Viên kẹo ngọt
- Mama! Moroha đi chơi với Hanako onee-chan và Mimoe onee-chan nha! - Moroha lon ton chạy ra ngoài.
- Ưm! Đừng về muộn quá nhé! - Kagome gật đầu.
- Hai! Moroha sẽ về sớm mà. - Chỉ nghe tới đó, cô nhóc vội vã chạy đi chơi.
Đã gần bốn năm rồi kể từ cái ngày kinh hoàng đó, cái ngày như là tận thế đối với cô, mà cô những tưởng nếu không còn Moroha, có lẽ cô cũng không thể sống được nữa. Moroha cũng đã là cô nhóc bốn tuổi rồi, nhưng cô vẫn chưa thể nào quên được những kí ức kinh hoàng của ngày hôm đó, mỗi phút, mỗi giây đều tự dằn vặt bản thân vì đã quá yếu đuối mà không thể cứu được người mình thương, để anh ấy chết trong đau đớn.
"Inuyasha ... ở âm giới, anh có được gặp lại Kikyo chưa? Cô ấy có ổn không? Anh có ổn không? Anh có trách em không? Trách em vì em đã quá yếu đuối, quá hèn nhát ... Khoảnh khắc đó, em đã không thể cứu được anh, em xin lỗi ... Inuyasha, cả cuộc đời này, em vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi. Anh hãy chờ em nhé, bây giờ em chưa thể xuống dưới đó cùng với anh được. Em không thể để Moroha cô đơn một mình trên cõi đời này. Anh hiểu mà, phải không? Anh cũng đã từng cô đơn như thế suốt hàng trăm năm, vậy nên em biết, anh sẽ không muốn con của chúng ta từ khi còn nhỏ đã phải quen với cô đơn như thế đâu. Em không thể cho con bé tình yêu thương của một người cha, nhưng em sẽ cố gắng hết sức ... để con bé không cảm thấy mình bị thua thiệt. Và ..." - Cô ngẩng đầu nhìn lên những gợn mây trắng nhẹ nhàng trôi trên bầu trời trong xanh. - "Viên kẹo ngọt ấy, đừng quên hương vị của nó nhé, Inuyasha."
Đó là lần đầu tiên cô thử làm kẹo ngọt ở thời chiến quốc, và Inuyasha là người đầu tiên được nếm thử nó. Cô không bao giờ quên gương mặt hạnh phúc và nụ cười của anh khi ấy, cũng không bao giờ quên được hương vị ngọt ngào của viên kẹo ngọt ngày hôm đó. Và có lẽ cô không biết rằng anh cũng vậy, dù cho đó là viên kẹo đầu tiên và cũng là viên kẹo cuối cùng cô có thể làm cho anh ăn, anh cũng không bao giờ quên được hương vị của nó, là hương vị ngọt ngào của tình yêu thương mà cô dành cho anh.
Moroha vừa chạy ra ngoài thì gặp Sango đang đi cùng với Mimoe và Hanako.
- A! Hanako onee-chan! Mimoe onee-chan! - Moroha chạy tới ôm chầm lấy Hanako và Mimoe. - Buổi chiều tốt lành, Sango-san!
- Ưm! Moroha ngoan lắm! Mama có trong nhà không, Moroha? - Sango xoa đầu cô nhóc.
- Dạ! Mama đang ở sân sau. - Moroha kéo Hanako và Mimoe đi. - Sango-san, con mượn Hanako onee-chan và Mimoe onee-chan một xíu nha! Con sẽ trả lại nguyên vẹn cho Sango-san như những lần trước nhé!
- Ưm! - Sango vẫy tay chào. - Các con đi cẩm thận nha! Hanako nhớ trông hai em đó. Đừng về muộn quá nha!
- Vâng, thưa mẹ! - Hanako vẫy tay chào lại.
- A! - Moroha đột nhiên dừng lại. - Sango-san, con mượn cả Kama onii-chan nữa nhé!
- Kama đang đi chơi cùng với Miroku rồi, để hôm khác con nhé!
- Vâng ạ! Bai bai! - Moroha vẫy tay chào Sango. "Nếu như papa còn sống, có lẽ cũng sẽ đi chơi cùng mình như vậy ..."
Sango đi ra sân sau, nhẹ nhàng tới gần Kagome khi cô còn đang để tâm trí của mình vào những gợn mây trắng xóa bồng bềnh trôi tựa những gợn sóng trên bầu trời.
- Hù! - Sango đập mạnh vào vai Kagome.
- Ối cha mẹ ơi! - Kagome giật nảy mình. - A! Sango-chan! Làm tôi giật cả mình.
- Hì hì. - Sango lè lưỡi, ngồi xuống bên cạnh Kagome. - Thấy cô đang ngồi thơ thẩn nên tôi định dọa xíu hoi, ai ngờ làm cô giật mình vậy. Tôi xin lỗi nha.
- Không sao không sao. - Kagome xua tay.
Không gian đột im lặng đến lạ, chỉ còn nghe tiếng xào xạc của những cơn gió len lỏi trong những tán cây. Kagome lại ngửng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, với một nỗi buồn nặng trĩu trong lòng. Khoảng không tĩnh lặng ấy vẫn cứ kéo dài.
- Gần bốn năm rồi, cô vẫn chưa thể quên được sao? - Sango cụp mắt lại.
- Ừm. - Kagome gật đầu.
- Trước đây, nếu như Inuyasha đi với Kikyo, dẫu có buồn, cô cũng không bao giờ nói ra, và sẽ cố gắng che giấu nó. - Sango nắm lấy tay Kagome. - Nó thật sự khó khăn. Vì chưa thật sự trải qua, tôi không thể thật sự hiểu được nỗi đau ấy, nhưng nếu tôi không thể cứu được Miroku, để anh ấy chết đau đớn, có lẽ tôi sẽ không thể sống tiếp được nữa ...
Cô không còn giấu được cảm xúc của mình nữa, nó quá đau đớn, nó không giống như khi Inuyasha đi với Kikyo, bởi dẫu có vậy, cô biết anh vẫn còn đó, cô biết rằng mình vẫn có thể gặp lại anh. Nhưng bây giờ, dù có muốn, cô cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy nữa. Anh đã đi rồi ... tới một nơi rất xa ... xa tới mức anh không thể trở về để gặp cô được nữa.
- Cô vẫn thật mạnh mẽ, Kagome. Tôi không dám nói rằng "sẽ ổn thôi", nhưng tôi có thể nói rằng: Tôi sẽ luôn ở bên cô.
- Cảm ơn, Sango-chan. - Cô cố nặn ra một nụ cười.
Trong khi hai bà mẹ đang ngồi hàn huyên tâm sự với nhau, ba cô nhóc đã chạy đi chơi khắp các nẻo đường.
- Kéo căng thêm một chút, một chút nữa. - Mimoe ra hiệu cho Moroha. - Được rồi, được rồi, Moroha giỏi quá đi hà!
- Hi hi. - Moroha cười vui vẻ.
- Mà ... Mimoe, em nhìn chú bên đó có quen không? Hình như chú ấy đang đi về phía tụi mình. - Hanako chỉ tay về phía một bóng người ở đằng xa.
- Hơ ... Sao lại quen vậy nhỉ? - Mimoe cố gắng nhớ lại. - Em nhớ chắc chắn là tụi mình đã gặp chú ấy rồi đó ...
- Ừm, chị cũng nhớ như vậy, nhưng tại sao chị lại không thể nhớ ra chú ấy là ai nhỉ?
- Đâu đâu? Để em nhìn thử. - Moroha nhìn theo hướng mà Hanako chỉ, rồi đột nhiên đứng sững người lại.
- Moroha, Moroha! - Hanako lay mạnh cô bé.
- Papa ...
- Em nói gì vậy, Moroha? Chị nghe không rõ. - Mimoe đón lấy con diều sắp tuột khỏi tay Moroha.
- Papa!!! - Moroha gọi lớn rồi chạy thật nhanh về phía người ấy. - Papa! Papa!
- Đợi một chút đã, Moroha! - Hanako và Mimoe cũng chạy theo cô bé.
- Papa! Papa! - Moroha không còn nghe gì nữa, nước mắt cô bé tuôn rơi, cô chỉ biết chạy tới chỗ người đó, người mà cô vẫn thường gặp trong những giấc mơ của mình, người cha mà thậm chí cô chưa kịp cảm nhận được tình yêu thương từ người ấy, thì đã không bao giờ có thể gặp lại nữa.
- Papa!? Đúng rồi!
- Chuyện gì vậy, Mimoe?
- Em nhớ ra rồi, Hanako! Chú ấy là Inuyasha, là ba của Moroha!
- Inuyasha!? - Hanako ngạc nhiên. - không phải chú ấy đã mất từ cuộc chiến bốn năm trở về trước rồi ư?
- Đúng vậy, thật lạ lùng. Chúng ta cứ qua đó thử xem thế nào.
Bóng người ấy ngày một rõ hơn. Không thể nhầm lẫn được nữa, đó chính là Inuyasha, chính là người cha mà cô luôn ao ước được gặp bấy lâu nay.
Người ấy hoàn toàn bình thản, hoàn toàn không có vẻ vội vã gì, nhẹ bước tới gần Moroha.
- Papa! - Moroha ôm chầm lấy anh, khóc nấc lên từng cơn. - Hu hu! Sao ba lại đi lâu như vậy chứ? Moroha nhớ ba lắm đó ... hức ... Cả mẹ nữa, mẹ cũng rất nhớ ba. Moroha vẫn biết mẹ luôn giữ lại Thiết Toái Nha, thanh kiếm mà trước kia ba đã sử dụng, hằng ngày đều lau chùi rất sạch sẽ và cất cẩn thận, sợ ba về lại không tìm thấy. Moroha biết mẹ vẫn giữ chiếc hỏa thử bảo trước kia ba hay mặc, lâu lâu lại giặt một lần, sợ ba về áo bẩn lại không mặc được. Và mẹ ... mẹ vẫn yêu thích hương vị của viên kẹo đó, vẫn thường hay làm nó, và mỗi lần nhìn Moroha ăn, mẹ lại không thể cầm được nước mắt. Mẹ bảo ... mẹ bảo Moroha giống ba lắm! Ba cũng từng rất thích viên kẹo đó. Ba ... tại sao ... tại sao chứ!? - Moroha khóc thật to.
- Ba xin lỗi, Moroha. - Anh ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình. - Ba đã không thể trở về, đã làm mẹ và con lo lắng nhiều rồi. Ba xin lỗi.
Trước đây khi Moroha còn nhỏ, anh cũng từng ôm con bé như vậy. Dù khi đó mới chỉ là một đứa trẻ, Moroha vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ ba của mình. Đã lâu lắm rồi cô không cảm nhận được hơi ấm ấy ... Thật ấm áp ... Thật bình yên.
- Con ngoan, nín khóc nhé! Ba đền cho con cái này. - Inuyasha đưa hai viên kẹo cho Moroha, chính là những viên kẹo quen thuộc đó.
- A! - Moroha vội lau nước mắt, nở một nụ cười thật tươi. - Con cám ơn ba!
- Con ngoan, đem về cho mẹ nữa nhé! - Anh xoa đầu cô nhóc.
- Vâng! Ba, ba cũng về gặp mẹ đi. Mẹ nhớ ba lắm đó! Moroha không muốn nhìn thấy mẹ buồn nữa.
- Ừm. Con ngoan lắm, đã biết nghĩ cho mẹ rồi. Mình cùng về nhé!
- Vâng ạ!
Hanako và Mimoe đã đứng ở đó từ lâu, nhưng vì thấy Moroha quá vui mừng, hai cô nhóc nhẹ nhàng quay về, nhường lại sân khấu chính cho Inuyasha.
Moroha chạy thật nhanh về nhà, chỉ nóng lòng khoe với mẹ những viên kẹo đáng yêu ấy.
- Mẹ! Mẹ ơi! - Moroha gọi lớn.
- Moroha, con về rồi. - Kagome đang quét nhà. - Tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm thôi con. Tối hôm nay có hội làng đó.
- Vâng, nhưng con cho mẹ xem một thứ hay lắm nè! - Moroha từ từ mở bàn tay đã nắm chặt ra.
- Gì vậy? - Kagome đi tới gần Moroha, và ngạc nhiên khi thấy những viên kẹo quen thuộc ấy. - A! Moroha giỏi quá! Con làm được những viên kẹo thật đẹp.
- Chúng thật đẹp. Nhưng không phải là Moroha làm đâu.
- Vậy ... ai đã cho con những viên kẹo này.
- Là ...
- Anh đã cho con bé.
Kagome ngã quỵ sau khi nghe giọng nói quen thuộc ấy phát ra từ sau cánh cửa. Một bóng hình quen thuộc từ từ bước ra ...
- Inu ... yasha ... - Đôi tay cô run lẩy bẩy, nước mắt chực tuôn rơi.
- Kagome ... - Inuyasha bước từng bước chậm rãi tới gần cô. - Kagome ...
- Inuyasha ... - Cô vội nắm lấy đôi bàn tay anh, chạm vào khuôn mặt anh, nước mắt chảy ra thành dòng. - Inuyasha ... Là anh ... đúng không?
- Ừm. - Anh gật đầu, ôm lấy cô. - Là anh đây, anh đã về rồi.
- Inuyasha ... Inuyasha ... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! - Cô ôm chầm lấy anh và khóc òa lên như một đứa trẻ.
"Xin lỗi em, Kagome. Đã để em phải chịu khổ nhiều rồi. Từ bây giờ, anh sẽ luôn ở bên em, ở bên con, sẽ không bao giờ để em và con phải cô đơn nữa."
Inuyasha cũng không biết tại sao. Khi đó anh nghĩ rằng mình đã chết, nhưng khi tỉnh lại, lại thấy mình đang nằm ở nhà Kagome. Mẹ của Kagome nói anh đã ngủ ba tháng rồi. Anh rất muốn trở về, nhưng cánh cửa duy nhất có thể đưa anh quay về thời chiến quốc là giếng ăn xương không hoạt động. Anh đã chờ đợi, và cũng dần quen với cuộc sống ở hiện đại. Nhưng dù thời gian dài dằng dặc, anh vẫn chưa từng quên đi hương vị ngọt ngào của viên kẹo mà cô đã làm cho anh ngày hôm đó. Anh cố gắng tìm kiếm lại hương vị ấy, và những nỗ lực của anh đã được đền đáp xứng đáng. Khi anh đã có thể làm được những viên kẹo đó, cũng chính là lúc cánh cửa dẫn đến thời chiến quốc được mở ra.
- Kagome, anh đã trở về rồi đây.
- Vâng. - Kagome nhận lấy viên kẹo từ trên tay Moroha và bỏ vào miệng anh. - Mừng anh trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip