Châu Kha Vũ lại nằm mơ, anh mơ thấy đêm chung kết Sáng tạo doanh ngày hôm ấy.
Pháo hoa giấy sặc sỡ sắc màu bay ngập trời, tất cả mọi người đều đang ôm đồng đội của mình khóc lóc buồn bã. Anh trông thấy Doãn Hạo Vũ khuôn mặt toàn là nước mắt vẫn đang dáo dác xung quanh tìm người ôm lấy cậu, trong lòng anh bỗng mềm nhũn như trái cây chín mọng bị đâm thủng, nước quả ngòn ngọt ứa ra.
Sau khi kết thúc live, Châu Kha Vũ cầm lấy chiếc điện thoại mà nhân viên công tác vừa trả lại, ứng dụng xã hội nào cũng đầy thông báo đỏ chót, cũng không có gì lạ, chỉ là một vài lời chúc mừng và hỏi thăm. Anh mở từng tin nhắn một, vội vàng trả lời người nhà và một vài bạn bè thân thiết, sau đó tắt màn hình.
Ngoài đại sảnh lúc này chật ních toàn là người, khóc lóc, kích động, nói lời tạm biệt nhau, ôm chầm lấy nhau,...
Châu Kha Vũ không dừng lại lâu, anh xuyên qua đám người trực tiếp đi về phía hành lang, tới khu ký túc xá.
Khi mà Châu Kha Vũ mở cánh cửa phòng 1202, Doãn Hạo Vũ đang ngồi giữa một đống đồ đạc lộn xộn, thu xếp hành lý, bạn cùng phòng của cậu cũng đang tất bật thu dọn mọi thứ.
"Daniel?" Cậu ngẩng đầu nhìn người đứng trước cửa, Châu Kha Vũ vừa mới khóc xong, vành mắt vẫn còn hồng hồng. Doãn Hạo Vũ đứng dậy cẩn thận đi vòng qua đống đồ đạc ngổn ngang mà bước tới trước mặt anh.
"Patrick, anh lấy được điện thoại rồi, em với anh trao đổi số điện thoại nhé." Châu Kha Vũ nhấn vào ứng dụng gọi điện rồi đưa điện thoại cho Hạo Vũ.
Cậu nhập một chuỗi chữ số, sau đó bấm nút gọi điện, đợi cho tới khi điện thoại của chính mình vang lên mới cúp máy.
"Còn có wechat nữa, cũng thêm đi."
ChâuKha Vũ kéo cậu ngoài hành lang khu ký túc xá, các học viên ngoài đại sảnh đangbáo bình an cho gia đình, mấy người trong ký túc xá thì bận rộn thu thập hànhlý, chẳng có ai chú ý tới hai người bọn đang dính lại với nhau ở một góc hànhlang, nói chuyện gì đó có vẻ bí mật lắm.
"Daniel, how do you feel?" Doãn Hạo Vũ kiễng chân vỗ nhẹ lên đầu Châu Kha Vũ.
"Cứ như đang nằm mơ vậy, anh còn tưởng rằng hôm nay là ngày phải nói lời tạm biệt với mọi người rồi cơ." Châu Kha Vũ sắp xếp lại một chút, cất điện thoại vào trong túi áo.
"Me too. Em cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng đấy, qua ngày hôm nay em sẽ phải trở về Thái, sau này sẽ chỉ có Patrick thôi, không còn Doãn Hạo Vũ nữa." Sau khi tẩy trang, khuôn mặt Doãn Hạo Vũ trắng tới mức có hơi xanh xao, liên tục một tuần luyện tập với cường độ cao và giảm lượng carbs trong khẩu phần ăn khiến cậu chỉ có thể dựa vào phấn má của maekup artist để duy trì nét hồng hào trên gương mặt.
"Daniel, em rất vui, có thể cùng anh debut." Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng ôm lấy anh, xoa xoa nhẹ bờ vai Châu Kha Vũ.
Nỗi uất ức trong lòng Châu Kha Vũ giống như một quả bóng được bơm căng nước, lại bị chọc thủng một lỗ nhỏ, rồi từ đó từng chút từng chút một tràn ra ngoài. Anh vùi đầu vào cổ Doãn Hạo Vũ, cậu chưa kịp thay ra chiếc áo sơ mi trắng, đã bị phấn mắt màu nâu nhòe đi bởi nước mắt của anh làm bẩn mất rồi.
"Anh cũng rất vui, cảm ơn trời đất."
"It's ok, Daniel." Cậu cảm nhận được một mảng ươn ướt bên vai mình, Doãn Hạo Vũ lùi về phía sau một bước, làm mái tóc được vuốt keo cẩn thận của anh rối tinh lên.
"Patrick, anh..." Châu Kha Vũ nghĩ cả nửa ngày, chưa kịp mở miệng thì đã trông thấy ngọn đèn treo trên tường phía trên đầu Doãn Hạo Vũ lắc lư lắc lư, rồi rơi xuống.
Anh đưa tay kéo Doãn Hạo Vũ sang một bên nhưng chẳng kịp nữa rồi, đèn tường trực tiếp đập vào đầu Doãn Hạo Vũ, người con trai thân hình đơn bạc đau đớn nhắm mắt lại, nghiêng ngả rồi ngã vào trong vòng tay của Châu Kha Vũ.
Bởi vì bị va chạm phần đầu, Doãn Hạo Vũ bị mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn.
May mắn thay, trừ bỏ việc cậu chỉ có thể ghi nhớ mọi chuyện xảy ra trong vòng 24h, còn lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào khác. Cậu cứ như vậy vẫn có thể lên sân khấu biểu diễn, chỉ là mỗi ngày đều sẽ phải luyện tập lại đoạn vũ đạo của ngày hôm trước.
Căn bệnh này nói ra cũng khá hiếm gặp, Doãn Hạo Vũ bị Châu Kha Vũ cùng với người quản lý kéo đi khắp các bệnh viện từ Đông sang Tây, nhưng tất cả bác sĩ đều bó tay nói không có cách nào khác, chỉ có thể đợi bệnh nhân tự mình nhớ lại.
Sau này Châu Kha Vũ cũng chẳng đấu tranh nữa. Anh mua một cuốn sổ bìa cứng, mỗi ngày đều giúp Doãn Hạo Vũ ghi lại tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm trước, rồi lại đợi tới khi ánh mặt trời lên bắt đầu ngày mới, anh sẽ đưa cuốn sổ ấy cho Doãn Hạo Vũ, nghiêm túc mà giới thiệu bản thân với cậu.
"Anh là Châu Kha Vũ, em có thể gọi anh là Daniel."
Anh còn chẳng thể phân biệt rõ rốt cục người mất đi ký ức sẽ là người phải đau buồn, hay là người thay cậu lưu giữ ký ức mới là người khổ sở hơn nữa.
--
Giấc mơ ấy kéo dài chẳng được bao lâu, rạng sáng 3h, Châu Kha Vũ tỉnh giấc. Anh chăm chú nhìn điện thoại một hồi, màn hình phát sáng hiển thị "2023.04.24, 3:00".
Châu Kha Vũ vươn tay ra xoa xoa tấm chăn đã bị một thân mồ hôi của anh làm ướt.
Nhịp tim đập liên hồi cùng với tiếng chuông báo động khi hai năm trước Doãn Hạo Vũ bị đèn tường rơi vào đầu khiến anh hết lần này tới lần khác nhốt mình vào một vòng tròn tự trách bản thân. Châu Kha Vũ ngồi dậy, quyết định không ngủ nữa.
Hôm này là ngày diễn ra concert giải tán của nhóm, cũng có thể nói là, qua ngày hôm nay, mười một thành viên của nhóm sẽ chẳng còn quan hệ gì mật thiết với nhau nữa. Công ty của từng người cũng đã thay họ vạch ra con đường sau này, bao gồm cả người bị tổn thương não bộ như Doãn Hạo Vũ, quản lý cũng đã giúp cậu chuẩn bị sẵn đường lui.
Châu Kha Vũ cầm lấy cuốn sổ ghi lại ký ức đặt trên đầu giường, thế mà đã 730 trang rồi. Cuốn sổ bị lật qua lật lại nhiều tới mức đã hơi ngả sang màu vàng, bìa sổ xộc xệch trông như muốn bung ra, rơi xuống cùng với hàng trăm trang giấy bên trong. Nhưng Châu Kha Vũ lại không nỡ đổi một cuốn sổ khác.
Qua ngày hôm nay, sẽ chẳng còn ai giúp cậu ghi nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra của hôm trước nữa. Châu Kha Vũ thầm nghĩ.
--
Doãn Hạo Vũ bị ngất trong lúc diễn tập, giống hệt như tình cảnh hai năm về trước, cậu cũng ngã vào lòng anh như vậy. Anh chỉ có thể ôm Doãn Hạo Vũ dậy hô lớn "Mau gọi xe cứu hộ."
Tay anh run run ôm cậu đưa lên xe, chạy theo đám đông về phía phòng bệnh.
Lúc bác sĩ trị liệu cho cậu bước ra khỏi phòng bệnh đã là buổi chiều, y tá nói với Châu Kha Vũ rằng anh không cần quá lo lắng, bệnh nhân vẫn luôn cố gắng nhớ lại những gì đã qua, chỉ là tâm tình quá mức kích động nên mới ngất đi.
Y tá khuyên anh vẫn nên để cậu tự mình cố gắng nhớ lại, bất kỳ phương pháp xung điện hay trị liệu mang tính cưỡng chế nào cũng đều có thể ảnh hưởng không tốt tới não bộ.
Doãn Hạo Vũ sau khi tỉnh lại tâm trạng cũng không có gì biến đổi quá lớn. Cậu nhìn Châu Kha Vũ đang gục đầu khóc bên giường bệnh, lại chỉ nhìn thấy gáy anh, vậy mà còn nhàn nhạt đùa anh.
"Này anh đẹp trai, đừng khóc nữa, anh còn khóc nữa em lại tưởng mình vì bệnh nan y mà sắp mất rồi đó."
"Nếu như không còn trên cõi đời này nữa, em sẽ vẫn nhớ anh chứ?" Châu Kha Vũ hỏi cậu.
"Anh là Châu Khơ Vũ, em nhớ chứ." Doãn Hạo Vũ cố gắng đứng dậy, lật lật một hồi cuốn sổ cũ nát kia.
"Nhưng em sẽ không đi đâu đâu, chúng ta vẫn còn concert giải tán nữa cơ mà, đúng không." Cậu chỉ vào trang cuối cùng trên cuốn sổ, nở một nụ cười với Châu Kha Vũ.
--
Đêm diễn ra concert giải tán nhóm, tất cả mọi người đều cố gắng biểu diễn thật tốt, Doãn Hạo Vũ cũng không ngoại lệ. Cậu từ sáng sớm đã theo Châu Kha Vũ nghe anh giải thích rõ tất cả về vị trí và cách di chuyển, ca từ và động tác vũ đạo cũng luyện tập lại vài lần.
Châu Kha Vũ cầm chiếc quạt nhỏ quạt cho cậu, nói rằng nếu như cậu có quên mất chỗ nào thì cứ làm vài động tác qua loa, fan phía dưới sân khấu lúc ấy còn đang khóc tới mịt mù, sẽ chẳng ai để ý tới lỗi sai nho nhỏ trên sân khấu đâu.
Doãn Hạo Vũ cười cười rồi đập vào ngực anh.
"Daniel, anh hư thật đấy."
Châu Kha Vũ bị tiếng quạt làm ồn, không nghe rõ nửa câu sau của cậu.
Sau khi giải tán, những thành viên khác tụm năm tụm ba cùng nhau rời khỏi, tiệc khánh công đã hẹn lúc nửa đêm. Thời gian vẫn còn sớm, Châu Kha Vũ kéo Doãn Hạo Vũ lên sân thượng của quán bar.
"Chúng ta cùng nhau tham gia Sáng tạo doanh, ngày này hai năm trước chúng ta cùng nhau debut." Châu Kha Vũ mở đầu bằng mấy câu nói cũ, có vẻ như từ ngữ lúc này chẳng thể diễn tả được hết tâm ý trong lòng anh, nhưng Doãn Hạo Vũ lại không hề ngắt lời anh, ôm đầu gối ngồi cạnh anh im lặng lắng nghe.
"Đêm chung kết hôm ấy, anh có một việc rất quan trọng muốn nói với em, nhưng mới nói được một nửa thì đèn tường trên hành lang rơi xuống trúng em. Bởi vì não bộ bị tổn thương nên em bị một di chứng nhẹ. Mỗi ngày, khi mặt trời thức dậy đối với em là một ngày hoàn toàn mới, bởi tất cả những ký ức từ trước đó đều đã bị xóa sạch."
"Anh cũng không biết phải làm thế nào mới có thể giúp em khôi phục lại ký ức, nếu như ngày hôm đó anh không kéo em ra ngoài hành lang, em sẽ không thành ra như hôm nay, mỗi ngày đều phải sống trong nỗi đau đớn khi không còn chút ký ức nào." Giọng nói của Châu Kha Vũ vô cùng nhẹ, anh phóng tầm mắt ra xa về phía những ánh đèn neon sáng rực, đầu ngón tay trắng bệch bám lấy bậc thềm phía dưới.
"Vậy nên, mỗi ngày anh đều viết lên cuốn sổ này, viết lại tất cả những gì chúng ta đã làm ngày hôm trước đó vào đây, là để giúp em hồi phục lại ký ức, right?"
"Anh biết làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, tới ngày thứ hai em vẫn cứ quên hết tất thảy mọi chuyện." Giọng nói của Châu Kha Vũ hơi run, anh không dám quay đầu lại nhìn người con trai đang ngồi bên cạnh mình.
"Nhưng anh vẫn không ngừng cầu nguyện, ít nhất thì trong vòng 24h giờ ấy, ký ức của em không phải là một khoảng không trống rỗng."
Doãn Hạo Vũ lật mở cuốn sổ đã cũ trong tay, những bức vẽ một hai năm về trước đã dần phai màu, cậu quay đầu hỏi Châu Kha Vũ.
"Đêm chung kết hôm ấy, anh muốn nói với em chuyện gì?"
Châu Kha Vũ không nghĩ tới cậu sẽ hỏi anh điều này. Anh cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói ra được một câu.
"Anh muốn hỏi em rằng, em có muốn cùng anh thử bên nhau không." Châu Kha Vũ không muốn quá nhanh đã nghe thấy câu trả lời của Doãn Hạo Vũ, lại nói thêm một câu.
"Bức thư mà em viết cho anh hồi còn ở trong Doanh ấy, tuy rằng không có tên người gửi, nhưng anh biết rằng đó là em."
"You said the sun will rise and we will try again."
Doãn Hạo Vũ bật cười, cậu đặt cuốn sổ vào trong chiếc túi đeo chéo mang theo bên mình.
"Ok, we can try, anh trai thúi."
Châu Kha Vũ giật mình ngẩng đầu, xưng hô đã hai năm rồi anh không còn được nghe lúc này đây có chút không chân thật cho lắm.
"Sao thế? Anh không hề viết về mấy chữ này trong cuốn sổ, là em tự mình nhớ lại được đó." Doãn Hạo Vũ đứng dậy, cậu vươn bàn tay về phía Châu Kha Vũ.
"Ngày mai khi trời sáng, em đảm bảo rằng sẽ vẫn nhớ anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip