9
Mãi sau này, Junkyu vẫn luôn nhớ về cơn bão hôm ấy.
Ngày hiếm hoi trên biển những vì sao không còn xuất hiện. Mây đen ùn ùn kéo tới bao phủ bầu trời, ánh trăng chỉ xé mở được một tấc thinh không, len mình lọt xuống.
Đến tận khuya Mashiho mới trở về đảo. Cả một ngày dài, Junkyu bị tra tấn bởi những cơn đau đến từ cốt tủy, từ cánh tay, đôi chân bị phù nề. Cậu cắng răng gượng dậy, định giả như mình vẫn khỏe mạnh bình thường đón chào nhân ngư nhỏ.
Đối với Mashiho, giọng nói được phục hồi là một chuyện vô cùng xa lạ, em cảm thấy thanh quản ngứa ngáy, bức thiết muốn bộc bạch với người trước mặt tất thảy những bất an và âu lo.
"Nếu em nói được thì tốt quá". Có một tối, Junkyu đã từng lơ đãng đùa với em như vậy.
Trước kia Mashiho không cảm thấy việc mất đi thanh âm có gì quan trọng, đại dương mênh mông là bạn thân của em. Em có thể nghe được tiếng cá voi trắng tỏ tình với cánh cụt, nghe được hải âu khen lá ô liu ở nam bán cầu, nghe được cụ rùa mấy trăm năm tuổi nằm trên giường cát, nũng nịu nói rằng mình vẫn là em bé.
Nhưng kể từ lúc gặp Junkyu, em bắt đầu khao khát được trao đổi.
Em muốn tự mình khen đôi mắt thâm tình và chiếc cằm đẹp đẽ của anh, muốn thổ lộ dưới trời sao, nghe dế mèn và ốc biển hợp xướng vì hai người.
Thế nhưng em hiểu, hiện tại phát ra âm thanh sẽ khiến Junkyu hoài nghi.
Số phận vô tình đến vậy, có được thứ không thể với tới, nhất định rồi sẽ đánh mất.
Em chầm chậm tiến tới rìa biển, giả vờ như không có gì xảy ra, ăn hết miếng cá hồi Junkyu đã gỡ sạch xương.
"Hôm nay em đi lâu lắm." Anh dựa vào gốc dừa, dò hỏi "Ở trong biển gặp được bạn à?"
Em không có bạn. Em thì thầm trong lòng. Em chỉ có anh.
Đêm ấy hai người im lặng hơn hẳn bình thường. Junkyu là bởi thân thể đau đớn khó chịu, Mashiho thì vì che giấu việc mình khôi phục giọng nói.
Như mọi ngày, hai người cùng ngắm sao. Hôm ấy sao Bắc Đẩu sáng đến phát nóng. Mashiho nhớ tới nước mắt nàng Aurora, nhớ tới cánh chim thiên đường và cầu vồng mãi một biển tình xa cách.
Thế nhưng tinh cầu này không có thần thoại, cậu không thể với tới cực quang, cũng chẳng thể bất ngờ gặp được dải ngân hà.
Gió bắt đầu thổi.
Phù thủy giúp em mang tới cơn bão Tây Nam, nó sẽ đưa thuyền tới vùng biển này, phát hiện vị trí của bọn họ.
Mashiho ngồi trên bờ cát, quan sát con sóng đánh tới từ Tây Nam. Bỗng một tiếng sấm gầm vang, tầng mây phát ra tiếng rít gào nặng nề, tựa như Côn Bằng đang tái sinh nơi cuối trời.
Gió càng thêm mạnh, mưa bất ngờ tạt xuống hòn đảo cô đơn, Junkyu kéo lê thân xác nặng nề dập tắt lửa, trở về căn nhà gỗ của mình.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi mình nữa, cậu âm thầm trào phúng bản thân.
Bởi trời trở lạnh, xương cốt Junkyu bắt đầu đau nhức, cậu chỉ có thể nhắm mắt, cầu nguyện giấc ngủ dẫn cậu trốn khỏi bể khổ bệnh tật.
Mưa ngày một nặng hạt, có khả năng sẽ còn lớn hơn. Mashiho dùng hai tay chống mình, từng bước từng bước rời khỏi mặt nước tiến vào bờ cát. Đây là lần đầu tiên em rời khỏi biển rộng, em không kiên trì được lâu, nhưng em nhất định phải đảm bảo thủy thủ của em được an toàn.
Em nhìn thấy Junkyu nằm cuộn mình trong căn nhà gỗ nhỏ, một đọn lá chuối che mưa bị gió thổi rơi, nước tí tách nhỏ giọt, Mashiho vội vàng nhặt phiến lá đặt lại lên trên.
Bởi vì sốt cao, thủy thủ rơi vào trạng thái mụ mị, trong giấc mơ vẫn nhăn nhíu mày, chịu đựng sự dày vò trên thân xác.
Vô số lần nhân ngư nhỏ chăm chú nhìn khuôn mặt khiến người rung động này, lại chưa từng cảm giác chỉ là nhìn thôi lòng cũng đau đến nghẹt thở như vậy.
Khi buồn rầu mày sẽ nhíu lại, khi vui vẻ núm đồng tiền thoáng hiện, khi khó chịu khóe miệng trĩu xuống.
"Kim Junkyu."
Em thử mở miệng, dây thanh quản đã nằm lặng vô số năm bắt đầu rung lên nhè nhẹ, em dùng âm lượng rất nhỏ rất nhỏ nói ra câu đầu tiên, tựa như chỉ cần lớn tiếng một chút thôi em sẽ giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
"Anh nhất định phải sống hạnh phúc nhé."
"Em yêu anh."
Je pars
Em đi rồi.
Ce n 'est qu 'un au revoir
Đây là lời từ biệt.
Khoảnh khắc ấy mọi hồi ức bỗng dội thẳng vào trong đầu em.
Nụ hôn dưới ráng chiều, mứt hoa quả ngọt ngào, hoa dừa còn đọng sương sớm.
Kim Junkyu để chân trần đi dạo trên trên bờ cát, phía sau là ánh trăng bị cắt thành muôn ngàn mảnh nhỏ.
Nếu em biến thành những vì sao, em sẽ mang những hồi ức này tiến vào vũ trụ vô ngần.
Con sóng trở nên dữ dội.
Đến lúc rồi.
Mashiho vuốt gọn những sợi tóc bên thái dương Junkyu, chầm chậm trở về với biển.
Em trèo lên hòn đá ngầm cao nhất, những giọt mưa đập liên tục xuống da em, trong đêm đen không có những vì sao.
Tiếng hát của nhân ngư mê hoặc nhân tâm, có thể dẫn tới thuyền và người đi ngang qua.
Đây là lần đầu tiên Mashiho cất tiếng hát. Em mới chỉ từng nghe khúc hát ru dịu êm của mẹ khi còn trong tã. Nhưng nhân ngư từ lúc sinh ra đã là người ca hát xuất sắc nhất. Bọn họ có thể sáng tạo ra giai điệu dễ nghe nhất trần đời.
Giọng ca của thiếu niên là sương giá đầu đông trên nghìn núi, quấn trên những chồi xanh đầu cành, nháy mắt kết thành đóa hoa rực rỡ.
Là ánh đèn.
Có thuyền tới.
Em nên rời khỏi đây.
Nhân ngư nhỏ mượn màn đêm, ôm gối ngồi dưới bóng một mỏm đá lớn.
Em nghe được những tiếng trao đổi ồn ào, hỗn loạn, ngày một dồn dập hơn khi con thuyền cập bờ. Đội thuyền tuần tra nhìn thấy thủ lĩnh mất tích lâu ngày của mình mặt mũi trắng bệch nằm trên hòn đảo vắng.
Chưa cập bờ. thủy thủ quan sát đã vội vàng nhảy xuống nước, xác nhận tình huống của Junkyu.
Sau vài phút, bọn họ thở phào một hơi, ngữ khí trở nên bình tĩnh, Mashiho đoán Junkyu đã được cứu viện an toàn.
Bão tố dừng lại. Ánh trăng lặng lẽ chiếu soi.
Trên bầu trời, sao băng lóe lên rồi vụt tắt, ánh trăng trong ngần, mây cuộn mình rồi tản ra, cuốn sạch những huyên náo của nửa đêm về trước.
Nơi mặt biển xa xăm lại vang lên tiếng ca của nhân ngư.
Tiếng ca ngập ngừng, âm điệu trúc trắc, nhưng lời ca lại như đã lặp đi lặp lại trong lòng hơn nghìn lần, vạn vật trên biển đều trở nên an tĩnh cùng tâm sự bí mật của người hát.
Trở về đi, trở về đi.
Đây là khúc tiễn biệt của tộc nhân ngư.
Đưa tiễn người xưa, cũng cắt đứt hồi ức.
Mau về nhà đi.
Đảo nhân ngư không có harmonica trong mộng của người.
Nhân ngư nhỏ lại bơi về phía biển sâu, dùng thứ quan trọng nhất của mình đón chờ phán quyết của phù thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip