần áo cho đứa bé kia.
Nếu đã nhận nuôi đứa bé rôi, Lam Vong Cơ nhất định làm đúng trách nhiệm, tận tâm đợi ở bên người nó.
Ngụy Anh mặc bộ tiên phục màu trắng do Lam Vong Cơ tự tay khâu vá, sờ sờ cái đuôi ngựa được Lam Vong Cơ buộc cho sau đầu, liền nhảy nhảy cái chân trần trên chiếc giường hẹp, vui vẻ vô cùng.
Đêm đã khuya, ánh nến ảm đạm. Bận rộn cả ngày, Tiên quân có vẻ mệt mỏi, đứa bé lại vẫn tràn đầy sức sống. Nó ngồi bên giường Lam Vong Cơ, thấy y đang cắt may dở chút đồ gì đó, liền không để ý nữa, cái tay nhỏ nhỏ trắng nõn câu lên cổ nam nhân, khuôn mặt dán vào, mùi đàn hương dễ ngửi hấp dẫn bé tiên hoa, làm Ngụy Anh không nhịn được hít đầy phổi mấy cái, trong cổ phát ra mấy tiếng "A a" mềm mại.
Lam Vong Cơ đang làm giày cho nó, thấy đứa nhỏ leo lên người, ôm cổ mình cọ cọ, đầu ghé lên vai y, cặp mắt đào hoa tròn mọng dõi theo từng động tác đưa tay, tràn đầy hiếu kỳ. Qua một ngày ở chung, tiên hoa nhỏ đã bắt đầu quen thuộc với y, không còn trốn tránh như trước nữa. Thấy nó dính người như vậy, Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ rũ mắt, tiếp tục khâu đôi giày vải nhỏ thuần sắc trong tay.
Có lẽ tắm rửa xong khiến Ngụy Anh quá thư thái, cơ thể khô ráo, chỗ nào cũng mềm nhũn thơm ngát. Tiên bào của Lam Vong Cơ là loại vải gấm thượng đẳng trân quý, chất lượng rất tốt. Lúc Ngụy Anh cọ lên cổ Lam Vong Cơ, mí mắt của nó gắng gượng đấu tranh một chốc, cuối cùng không chịu nổi nữa, liền ghé vào vai nam nhân mà thiếp đi mất.
Lam Vong Cơ thấy đứa bé trên vai phát ra những tiếng hít thở đều đều, tay y ngừng lại, liếc mắt nhìn xuống thì phát hiện nó đã ngủ rồi. Ngụy Anh ngủ trông ngốc ngốc đáng yêu, vẻ mặt hiền lành, đứa trẻ sáu bảy tuổi bình thường trông đã rất xinh, lại có đôi mắt hai mí đường nét rõ ràng, lông mi dài đậm màu cong trên mí mắt, cái mũi nhỏ trắng tinh xảo dễ thương, hai má còn hơi có sắc hồng nhuận ửng đỏ, làm Lam Vong Cơ nhìn có chút ngẩn ngơ. Vừa nhìn, liền nhìn thật lâu.
Lam Vong Cơ ngừng công việc trong tay, ôm đứa bé lên giường, đặt phần lớn gối đầu cho Ngụy Anh nằm, đắp chăn cho nó.
Y thoáng nhìn đôi giày mình tỉ mỉ may cả buổi tối, thấy trình tự công việc ổn thoả, sáng mai làm một chút nữa là hoàn thành rồi. Lam Vong Cơ lúc này có chút mệt mỏi, cởi bỏ áo bào rườm rà, thay sang đồ ngủ mộc mạc. Y ngủ ở bên ngoài giường, như thế dễ dàng bảo vệ Ngụy Anh, lại tránh đứa nhỏ nửa đêm xoay người ngã xuống đất.
Hai người chung giường chung gối, một đêm ngủ say.
***
Ở cùng Ngụy Anh đã được hơn ba tháng, trong ba tháng này, mỗi ngày Lam Vong Cơ đều dạy Ngụy Anh đọc viết, để Ngụy Anh ít nhiều hiểu được lời y. Nếu Ngụy Anh nghe không hiểu, Lam Vong Cơ sẽ rất kiên trì, tỉ mỉ dạy nó từng tí một. Đến bây giờ, Ngụy Anh đã miễn cưỡng nói được vài ba câu. Đứa bé dù sao cũng không phải loài người mà là thực vật tu thành tiên, trí tuệ không cao, Lam Vong Cơ không mong nó học một lần là thuộc, chỉ cầu mỗi ngày nhớ được một ít, như thế sau này Ngụy Anh lớn lên sẽ có lợi cho nó.
Hôm nay, Lam Vong Cơ định dạy nó viết tên của mình, lúc đó đứa bé còn đang chơi đùa ở ngoài sân.
Ngụy Anh ngồi xổm dưới đất, cầm một cành cây nhỏ tô tô vẽ vẽ, đang mải mê thì thấy Lam Vong Cơ từ trong nhà gọi nó một tiếng.
Lam Vong Cơ đạm nhiên gọi: "Ngụy Anh."
Đứa bé ngẩng đầu, quay ngoắt về hướng căn nhà, thấy được Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bảo: "Qua đây."
"Ưm." Đứa nhỏ nghe lời thả cành cây, ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Lam Vong Cơ, sau đó làm nũng dang hai tay, nhào tới hai chân Đế Quân.
Chẳng biết từ khi nào, Lam Vong Cơ đã cầm trong tay một chuỗi mứt quả, y cúi đầu bế đứa nhỏ đang ôm chân mình lên, đưa chuỗi mứt vào tay Ngụy Anh, nói: "Hôm nay ta dạy con viết chữ."
Ngụy Anh nhận xâu mứt quả, gật đầu, cầm bàn tay to chai sần do quanh năm luyện kiếm của Đế Quân, cùng Lam Vong Cơ đi vào trong nhà.
Vào bên trong, Lam Vong Cơ đưa Ngụy Anh tới thư phòng.
Trong thư phòng có mấy con thỏ nuôi thả, đây là thỏ Lam Vong Cơ đã nuôi từ lâu. Ban đầu là nuôi ở trong sân, nhưng lâu dần lũ thỏ bắt đầu nhảy vào trong nhà. Thỏ rất ngoan, không phải bạ ai cũng quấn, Ngụy Anh theo Lam Vong Cơ đi đến gần lũ thỏ, còn bị mấy con ịn mũi lên gót chân và cái tay nhỏ bé.
"Y! .... nga...." Đứa bé cả kinh lập tức siết chặt xâu mứt quả, cho rằng thỏ muốn cướp mất mứt Đế Quân thưởng cho nó, hoảng sợ chạy sang ôm chặt bắp chân Lam Vong Cơ.
"Quân thượng... ôm..."
Lam Vong Cơ phát hiện đứa bé ôm chặt chân mình, khẽ thở dài một cái, có lẽ hiểu vì sao nó bối rối như vậy, y khom lưng bế Ngụy Anh lướt qua lũ thỏ tới thư án, đặt Ngụy Anh ngồi trên đùi mình.
Hai tay Ngụy Anh nắm chặt que mứt, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Lam Vong Cơ. Trên bàn có bày mấy tờ giấy trắng, phía trước đặt một cái nghiên mực, hai cây bút lông sói và mực tàu đã mài sẵn. Ngụy Anh chăm chú liếm mứt quả, đã thấy Lam Vong Cơ viết xong một chữ. Cậu bé nhìn nét bút thanh tú có lực của nam nhân, nghe người phía trên nói: "Chữ này, đọc là 'Ngụy'."
Sau đó, Lam Vong Cơ cầm bút lông sói chấm thêm chút mực, viết sau chữ 'Ngụy' một chữ nữa, giọng đạm nhiên nói: "Sau này lớn lên, đây vẫn sẽ là tên của con, nhớ chứ?"
"Ngụy.... Anh..." Ngụy Anh nhìn chữ trên giấy, lặp lại một lần.
"Con tên... Ngụy Anh."
"Ngoan."
Câu khen thốt ra chưa được bao lâu, Ngụy Anh liền cướp lấy bút lông sói trên tay y, chuẩn bị viết gì đó trên tờ giấy trắng.
Lam Vong Cơ cho là nó muốn viết chữ, liền không ngăn nó lại, mặc cho Ngụy Anh cầm lấy. Chỉ thấy Ngụy Anh một tay siếu xâu mứt, tay kia cầm bút bắt đầu vẽ tới vẽ lui, Lam Vong Cơ thấy được bút ký trên tờ giấy xong liền ngẩn người, nhất thời không nói nên lời.
Trên giấy, Ngụy Anh vẽ hai con thỏ đứng trong bụi cỏ. Hai con thỏ này dính sát vào nhau, thân mật không chút khoảng cách, phảng phất gắn bó tựa như thân nhân. Sau đó, cậu bé còn viết thêm bên cạnh cái tên Lam Vong Cơ đã viết cho nó hai chữ "Quân thượng", đem tên Lam Vong Cơ và tên nó đặt cùng một nơi.
Lam Vong Cơ nhìn đứa bé tô vẽ linh tinh, biểu tình có chút phức tạp, chỉ biết thốt ra mấy chữ: "Ngụy Anh, con..."
Ngụy Anh cười rất hài lòng, lại loạn xạ cầm bút lông sói, nhấp nhấp tí mực trên nghiên thoa đầy tay và xâu mứt quả, làm tay nó nhuộm một màu đen sì. Mùi hoa đào trên người nó quấn quýt với mùi mực, nhất thời mang chút hương vị khó diễn tả.
Lam Vong Cơ hiển nhiên bị hành động này của nó làm hoảng sợ, nhanh chóng lấy bút khỏi tay nó, đặt xâu mứt bị bẩn xuống thư án, không cho Ngụy Anh động vào nữa. Rồi vội vàng tìm một chiếc khăn tay trong vạt áo lau sạch tay cho Ngụy Anh, mặt vô cảm xúc nhìn cậu bé đùa vui cười hì hì, dặn dò: "Lần sau không được hồ nháo như vậy."
Ngụy Anh nhìn gương mặt nghiêm túc của Hàm Quang Đế Quân, đầu tiên ngốc ngốc, sau đó vô thức gật đầu, rồi lại lắc đầu, muốn được nam nhân ôm ôm, được an ủi. Nhưng hai tay nó còn dính mực chưa khô, nếu lỗ mãng nhào tới sẽ làm bẩn một thân áo bào trắng tuyết của Lam Vong Cơ mất.
"...."
"...."
Hai người bốn mắt nhìn nhau trầm mặc, hồi lâu không ai mở miệng nói gì. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm ống tay áo bị đứa bé dây bẩn, đứa bé lại phát ra mấy tiếng ư ư a a ấm ức, nắm chặt vải áo Đế Quân không buông. Lam Vong Cơ liềm ôm hông nó, nhắm mắt bất đắc dĩ thở dài.
Điều y muốn dạy cho Ngụy Anh còn rất nhiều,không sợ không có thời gian, y cũng không phải là lo lắng điểm này. Chỉ là ykhông hề biết có cái gì đó đang rục rịch thay đổi. Tựa như tình cảm, từ trong lặngthinh đã dần trở nên nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip