Chương 3

Trong phòng, Châu Chấn Nam đang dùng máy tính để tìm hiểu nhiều loại tin tức khác nhau về thế giới song song này.

Cậu sẽ không lãng phí một ngày hôm nay để đi paylak khắp nơi đâu.

Mặc dù tất thảy đều rất chân thực, tính cách của mọi người so với bình thường cũng không có gì khác biệt, nhưng cậu vẫn cảm thấy như có thứ gì đó đang chống lại mình.

Trước đó cậu đã nghiên cứu về giấy đăng ký kết hôn và hỏi qua bộ phận chuyên môn. Quả đúng là như vậy, các chính sách quốc gia đã trở nên rất cởi mở, do số lượng phụ nữ sụt giảm mạnh nên xuất hiện hệ thống nhất thê đa phu, chính sách kết hôn đồng tính luyến cũng được phép thông qua.

Nhưng chính sách kết hôn cũng không thể đại biểu cho thứ gì, mấu chốt là tại sao cậu lại đi kết hôn với anh em của mình chớ! Đó là điều cậu không thể hiểu được nhất.

Hơn nữa, Weibo trên điện thoại của cậu tại sao cũng không thể đăng nhập được cơ chứ?

Châu Chấn Nam nhấp một ngụm trà sữa, vừa mới tìm được Weibo của chính mình ở trên mạng thì ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, khiến cậu sợ hãi trực tiếp gập laptop lại, tùy tiện cầm điện thoại lên, bấm bừa vào một ứng dụng để che đậy.

"Bảo bối nhỏ?" Lưu Dã không phát hiện thứ gì khác thường, xem Châu Chấn Nam đang quay lưng về phía bọn họ, không biết đang nhìn gì, Triệu Lỗi cảm giác được thứ gì đó, nhưng lại bị Lưu Dã làm vụt mất cảm giác ấy.

Châu Chấn Nam giả bộ sợ hãi, quay đầu lại vỗ vỗ ngực, "Anh Dã, anh Lỗi? Hai người vào bằng cách nào vậy? Không phải là em khóa cửa rồi sao?"

"Mỗi người bọn anh đều giữ một chìa khóa dự phòng, em quên rồi à?" Triệu Lỗi trêu chọc, "Đúng rồi, bọn anh mang thuốc mỡ tới rồi, lại đây để anh thoa."

Châu Chấn Nam sắc mặt ngày một trắng, hôm nay cậu muốn bảo trì một khoảng cách nhất định với mọi người, chính là do sợ bọn họ làm ra một vài động tác quá mức thân mật, "Không... không được không? Anh đưa em thuốc mỡ, em tự mình làm."

"Em tự mình thoa cũng không dễ đâu, lỡ như em không biết nặng nhẹ, thoa không tốt rồi bị rách ra thì phải làm sao?" Lưu Dã hù dọa cậu một phen.

Châu Chấn Nam thật sự bị dọa sợ rồi, tưởng tượng một chút về tư vị của việc phía dưới bị rách ra, không khỏi ớn lạnh cả sống lưng, nhưng sự xấu hổ vẫn chiếm thế thượng phong: "Em cảm thấy... em cảm thấy em có thể."

"Cảm giác của em không thể sử dụng được, có biết không? Ngoan nào, nháo với loạn cái gì, dù sao cũng đã làm nhiều lần như vậy." Triệu Lỗi đứng kế bên phụ họa.

??? Đó là cách mấy người nói trước mặt một đứa nhóc trẻ người non dạ mới 20 tuổi sao???

Châu Chấn Nam vẻ mặt khó tin.

"Bảo bối nhỏ đừng sợ, bọn anh chỉ bôi thuốc cho em thôi, sẽ không có ai ăn em đâu, bôi xong rồi thì bên dưới của em cũng sẽ không còn khó chịu nữa." Lưu Dã chậm rãi đến gần Châu Chấn Nam.

Không thể không nói rằng, Châu Chấn Nam thực sự có chút cảm động.

Cuối cùng thì cậu cũng chịu khuất phục, rồi ngay lập tức hối hận khi cảm nhận được những đầu ngón tay có thuốc mỡ lạnh ngắt chạm vào và xoa xoa chỗ đó. Cậu xấu hổ vùi đầu vào gối.

Trong 🐴 a.

Thật khiến người ta buồn khi nghĩ rằng bây giờ có hai người đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cậu.

Mà Lưu Dã và Triệu Lỗi cũng nhanh chóng nhìn thấy một tia màu hồng rực rỡ trên người cậu.

Đáng yêu quá, thật muốn ăn trọn vào bụng.

——————

Lưu Dã cũng được coi là một chính nhân quân tử, thực sự rất cẩn thận và tinh tế tỉ mỉ khi thoa thuốc cho cậu.

Vốn dĩ nếu buổi sáng bôi thuốc cho Châu Chấn Nam như bình thường thì giờ cũng sắp hết sưng rồi.

Nhưng bây giờ...

Hai đứa nhóc đó thật là, lúc nào cũng quên bôi thuốc cho Nam Nam.

Lưu Dã nhìn vào cái nơi vẫn còn đang sưng đỏ đó, lòng rối bời lo lắng, xem xét xem có nên mở một hội nghị bàn bạc về chuyện cho Châu Chấn Nam nghỉ một ngày hay không.

Châu Chấn Nam đợi bôi thuốc xong, vẫn bất động úp đầu vào gối giả chết.

Vẫn phải nói, loại thuốc mỡ này bôi vào cũng khá là dễ chịu.

Triệu Lỗi cười: "Nam Nam, em mà không mặc quần vào nữa, anh không thể bảo đảm được là sẽ không có sự tình gì xấu phát sinh đâu~"

? ? ?

Châu Chấn Nam lập tức đứng dậy mặc quần vào, ánh mắt hung tợn. Nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên càng làm cho cậu đáng yêu hơn, khiến người ta nhìn vào chỉ càng muốn ôm cậu vào lòng mà vân vê nhào nặn, nhìn cặp bánh bao sữa mềm mềm và đôi mắt ửng đỏ, hỏi— "Em đang làm gì vậy đồ ngốc?"

Chỉ mới nghĩ đến đó, hạ thân Triệu Lỗi đã có biểu hiện cứng lên rồi, ý thức được, anh gượng gạo bảo sẽ không làm phiền việc nghỉ ngơi của Châu Chấn Nam nữa, đương nhiên còn không quên kéo theo cả Lưu Dã ra ngoài.

Tôi khó chịu, mọi người cũng phải khó chịu.

Hi hi.

Anh đúng là tiểu thiên tài mà.

(Trans: Tự nhiên trans tới đây trong đầu bật ra câu "Bạn khó chịu là việc của bạn, bạn bắt tôi khó chịu, tôi đấm bạn vỡ mồm" :)))) )

5 phút sau khi Triệu Lỗi và Lưu Dã đi ra, dây thần kinh vốn đang căng thẳng của Châu Chấn Nam mới được thả lỏng.

Cậu phát hiện ra rằng từ khi đến thế giới này, tam quan và thế giới quan của cậu không ngừng bị đập nát rồi lại được xây dựng lại. Lúc này cậu chỉ muốn đi ra và khóa cửa, nhưng vì câu nói lúc trước của Triệu Lỗi "Mỗi người bọn anh đều giữ một chìa khóa dự phòng", cậu đành tự bộc tự khí, cam chịu.

Tại sao cậu thậm chí còn không có một chút chút riêng tư nào chứ... Mà không có một chút chút riêng tư nào như thế thì phân bố cho cậu một phòng riêng để làm cái gì vậy??

Ài, dòng thứ cuộc sống chết dẫm...

Cơn ác mộng này, khi nào mới có thể tỉnh lại đây?

Mặc dù đã chửi bới cái ổ khóa cực kì vô dụng một hồi, nhưng Châu Chấn Nam vẫn rất thành thật đứng dậy khóa cửa.

Có thể kéo dài một chút thời gian cho cậu cũng tốt rồi.

Thăng trầm của cuộc sống.jpg

Bị gián đoạn cả một lúc như vậy, Châu Chấn Nam cũng đã quên mất luôn mình muốn làm gì, cậu uống khoảng hơn nửa cốc trà sữa với trạng thái bao la mờ mịt, lặng lẽ trèo lên giường thêm lần nữa, giả chết.

"Có rất nhiều thời điểm mà tôi không biết nên bắt đầu phàn nàn từ đâu." Đây là tóm tắt về ngày đầu tiên của Châu Chấn Nam trong thế giới song song này.

(To be continued...)

Gradient: Để mị nói cho mà nghe, bà Ngọc lười vcl, toàn để mị trans.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip