(5)
'nếu giám đốc có thể mang thai thì tốt biết bao...'
Cơn mây mưa dai dẳng rốt cuộc cũng kết thúc, Jaemin vừa thì thầm vừa ôm lấy một Jeno đang nát vụn vào trong lòng mình. Jeno không còn tâm trạng nào để đáp lại những lời nói hoang đường của cậu mà chỉ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Dù cho có bị uy hiếp không được rời khỏi đây nửa bước, nhưng nhu cầu sinh lý vẫn là điều không thể tránh khỏi. Lúc Jeno tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng. Jaemin một khi đã ngủ thì sẽ rất khó bị đánh thức, mà Jeno căn bản cũng không thể chờ đến khi cậu tỉnh dậy. Tuy nhiên, Jeno không phải là lén lút rời đi, anh không hề che giấu bất cứ động tĩnh nào mà mình tạo ra, nghĩ vậy, anh đứng dậy nhặt quần áo của Jaemin đang nằm vương vãi trên nền nhà. Jeno định là sẽ mặc qua loa chiếc áo thể thao và đồ lót của Jaemin rồi chạy đi thật nhanh, nhưng anh vẫn không kiềm lòng được mà quay đầu lại nhìn về phía chiếc giường. Đợi một lúc vẫn không phát hiện ra động tĩnh gì. Không còn cách nào khác, Jeno xỏ giày của Jaemin vào rồi đẩy cửa phòng bước ra. Lạnh quá. Tiếng gió khẽ rít lên. Sợ làm Jaemin tỉnh giấc, anh tranh thủ thời gian đóng cửa lại rồi chạy nhanh. Chỉ có điều hai bắp đùi anh lúc này cứ run lên không ngừng, tốc độ cũng chậm hơn so với tưởng tượng của anh.
Căn nhà không một bóng người chìm vào trong đêm tối quạnh quẽ. Lúc này sàn nhà dưới chân Jeno tối om, cho nên anh đành phải đi đến phòng dành cho khách gần nhất. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thế nhưng khắp người anh đều bị khí lạnh của tiết trời mùa đông làm cho rét cóng. Trên đường trở về phòng ngủ có lẽ sẽ rất lạnh, nên anh muốn tìm một bộ quần áo để khoác thêm vào. Vẩy sạch nước trên tay mình xong, Jeno vừa xoay người bước vào phòng thay đồ thì đã nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ sau lưng. Là chiếc cửa thông lối dẫn đến khu vườn trên sân thượng. Chiếc cửa mở ra rồi sập lại một tiếng ầm đinh tai, mạnh tới mức khiến Jeno giật mình, quay đầu lại nhìn
'...Jaemin?'
Jaemin chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao, khi trông thấy Jeno thì dừng bước. Đối diện trước ánh mắt lặng im nhìn mình, lời giải thích bất giác tràn ra khỏi đầu lưỡi Jeno.
'vệ sinh...tôi muốn đi vệ sinh. vì không có quần áo, nên mới mặc tạm đồ của em.'
.
'tôi vừa mới rời đi thôi, định là sẽ quay lại trước khi em tỉnh dậy.'
Jaemin không nói gì cả, chỉ lặng im nhìn Jeno một lúc rồi đột ngột ngồi sụp xuống mặt đất, ôm lấy đầu mình cuộn tròn người lại. Jeno hoảng hốt, nhanh chóng quỳ đến gần cậu. Jaemin à, em làm sao vậy. Dù cho anh có hỏi han lo lắng thế nào, cậu vẫn giữ im lặng không trả lời lấy một câu. Jeno ở cạnh bên không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Jaemin, kiên nhẫn chờ đợi. Xoa được một lúc, Jaemin bất chợt ôm chầm lấy anh.
Jeno bị cậu ôm vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm lên tấm lưng trần lạnh buốt của cậu. Lúc này, anh có thể cảm nhận được tiếng tim đập hỗn loạn truyền đến lòng bàn tay mình. Dường như đang muốn đáp lại trạng thái bất ổn của Jaemin, trái tim anh cũng bắt đầu đập những nhịp đập dồn dập. Anh vội cắn môi, cố gắng tìm cách chuyển dời sự chú ý. Lạnh quá. Cho dù bàn tay anh không ngừng xoa vuốt, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn không hề thay đổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai chắc chắn sẽ bị cảm lạnh mất. Jeno thấy mình bị bệnh cũng không sao, nhưng anh rất lo cho trạng thái trước ống kính của Jaemin trong hai ngày sắp tới. Vừa định nhắc cậu đừng ngồi ở hành lang nữa, Jaemin đã bất chợt mở miệng
'đừng đối xử tốt với tôi như thế'
.
'tôi sẽ không yên lòng'
Jeno nghe nhưng không hiểu cậu đang nói gì. Jaemin chậm rãi rời khỏi người anh, vỗ nhẹ lên khuôn mặt ngây ngốc của Jeno rồi đứng dậy. Jeno duỗi tay ra, muốn đứng lên. Jaemin nắm chặt cổ tay anh, nhưng không đi về phía tầng thượng mà dẫn anh về phòng ngủ lớn. Nhưng lần này Jeno dừng lại, chần chừ. Jaemin bình tĩnh nhìn anh một lúc. Sao vậy?
'quay lại đi'
'quay lại đâu?'
'chỗ lúc trước đó'
'ở trên kia?'
'ừ.'
'không phải rất bất tiện sao. đã vào rồi thì-'
'không muốn. mau quay lại đi.'
'anh bị sao vậy?'
Jeno biết bây giờ không phải là lúc để anh tỏ ra bướng bỉnh. Nhưng anh không thể không nói lời cự tuyệt. Anh muốn quay lại tầng thượng. Đúng như Jaemin đã nói, nơi ấy rất bất tiện, đường đi lên lại rất lạnh. Thế nhưng... Nếu cứ như vậy mà trở về phòng ngủ, cảm xúc khiến Jaemin sụp đổ như lúc nãy rất có thể sẽ bộc phát. Jeno không thể hình dung ra được đó là cảm xúc gì, nhưng anh không thích nó.
Hơn nữa Jaemin đã từng nói muốn giam giữ anh lại nơi đó. Lúc nói câu ấy, dường như tâm trạng cậu không tệ. Phải quay lại. Nhất định phải quay lại. Ít nhất là trong hai ngày này, không được xảy ra chuyện gì không vui. Nếu có thể, anh chỉ muốn lưu lại những gì vẹn nguyên, tốt đẹp nhất. Trước kia không có cơ hội thử qua, cho nên anh càng hi vọng lần này có thể đạt được viên mãn.
Thế là anh nắm lấy tay cậu van nài, còn Jaemin cũng không còn cách nào khác đành để mặc anh kéo đi. Jaemin nói anh mặc thêm đồ vào, nhưng anh chỉ lắc đầu. Trời vẫn còn rét buốt, hơi lạnh ập tới khi anh vừa đặt chân bước vào bên trong, buông vội tay Jaemin ra, anh nhanh chóng nhảy lên giường, xốc tấm chăn còn đẫm hơi lạnh rồi vùi người vào bên trong. Không lâu sau Jaemin cũng chui vào trong chăn.
Điều cần thiết nhất lúc này chính là hơi ấm cơ thể, thứ duy nhất có thể sưởi ấm đối phương tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Jaemin lập tức kéo khóa chiếc áo mà Jeno đang mặc, kéo quần lót của anh xuống. Jeno cũng giúp cậu cởi quần. Sau đó, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, gương mặt mỗi lúc một gần. Khoảng cách xích lại, hai môi chạm nhau, dường như có hôn cả một ngày trời cũng là không đủ. Động tác ban đầu như muốn khảm nhập đối phương vào máu thịt mình dần trở nên dịu dàng hơn. Cậu nằm sấp trên người anh, đụng chạm bắt đầu kịch liệt. Hơi nóng lan toả khắp lồng ngực khi mười ngón tay đan lồng vào nhau. Khi Jeno dần thả lỏng cơ thể đã suy yếu của mình, thì nụ hôn tưởng chừng như bất tận kia lại đột ngột kết thúc.
.
Jeno mở to mắt, trông thấy Jaemin ở cự li gần đang nhìn mình, tựa như đã nghiêm túc nhìn anh không chớp mắt một lúc lâu. Hai người đối mặt trong giây lát, sau đó cậu hôn nhẹ lên trán anh, vuốt ve tóc anh, rồi hôn dần lên chóp mũi cùng khóe mắt. Jaemin vừa giữ ánh nhìn, vừa nâng tay anh, hôn lên mỗi một đầu ngón tay. Nhẹ nhàng xoa nắn rồi lại đưa lưỡi ra liếm như đùa giỡn. Thực sự, dù có nhắm mắt lại cậu cũng có thể nhận ra được mỗi một bộ phận trên cơ thể anh. Lúc này, những vết tích trong kí ức từng mảnh, từng mảnh đều được tìm về. Cuối cùng, bờ môi dịu dàng đặt nhẹ lên gò má Jeno. Đôi mắt nhắm lại giữa nụ hôn mở ra chậm hơn Jeno trong tích tắc, hàng mi cong dài run lên nhè nhẹ. Tất cả...Toàn bộ, đều trở nên ấm áp lạ thường. Lồng ngực anh bất giác nóng ran. Dường như có thứ gì đó chôn chặt trong lòng đang ầm ầm phát nổ. Cả trái tim vô thức ướt đầm đìa.
'...'
Jeno cắn môi, lấy tay mình đè lại hai hốc mắt. Sống mũi cay xè khiến mắt anh mờ đi vì hơi nước. Cảm xúc đột nhiên dâng trào khiến nước mắt không kiềm lại được mà vỡ òa. Jeno thấy cả người mình nóng ran, đầu đau nhức không thể chịu được. Đã rất lâu rồi anh không khóc như vậy. Lúc chia tay Jaemin anh không khóc, ngay cả trước và sau thời điểm đó cũng vậy. Thế nhưng người cảm thấy mất mát trong chuyện này, không chỉ có mỗi một mình anh. Bên tai anh vang lên giọng nói của cậu
'anh đang khóc sao?'
.
'giám đốc, nhìn tôi này. sao anh lại khóc?'
Nghe thấy âm thanh không giấu được sự lo lắng, nước mắt anh càng chảy tràn. Jeno không biết vì sao mình lại khóc, anh cũng không muốn biết lí do. Chỉ là anh, có nhiều điều muốn nói, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi. Jaemin, Jaemin à. Anh vội vàng gọi tên cậu, nhưng đến khi âm thanh chực thoát ra khỏi miệng, tất cả chỉ còn vang lên 3 chữ
'anh yêu em'
Không biết đã bao lâu rồi Jeno chưa nói ra điều này. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì, trước kia anh đã từng nói với ai ba chữ này đâu. Cho đến hiện tại, thì đây là lần đầu tiên anh nói với Jaemin. Hóa ra từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng nói ra khỏi miệng mình. Nghĩ đến đấy, tiếng khóc càng vang lên thổn thức.
Thực ra, đó luôn là điều mà anh tâm niệm kể từ sau khi cả hai gặp lại. Muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại sợ hãi bị vứt bỏ, nên từng câu từng chữ cứ thế mà giấu mãi không thể nói ra. Vậy mà giờ đây đã có thể yên lòng mà trút hết. Dù cho Jaemin không sao chấp nhận được những giọt nước mắt và tâm tình kích động của Jeno lúc này, thì anh cũng không còn gì để nói nữa. Jeno không cần một đáp án thuyết phục, anh chỉ muốn trút hết nỗi lòng mình. Hóa ra, một Jaemin đã từng bày tỏ với anh hàng trăm lần trước kia, đã giấu trong lòng những tâm tình như vậy. Nếu đúng là như thế, thì Jeno cảm thấy mình có lỗi quá nhiều. Xin lỗi em, và cảm ơn em. Anh. Thực sự. Cũng yêu em.
'... nói yêu em mà sao lại khóc'
.
'sao có thể vừa khóc vừa nói ra những lời như thế'
Jeno lắc đầu. Em đừng nghĩ nhiều, chỉ là muốn em biết anh yêu em mà thôi. Nhưng tiếng khóc thổn thức khiến Jeno không nói được thành lời. Anh lấy tay che miệng lại ngăn không cho tiếng nức nở thêm nghẹn ngào, nhưng ngay lập tức lại bị Jaemin gỡ ra, rồi choàng nó lên cổ cậu. Còn tay cậu vòng ra sau thắt lưng anh, ôm anh vào lòng mình.
Dù Jaemin đã từng nói, đừng đối xử tốt với cậu, vì như vậy sẽ khiến cậu không yên lòng.
Nhưng Jeno thực sự không nhớ nổi bản thân mình đã từng đối xử tốt với Jaemin. Anh chỉ nhớ từng có 1 lần. Vào 3 năm trước, trong chuyến du lịch cùng Jaemin trước khi chấm dứt mối quan hệ. Bản thân Jaemin không biết đó là chuyến đi để tạm biệt nên đã thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ có Jeno biết lần này là lần cuối, nên mới muốn đối xử với cậu thật tốt. Trong những ngày ấy, anh đáp ứng tất cả đòi hỏi của cậu, với một nụ cười và ánh mắt vô cùng dịu dàng. Vì Jeno muốn bản thân mình sẽ nhớ thật kĩ, sẽ không bao giờ quên. Và anh cứ ngỡ rằng chỉ một lần như vậy là đủ. Đủ để cắt đứt hết những lưu luyến và day dứt. Ngỡ rằng chỉ cần anh đủ lạnh lùng lảng tránh một Jaemin đang đau khổ trước lời đề nghị chia tay, thì tất cả sẽ chấm dứt. Cho đến sau này khi vô tình gặp lại, lúc ấy Jeno mới bừng tỉnh ngộ. Tuy khó có thể thẳng thắn thừa nhận, nhưng Jeno đã thực sự yêu cậu mất rồi. Anh đã từng cố gắng gạt bỏ đi thứ tình cảm này, nhưng đã quá muộn. Lần nữa gặp lại, ngay cả lời bày tỏ rằng anh yêu cậu, rằng anh đã hối hận, cũng là quá muộn rồi.
Jaemin vẫn luôn khắc ghi những kí ức đau đớn nhường này. Bởi vì đó là kí ức chỉ thuộc về duy nhất hai người họ, và nếu Jaemin đã ghi nhớ tất cả đau thương ấy, thì anh cũng không thể sống trong thanh thản được nữa.
'đừng đối xử tốt với em, nếu không...em sẽ không yên lòng'
Thậm chí ngay cả bây giờ, Jeno cũng chưa từng đối xử tốt với cậu. Anh chỉ là xin nghỉ phép 2 ngày, sau đó mới tới đây. Chỉ là đáp ứng yêu cầu không được ra ngoài của cậu mà không thắc mắc bất cứ điều gì. Chỉ có như vậy mà cậu lại muốn anh đừng đối tốt với cậu, khiến cậu không yên lòng, nhưng lời này chẳng khác gì gai nhọn bất giác ghim vào lòng Jeno. Anh chưa từng đối tốt với em, nghe em nói như vậy, anh thật sự thấy mình có lỗi. Lúc này còn khóc lóc làm phiền Jaemin, biến việc ôm ấp, an ủi thành trách nhiệm của cậu. Buộc cậu phải ôm mình, phải nhẹ giọng dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip