11.1
"Lưu Vũ Hân không đến mình không ngủ được. Quá nửa đêm rồi, cậu ở đây làm gì?" Tạ Khả Dần hỏi lại.
"Ừ, mình cũng muốn chờ cậu ta." Dụ Ngôn trả lời.
Tạ Khả Dần nhớ ra chuyện mình xếp Dụ Ngôn cùng phòng với Lưu Vũ Hân, đột nhiên có chút áy náy, nhưng cũng không biết cách biểu đạt, cũng không nói gì thêm.
"Kẻ thù" gặp mặt, trong đêm tối cũng không nhìn ra mắt có đỏ lửa không, giữa hai người cũng đã trải qua cảm giác xấu hổ quen thuộc, huống gì một trận xấu hổ mong manh này cũng sớm bị gió biển thổi bay. Tạ Khả Dần đi đến cạnh Dụ Ngôn, không nhìn mặt nhau, cùng lúc quay đầu nhìn ra bờ biển đen nhánh, giống như đang quay một cảnh phim nghệ thuật không ai xem hiểu, mỗi lần sóng biển lên xuống, đều như thể đem lời sắp nói của hai người cuốn lui.
Cuối cùng Tạ Khả Dần mở miệng trước, dường như cô đang trò chuyện với biển: "Sặc nước thì nghỉ ngơi sớm đi, nằm trên giường tốt hơn ở đây hứng gió."
"Sặc nước thôi mà, cậu muốn truyền thái y kê thuốc an thần cho mình hả?" Dụ Ngôn cũng nhìn biển trả lời.
Biển cả bỗng nghẹn ngào, triều lên, mấy giây không một gợn sóng, như thể nhắc nhở họ: Hai người tự nói chuyện với nhau đi.
Tạ Khả Dần không muốn hưởng ứng thiên nhiên, cảm thấy nói chuyện với Dụ Ngôn rất hao tổn tinh thần, né người muốn rời khỏi.
"Này." Dụ Ngôn lên tiếng.
Tạ Khả Dần không dừng bước, cô đã chịu đủ cái kiểu xưng hô "Ê", "Này", "Cậu" của Dụ Ngôn.
Thế nhưng, câu tiếp theo của Dụ Ngôn khiến cô không thể không dừng lại, vì Dụ Ngôn nói: "Chuyện đổi khách mời lần trước, thật rất xin lỗi, cũng không phải muốn được tha thứ, thật ra... muốn giải thích với cậu một chút."
Tạ Khả Dần liếc nhìn gió biển, quay đầu, cuối cùng nhìn thẳng mắt đối phương: "Cậu muốn giải thích, là vì cái người quản lý không biết xấu hổ đó khiến cậu mang nỗi khổ khó nói phải không?"
Dụ Ngôn hơi kinh ngạc, không nghĩ Tạ Khả Dần trực tiếp dùng từ "không biết xấu hổ", vì xét theo tính cách của Tạ Khả Dần, thường không giữ ấn tượng tệ hại với người lạ.
Tạ Khả Dần có chút vội vàng xao động, nói tiếp: "Mặc kệ cậu muốn giải thích với mình thế nào, khổ tâm thế nào, chỉ cần không liên quan tới mình, giữa hai ta không có chuyện giải thích tha thứ xin lỗi gì hết, mình chẳng qua là một con tốt thí mà thôi."
"Nếu như, có liên quan đến cậu thì sao?"
...
Lần này gió biển cũng không thể thổi tan cơn xấu hổ của Tạ Khả Dần —— Đúng là Dụ Ngôn sợ quản lý tung tin ly hôn của mình ra ngoài, mới thỏa hiệp đổi vị trí khách mời.
Qua nửa ngày, Tạ Khả Dần hỏi một vấn đề mấu chốt: "Cậu... sao ngày đó không nói rõ?"
"Lưu Vũ Hân không biết chuyện cậu ly hôn, mình không thể tố cáo cậu trước mặt cậu ta được. Sau đó muốn chờ lúc cậu thay đồ nói với cậu, lại gặp Lưu Vũ Hân đến an ủi, mình đành thôi."
Không biết lúc này Lưu Vũ Hân ở sân bay Ninh Ba có hắt hơi hay không.
Tạ Khả Dần nghĩ mười ngàn lần mãi không rõ, mặt mũi đầy chữ what, hai ta không có điện thoại sao? Lúc sau sao không nói với mình.
Dụ Ngôn suy nghĩ, mình cảm giác thấy chuyện như thế này hẳn nên giải thích trực tiếp với cậu thì tốt hơn. Nhưng mà cậu không cần lo lắng về quản lý của mình, chỉ cần mình và anh ta còn hợp đồng, không ai dám chọc vào đối phương.
Tạ Khả Dần lắc tay, về chuyện này cô còn lạnh lùng hơn Dụ Ngôn, quản lý của Dụ Ngôn chỉ đơn giản là kiểu người có tính chiếm hữu quá lớn, hắn vất vả lắm mới xây dựng Dụ Ngôn thành công cụ kiếm tiền trong trẻo lạnh lùng, với bất luận kẻ nào xuất hiện cạnh Dụ Ngôn, hắn đều hận không thể đào hố chôn người ta đi, nhất là có Châu Tử Thiến làm gương, hắn càng không thể lơ là. Tạ Khả Dần không tin rằng không xung đột lợi ích thì người ta sẽ rảnh chơi trò bóc mẽ chuyện ly hôn của mình.
Về nguyên nhân khác khiến người quản lý muốn nhắm vào Tạ Khả Dần, Tạ Khả Dần không muốn bới móc, cũng không nói với Dụ Ngôn, lại thêm phiền lòng.
Tạ Khả Dần chì chiết bộ não chậm chạp bướng bỉnh của Dụ Ngôn: "Mình nghĩ mãi không ra, có gì phải gặp mặt mới nói được? Thưa tiểu chủ, nay là năm 2027 rồi, còn sống trong cung hay gì? Cậu nói đúng, nên truyền thái y tới kê cho cậu hai đơn thuốc."
Dụ Ngôn không trả lời, cảm giác Tạ Khả Dần nói không sai, nhưng chính mình lại muốn gặp mặt xin lỗi.
"Được rồi, bỏ qua, kiểu cách quá." Tạ Khả Dần tổng kết, giương cờ thể hiện không so đo nữa.
Thật lòng Dụ Ngôn còn biết rõ hơn Tạ Khả Dần, hôm nay Tạ Khả Dần ngây thơ chỉ cho cô ăn bắp ngô, cố ý buộc tóc thành một đống phân nhỏ để trả thù, trong lòng cậu ta sớm đã chuẩn bị tha thứ cho cô.
"Vậy mình có thể trở về 7 năm trước, hỏi cậu một chút được không?" Dụ Ngôn do dự, "Sao cậu lại nghe được."
Tạ Khả Dần ngơ ngẩn.
Lúc này Dụ Ngôn một mặt đầy vẻ chân thành thản nhiên, Tạ Khả Dần lại giống đang nghe thấy bí mật không nên biết, chỉ có hắng giọng, ra vẻ như nữ sinh cấp hai bất cần đời: "Khục, chính là... Đi nửa đường phát hiện không mang điện thoại, cũng không có tiền mặt, tính quay đầu tìm hai cậu mượn... nghe được thôi." Rồi dừng lại một chút, giọng điệu trở lại bình thường, "Thật ra cũng không có gì, con gái thường có lòng chiếm hữu bạn bè, hồi đó mình cũng từng nói không cho phép Nãi Vạn đi làm nũng khắp nơi. Ừ, không sao."
Tạ Khả Dần sờ huyệt Thái Dương, mình bị bệnh phải không, tự dưng người bị hại lại đi an ủi kẻ đầu têu.
"Vậy bảy năm trước đã làm mất lòng cậu như thế, sao lúc ở Thượng Hải, lại giúp mình và Châu Tử Thiến liên hệ với nhau?"
"Thích." Tạ Khả Dần lại cười thờ ơ, "Cuộc trò chuyện hồi xưa của hai cậu trong mắt mình như học sinh tiểu học với nhau thôi, mình cũng không phải không có bạn bè, vì sao mình phải chơi với cậu."
Dụ Ngôn không nói gì thêm.
Lại là trầm mặc đáng chết, Tạ Khả Dần nghĩ, thở dài, đột nhiên chân thành: "Dụ Ngôn, cậu biết không, năm 22 tuổi đó mình cho rằng đời không thể tệ hại hơn được nữa, năm 23 tuổi vào nhóm xong thì cuộc sống dần trở nên tốt đẹp hơn. Hiện tại cuối cùng đã rõ, cuộc đời tới tới lui lui, thứ nắm được trong tay thật sự quá ít, chỉ cố gắng thôi không đủ hoàn thành tất cả, vận mệnh vẫn cứ luôn ở đó."
"Cho nên với những người, những chuyện vốn thuộc về vận mệnh, không phải nên cố chấp hay sao?"
"Không, nếu như ngay cả chuyện cố gắng thử mỗi một part cậu cũng không làm được, làm sao lại không biết xấu hổ mà than thở vận mệnh trêu người?" Tạ Khả Dần thở dài: "Cậu bảo mình nhiều chuyện cũng được, mình thấy cậu đến chuyện kết hôn cũng bừa bãi chọn người, nếu ai là bạn thân của cậu, chắc chắn sẽ hết lòng khuyên can."
Dụ Ngôn ngực hơi phập phồng, mở miệng: "Cậu thật đúng ủy viên tổ dân phố." Tạ Khả Dần vừa định trả lời, Dụ Ngôn lập tức tiếp lấy: "Nhưng mà... cảm ơn cậu."
Tạ Khả Dần nhíu mày: "Đừng cảm ơn sớm thế, đến khi Châu Tử Thiến xem cái show này xong lại nói với cậu "Cậu không biết bơi còn đưa tay đỡ Tạ Khả Dần, về sau không cho phép cậu quan tâm tới cậu ta", mình xem cậu xử lí thế nào." Tạ Khả Dần bắt chước giọng điệu Châu Tử Thiến bảy năm về trước, cười vang.
Dụ Ngôn cười cười: "Sẽ không". Không biết là nói Châu Tử Thiến sẽ không, hay là nói bản thân sẽ không.
Lúc này, điện thoại Tạ Khả Dần rung lên, nhìn một cái thấy Lưu Vũ Hân nhắn trả lời, cũng không phải máy bay đã đến, mà là: Bão đổ bộ, chuyến bay hủy bỏ, nhân viên trong đoàn sẽ tìm cách để mai kịp tới.
Tạ Khả Dần nhắn tin nhắn thoại: Không sao, chú ý an toàn, vậy mình về ngủ đây. Nghiêng đầu nói với Dụ Ngôn: "Về thôi? Uổng công chờ đợi mất rồi."
Không ai nói: Không hẳn là uổng công chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip