1.2
Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn không thân tới mức độ nào? Tạ Khả Dần đứng trước xe phân vân không biết mình nên ngồi ghế phụ hay ngồi ghế sau.
May mà Dụ Ngôn bấm cửa xe xuống chọn thay cô: "Cậu ngồi ghế sau đi, ghế trước mình để ít đồ mất rồi."
Tạ Khả Dần vội vàng trượt vào ghế sau.
Xe khởi động xong Dụ Ngôn lại nhắc nhở lần nữa: "Hay là cậu ngủ một chút đi? Ngựa không ngừng vó cũng biết mệt mà."
Tạ Khả Dần đáp trả một tiếng, lập tức nhắm hai mắt lại. Vốn cô cũng định ngồi vào là ngủ luôn, coi như không ngủ được cũng phải ngủ, bởi vì ngủ, là cách tránh đi tình cảnh yên lặng khó xử này.
Xem ra Dụ Ngôn cũng nghĩ vậy.
Vả lại, Tạ Khả Dần rất mệt mỏi.
Không biết bao lâu, Tạ Khả Dần mơ màng nghe thấy tiếng giông tố từ mộng phát ra từ màn hình chiếu trong xe Dụ Ngôn, Tạ Khả Dần tỉnh dậy đổi tư thế, nhíu nhíu mày.
Một chớp sét lớn chạm đất, Tạ Khả Dần trợn mắt, mới giật mình thấy bên ngoài mưa như thác đổ. Khó trách hôm nay nóng đến lạ lùng.
"Trời mưa? Còn bao lâu nữa đến nơi?"
Tạ Khả Dần híp mắt hỏi xong câu này mới phát hiện xe đã dừng bên vệ đường, Dụ Ngôn đang lướt điện thoại.
"Đợi chút nữa, mình đang tìm nguyên nhân mưa to, sân bay đóng cửa rồi."
"..."
Thành viên trong nhóm vừa mới về hoặc vẫn đang đi trên đường đều ý thức được cơn mưa lớn này sẽ cản trở chuyến đi của Tạ Khả Dần, biết chuyến bay bị hủy bỏ, cũng quan tâm tối nay bạn mình sẽ ở chỗ nào. Hứa Giai Kỳ và Khổng Tuyết Nhi đã về đến nhà bảo Dụ Ngôn đem Tạ Khả Dần đến nhà mình, còn thành viên còn di chuyển cũng hỏi thăm cô có muốn họ quay lại đón không, riêng Lưu Vũ Hân tỏ vẻ mình đã chuẩn bị, nói Dụ Ngôn gửi định vị, để cậu ta tới đưa Tạ Khả Dần đi.
Rõ ràng Tạ Khả Dần đang yên ổn trên xe của một người, nhưng hết lần này tới lần khác ai cũng bỏ gần chọn xa muốn giúp đỡ, xem ra, chuyện Dụ Ngôn không thân thiết với cô, tất cả mọi người đều biết.
Thấy Dụ Ngôn đọc từng tin nhắn một, Tạ Khả Dần cảm thấy lúc này mình không đứng ra tỏ thái độ thì rất kỳ, đành trả lời: "Không sao, để mình bảo Dụ Ngôn đưa đến khách sạn gần đây là được rồi." Tin này nhắn xong, Dụ Ngôn nhắn ngay dưới một câu "Mình sẽ đưa cậu ấy về nhà mình, mọi người yên tâm đi." Qua ghế dựa lưng, Tạ Khả Dần có thể thấy được Dụ Ngôn đang khó xử, nhưng nghĩ lại, thấy Dụ Ngôn không nói như vậy thì nên nói như thế nào đây?
Cách màn hình điện thoại, mọi người lại ngẩn người, được.
"Nếu không... Cứ đưa mình đi khách sạn đi, để tìm cái nào gần gần."
"Gần mấy cũng không gần bằng nhà mình, đi thôi."
Xe lại khởi động.
**************************
Vào chung nhóm nhạc không làm bạn cùng phòng, mà hôm nay sau năm năm, phải ngủ lại nhà người ta.
Không giống chuyện đưa đi một đoạn đường, ngủ một giấc là hết. Chờ một chút nữa còn phải ở chung, không nói chuyện không được.
"Trận mưa này lớn ghê, cảm giác kính chắn gió của cậu sắp bị đập nát luôn á."
"Không sao, sắp đến rồi."
Không phải nói chuyện phiếm sẽ đỡ sai nhất sao.
"Hai năm nay tụi mình không gặp nhau?" Lúc này, Dụ Ngôn mở lời, "Cái đó... Lần trước không đến hôn lễ của cậu, thật xin lỗi..."
"Yên tâm, mình nhận được tiền mừng rồi." Tạ Khả Dần không hổ người đảm đương bầu không khí.
Đúng vậy, khi nào không nói chuyện tình cảm được thì nói chuyện tiền nong.
Sợ Tạ Khả Dần cho rằng mình thật lòng không muốn đi, chỉ gửi tiền mừng cho Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn giải thích thêm: "Mình thật sự không cố ý, mình đã chuẩn bị..."
"I know i know, thoải mái một chút, ok?" Tạ Khả Dần bày ra biểu cảm am hiểu drama.
Dụ Ngôn rốt cuộc cũng cười, thả lỏng hơn, Tạ Khả Dần trong lòng thở ra một tiếng.
Nhà Dụ Ngôn quả nhiên rất gần, mấy phút là đến, lúc đi từ dưới hầm để xe lên cầu thang, Tạ Khả Dần không ngừng kể cho Dụ Ngôn nghe tai nạn xấu hổ của mấy thành viên trong nhóm ngày đám cưới của mình. Bằng không nói chuyện công việc? Lĩnh vực khác biệt; nói chuyện gia đình? Dụ Ngôn không phải kiểu bạn bè hợp chủ đề này, Tạ Khả Dần cũng không muốn; vậy đành nói chuyện xàm xí, thời điểm này vừa đẹp để bán đứng bạn bè gần xa.
Trong thang máy, đang lúc Tạ Khả Dần kể An Kỳ nhỏ người nhất nhảy lên đón được hoa cưới của mình đến năm sau thì thuận lợi cưới hỏi luôn, Dụ Ngôn mới nhớ ra mà hỏi: "Đúng rồi, mình còn nghĩ sao hai năm qua không hề gặp qua cậu, không phải An Kỳ kết hôn sau cậu sao... A, chị ấy không tổ chức hôn lễ, nên không tụ tập."
"Ừ, nhưng cảnh cầu hôn của chị ấy như vậy là đủ rồi, có khác gì phát sóng trực tiếp đâu."
"Mọi người kết hôn, ít nhất cũng phải có một phần long trọng vậy sao?" Dụ Ngôn có vẻ không hiểu lắm.
Hai người bước ra khỏi thang máy, Tạ Khả Dần mở cờ trong bụng:
"Hẳn là đều thế. Mình không rõ tại sao vài người lại giấu đi chuyện kết hôn, chẳng qua là một ký hiệu xã hội thôi mà. Căn bản nếu như cậu thật sự để ý tới tâm tình của fan thì đã không chọn cưới hỏi..."
Dụ Ngôn không đáp lời, dường như lắng nghe rất nghiêm túc.
Đi đến cửa nhà thì dừng lại, đó là một cánh cửa chống trộm màu xám tro.
Lời này của Tạ Khả Dần phần nhiều là tự nhiên bày tỏ, cô vẫn chưa nói hết, đứng cạnh Dụ Ngôn đang dừng lại mà tự mình huyên thuyên tiếp: "Phải không? Thể hiện tình cảm hay không là lựa chọn của cậu, nhưng xác nhận trạng thái hôn nhân là vấn đề đạo đức và tuân thủ pháp luật..."
Quét vân tay thành công, cửa mở ra, ken két, Dụ Ngôn mở cửa...
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một người đàn ông mặc đồ bộ ở nhà đứng lên từ ghế sa lon bọc da đen nhánh: "Về rồi à?"
Không tới phiên Tạ Khả Dần xấu hổ, trong chớp mắt đó, Dụ Ngôn trước mặt cô đã lộ ra gương mặt mà Tạ Khả Dần, à không, có khi là toàn bộ thành viên trong nhóm chưa từng thấy qua —— cứng đờ, khủng hoảng, lúng ta lúng túng.
Mấy giây sau, vẫn là Tạ Khả Dần mở miệng trước: "Bạn trai hở?"
Cô cảm thấy mình nên tỏ ra điềm nhiên một chút, có lẽ Dụ Ngôn sẽ không khó xử như vậy.
Bởi vì cảnh tượng này mà còn tiếp tục nữa thì khéo cậu ta tự nổ tan tành xác pháo luôn, mặc dù cô cũng không nghĩ tới chuyện Dụ Ngôn đã có bạn trai ở nhà lại còn để người xa lạ như mình về nhà ngủ lại? Ủa nếu đã vậy, thì sao Dụ Ngôn trông còn xấu hổ hơn cả mình?
Dụ Ngôn hít một hơi thật sâu, trả lời: "Không phải... mình kết hôn rồi."
Chuyện tiếp theo, Tạ Khả Dần không còn nghe được Dụ Ngôn giới thiệu mình với người đàn ông kia như thế nào nữa, cô chỉ máy móc gật đầu mỉm cười liên tục, trong não lặp đi lặp lại lời nói hùng hồn không dứt mới nói với Dụ Ngôn khi nãy:
"Mình không rõ tại sao vài người lại giấu đi chuyện kết hôn, chẳng qua là một ký hiệu xã hội thôi mà. Thừa nhận trạng thái hôn nhân chính là vấn đề đạo đức và tuân thủ pháp luật..."
So với cái hot search có con trai lớn to đầu năm tuổi kia, sự xấu hổ của Tạ Khả Dần trong giờ phút này còn mãnh liệt hơn thế.
>>>>>>>>>>
Editor: Chồng của Tạ Khả Dần tên Na Thùy, bính âm là Na Shei, khá chắc kèo là viết tắt của câu Nà shì shéi nghĩa là "Đó là ai vậy". Còn chồng của Dụ Ngôn, ngoài đại từ và tên chức vụ, còn không có tên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip