Chương 40 Thích chị không?
Thẩm Kiến Sơ xuất hiện ngăn trở bước chân của Trịnh Tư, Trịnh Tư nhìn sang hành lang bên kia, sau đó lui trở về ven tường.
Thẩm Kiến Sơ đi đến bên cạnh, Trịnh Tư lau khô nước mắt trên mặt, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều chưa nói gì cả, lập tức dời ánh mắt đi.
"Làm sao vậy?" Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Sao lại xuống đây rồi?"
Thẩm Kiến Sơ lấy đồ vật trong túi ra: "Thẻ phòng, em để quên ở phòng chị."
Tề Ngôn a một tiếng.
Hôm nay cô mặc áo lông, quần cũng không có túi, lúc ăn cơm thuận tay đặt thẻ phòng lên bàn, Thẩm Kiến Sơ sợ Tề Ngôn quên mang nên trực tiếp bỏ vào trong túi của mình.
Tề Ngôn tiếp nhận thẻ phòng, nghe Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
Dấu vết Trịnh Tư đã khóc rất rõ ràng, muốn làm bộ không thấy thì có thể không thấy, nhưng muốn thấy thì căn bản là giấu không được.
Tề Ngôn lắc đầu: "Không có gì."
Trịnh Tư đứng ở ven tường hít cái mũi một chút, dùng giọng điệu không rõ ý tứ hỏi: "Sao hai người không thể ở chung một phòng?"
Thẩm Kiến Sơ quay đầu nhìn Trịnh Tư, không chút hoang mang trả lời: "Hôm nay tôi muốn làm việc, Tề Ngôn ngủ không được sâu, tôi sợ làm ồn đến em ấy."
Trịnh Tư à một tiếng, vẫn dùng giọng điệu vừa rồi hỏi tiếp: "Lúc trước vì sao hai người ly hôn vậy?"
Tề Ngôn nghe xong nhíu mày lại, không được vui mà nhìn qua Trịnh Tư, Trịnh Tư sợ ánh mắt này của Tề Ngôn, lập tức cúi đầu xuống.
Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy, cô ấy đi một bước tới chỗ Tề Ngôn, cũng nắm lấy tay Tề Ngôn: "Chuyện của chúng tôi không tiện nói cho người khác nghe," Thẩm Kiến Sơ quay đầu nhìn Trịnh Tư, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi nghe thầy Trịnh nói cô chuẩn bị đi làm, tôi khuyên cô một câu, vào xã hội, trước tiên phải học được cách nhìn mặt đoán ý, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chính mình phải có chừng mực."
Thẩm Kiến Sơ nói xong trực tiếp kéo Tề Ngôn rời đi. Đã lâu Tề Ngôn không nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ hung dữ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì.
Có một lần thấy Thẩm Kiến Sơ như vậy, là sau khi kết hôn. Hôm ấy cô rảnh rỗi buồn chán, đi đến công ty của Thẩm Kiến Sơ tìm cô ấy. Bởi vì lễ tân nhận ra cô, nên trực tiếp để cô đi vào trong, sau đó cô liền nhìn thấy Thẩm Kiến Sơ giáo huấn cấp dưới ở văn phòng.
Rất nhiều người nói với Tề Ngôn, Thẩm Kiến Sơ ở trước mặt cô rất khác biệt, Tề Ngôn vẫn luôn nghĩ mọi người chỉ là đang khách sáo, muốn nịnh hót hai người nên mới nói lời khích lệ trái lương tâm, nhưng hôm ấy cô đã hiểu được, lời mọi người nói đều là sự thật.
Nhân viên cấp dưới kia có bị dọa hay không thì Tề Ngôn không biết, nhưng Tề Ngôn có hơi bị dọa rồi. Chờ nhân viên cấp dưới kia đi khỏi, cô đợi ở cửa nửa phút mới đi vào.
Cô sợ Thẩm Kiến Sơ giận chó đánh mèo với cô, đi đường đều rất cẩn thận, nhưng không nghĩ tới, Thẩm Kiến Sơ vẫn mang dáng vẻ mà cô thường thấy, kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện, thậm chí cả buổi chiều đều không để cô đi, rõ ràng cô ngồi ở đó cũng không có một chút tác dụng gì.
Giống như đột nhiên lại tìm được một chứng cứ cho thấy Thẩm Kiến Sơ cũng thích cô từ trước, tâm tình của Tề Ngôn bị hạ xuống vì Trịnh Tư, lại trở nên tốt hơn một chút.
Đi qua thêm một hành lang liền đến phòng Tề Ngôn, hai người cùng nhau đi vào, chờ cửa đóng lại, Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Vừa rồi chị đã nghe được gì?"
Thẩm Kiến Sơ nói câu mang mùi chua: "Cô ấy nói rất thích em, sau đó liền khóc."
Tề Ngôn gãi gãi cái trán một chút, suy nghĩ nói: "Em không biết em ấy ở chỗ đó, em ấy vốn dĩ đang hút thuốc, em đi ngang qua."
Thẩm Kiến Sơ cười nhẹ, đánh gãy lời nói của Tề Ngôn: "Không cần giải thích chuyện này."
Tề Ngôn ừm, khẽ mím môi, lại nói: "Lần đầu tiên có người thích em, em không giỏi đối phó."
Lần này Thẩm Kiến Sơ thật sự tức giận, khoanh tay trước ngực nhìn Tề Ngôn: "Lần đầu tiên có người thích em? Chị là cái gì?"
Tề Ngôn a một tiếng: "Ý của em là ngoại trừ chị," cô nói xong lại bổ sung: "Hì hì, chị không giống họ."
Thẩm Kiến Sơ gập ngón tay lại gõ vào trán cô. Đi vào phòng chưa được mấy bước, di động của Tề Ngôn vang lên.
Thẩm Kiến Sơ hiện tại đặc biệt mẫn cảm, Tề Ngôn mới vừa lấy điện thoại ra, cô ấy liền dừng bước chân.
Tề Ngôn thấy Thẩm Kiến Sơ quay đầu qua, cô dứt khoát trực tiếp mở Wechat trước mặt cô ấy.
Đúng là Trịnh Tư gửi tin nhắn WeChat.
Trịnh Tư: Thật xin lỗi đàn chị
Tề Ngôn nhìn Thẩm Kiến Sơ, cô ấy không có biểu hiện gì.
Tề Ngôn cúi đầu trả lời: Không có gì
Sau đó cô nhanh chóng xóa Trịnh Tư đi. Thẩm Kiến Sơ hơi kinh ngạc, với tính tình hiền lành của Tề Ngôn, không giống như sẽ làm hành động xóa bỏ người khác như vậy.
Không đợi Thẩm Kiến Sơ hỏi, Tề Ngôn tự mình giải thích: "Em không thích em ấy."
Thẩm Kiến Sơ lập tức nghĩ đến vấn đề mà Trịnh Tư đã hỏi ở bên kia hành lang, "Lúc trước vì sao hai người ly hôn". Có thể nhận ra, Tề Ngôn rất bài xích vấn đề này.
Vừa hay, cô ấy cũng rất bài xích vấn đề này, hai người đều có suy nghĩ riêng và không hề muốn nhắc lại.
"Công việc của chị có bận không?" Tề Ngôn cất điện thoại vào túi, hỏi Thẩm Kiến Sơ.
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Đến 10 giờ mới có thể đưa cho chị phương án, bọn chị mở cuộc họp rồi thảo luận một chút, sau đó có thể nghỉ ngơi."
Nhẹ nhàng bâng quơ, là phong cách của Thẩm Kiến Sơ. Lúc trước Tề Ngôn nghe nói cổ phiếu của công ty Thẩm Kiến Sơ bị rớt mạnh, cô vội vàng gọi điện dò hỏi, cô ấy dùng giọng điệu bình thản nói, "Không có gì đâu, lập tức sẽ tốt lên, em không cần lo lắng".
Tề Ngôn cũng không lo được gì cho công việc của Thẩm Kiến Sơ. Việc Thẩm Kiến Sơ làm cô đều không hiểu, nhưng việc liên quan đến cô, cô ấy lại hiểu rõ ràng.
Thẩm Kiến Sơ bày mưu lập kế ở thương trường, về phương diện nghệ thuật cũng có thiên phú bẩm sinh, Tề Ngôn căn bản kém hơn cô ấy. Lúc trước vì sao ly hôn, cô vẫn luôn khó có thể mở miệng.
Bởi vì cô và Thẩm Kiến Sơ không cùng địa vị xã hội mà cảm thấy tự ti, cảm thấy bất lực. Cô rất muốn leo lên cao, nhưng sự thật lại trái ngược với tưởng tưởng, tài năng của cô thật thảm, cuộc sống của cô trở nên không ổn, tư tưởng cũng trở nên không tốt.
Bây giờ hồi tưởng lại, khoảng thời gian đó Tề Ngôn thật sự khiến người chán ghét.
Ai sẽ thích một người mà mỗi ngày đều mang năng lượng tiêu cực. Lại có ai sẽ thích một người mà khuyên thế nào đều không nghe, chỉ quyết giữ ý mình.
Còn một lát nữa là đến 10 giờ, Thẩm Kiến Sơ chưa vội rời đi, nếu người đã đến, Tề Ngôn tìm đem cà phê ở trong vali ra.
Thẩm Kiến Sơ tiện tay tiếp nhận, hỏi: "Sao em đi công tác còn mang cái này, uống vào không phải không ngủ được sao?"
Tề Ngôn: "Lỡ muốn uống thì sao."
Thẩm Kiến Sơ đi rửa ly, Tề Ngôn nấu nước nóng, trong quá trình chờ đợi nước sôi, hai người lại bắt đầu yên tĩnh nhìn nhau. Tề Ngôn chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
"Chị còn nhớ Hứa Dung không?" Tề Ngôn hỏi.
Thẩm Kiến Sơ: "Là ai?"
Tề Ngôn: "Bạn học của em, tóc ngắn, mang mắt kính, chiều cao khoảng bằng em, khi đó thường xuyên đến nhà cô Phùng với em, cũng hay gặp chị."
Thẩm Kiến Sơ suy nghĩ, vẫn hỏi: "Là ai?"
Tề Ngôn cười: "Cậu ấy đã thổ lộ với chị ở bên bờ ao nhà cô Phùng, như vậy chị có ấn tượng chưa?"
Thẩm Kiến Sơ nghe đến đây mới à một tiếng, hỏi Tề Ngôn: "Làm sao em biết?"
Tề Ngôn nói: "Em nhìn thấy."
Thẩm Kiến Sơ không quá ấn tượng đối với chuyện này, chỉ nhớ mang máng một chút, không thể tìm thấy khoảng thời gian để nhớ lại.
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Khi đó chúng ta ở bên nhau chưa?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Chưa," Tề Ngôn bĩu môi: "Chị nói với Hứa Dung quá tuyệt tình."
Thẩm Kiến Sơ nở nụ cười: "Chị nói cái gì?"
Tề Ngôn hồi ức lại một chút: "Chị nói với cậu ấy, chăm chỉ học vẽ, không cần nghĩ ngợi lung tung, chúng ta không thể nào," Tề Ngôn nói xong gật gật đầu: "Rõ ràng dứt khoát."
Thẩm Kiến Sơ hơi nhướng mày: "Trước nay em không có nói với chị việc này."
Cô Tề khẽ thè lưỡi, tiếp tục nói: "Ngày đó Hứa Dung trở về khóc cả đêm."
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên hứng thú: "Chị làm em sợ rồi?"
Tề Ngôn nghĩ nghĩ mới gật đầu: "Có hơi sợ thổ lộ với chị."
Thẩm Kiến Sơ trêu chọc: "Chị nói mà, lúc trước cô Tề theo đuổi chị như vậy, nhưng vẫn không chịu thổ lộ, chị chờ rồi chờ, không biết khi nào bắt đầu."
Cô Tề bị Thẩm Kiến Sơ chọc đến nở nụ cười.
Thẩm Kiến Sơ tiếp tục: "Có thể làm sao bây giờ đây, cô Tề không nói, chị đành phải tự mình hành động."
Lại có được chứng cứ Thẩm Kiến Sơ yêu mình, Tề Ngôn cười không dừng được, cô ấy đang trêu cô, nên cô cũng không cần che giấu, thoải mái cười vui vẻ. Bên cạnh ấm nước vang bang một tiếng, rốt cuộc đã sôi.
Tề Ngôn bỏ gói cà phê đi, pha nước vào, bưng đến trên bàn cạnh Thẩm Kiến Sơ.
Tề Ngôn: "Để một lúc, còn nóng," cô nói xong nhìn thời gian: "Còn năm phút nữa đến 10 giờ rồi."
Thẩm Kiến Sơ hỏi: "Năm phút đủ uống hết một ly cà phê sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Không đủ."
Thẩm Kiến Sơ: "Vậy làm sao bây giờ, cô Tề làm chậm trễ thời gian của chị."
Tề Ngôn nói: "Em có thể bưng cà phê lên cho chị."
Thẩm Kiến Sơ nhỏ giọng: "Cô Tề đuổi chị đi."
Tề Ngôn bật cười: "Em đâu có."
Thẩm Kiến Sơ quay lại quấy cà phê một chút, có lẽ cảm thấy mình làm hơi quá, cũng không nhịn được bật cười.
Tề Ngôn cười rồi buông tiếng thở dài, nhìn bên má Thẩm Kiến Sơ, hỏi: "Sao gần đây chị thích trêu em vậy?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Chị không có mà cô Tề."
Tề Ngôn: "Không cần gọi em là cô Tề."
Thẩm Kiến Sơ lập tức sửa lời, giọng điệu mềm mại: "Chị không có mà cục cưng."
Tề Ngôn nhẹ hừ một tiếng.
Không chỉ mỗi hiện tại, trước kia Thẩm Kiến Sơ cũng rất thích trêu cô, kiểu không chọc ghẹo cô đến khi lỗ tai cô đỏ lên thì không bỏ qua, sau đó lại nói mấy câu cục cưng thật đáng yêu, rồi lừa gạt mọi chuyện qua đi.
Năm phút xác thật không đủ uống một ly cà phê, chờ đến khi độ ấm của cà phê thích hợp, đã qua 10 giờ 5 phút.
Hẳn là không phải phương án rất gấp, Thẩm Kiến Sơ chưa vội đi, Tề Ngôn cũng không đuổi người. Cô ấy uống từng ngụm, có lẽ sợ Tề Ngôn ngủ không được, nên chẳng hề có ý muốn chia cho Tề Ngôn.
Chờ Thẩm Kiến Sơ uống cà phê xong, thời gian lại trôi qua hơn 10 phút. Bởi vì vừa mới bị đùa giỡn, Tề Ngôn không dám mở miệng hỏi cô ấy phương án có gấp không, chỉ yên lặng chờ.
Thẩm Kiến Sơ rốt cuộc đứng lên, Tề Ngôn thấy vậy cũng đứng lên theo.
"Trước khi đi," Thẩm Kiến Sơ cười như không cười mà nhìn Tề Ngôn: "Muốn làm một việc."
Cách thức rất quen thuộc, Tề Ngôn lập tức đứng thẳng, cũng theo bản năng liếm môi một chút.
Thẩm Kiến Sơ nói: "Muốn hỏi cô Tề một vấn đề."
Tề Ngôn: "...... À."
Thẩm Kiến Sơ nhìn Tề Ngôn, cười cười: "Bằng không cô Tề tưởng cái gì?"
"Không có, không tưởng cái gì," giọng điệu của Tề Ngôn không phải là không có gì, cô ấp úng hỏi: "Chị muốn hỏi gì?"
Thẩm Kiến Sơ cười sờ sờ đầu Tề Ngôn, chậm rãi nói từng chữ từng chữ: "Vốn là định từ từ chờ đợi, nhưng đột nhiên hơi nôn nóng."
Thẩm Kiến Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt Tề Ngôn: "Thích chị không?"
Tề Ngôn thoáng khựng lại, sau đó mới nói: "Biểu hiện của em còn không giống là thích chị sao?"
Thẩm Kiến Sơ lắc đầu: "Muốn nghe chính miệng em nói."
Tề Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, bỗng dưng trở nên thật ngoan ngoãn: "Thích."
Cô vừa dứt lời, Thẩm Kiến Sơ mỉm cười đến gần, làm việc mà cô mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip