Chương 7

Hôn lễ qua đi, Vương Nhất Bác liền tự mình chủ trương đem đồ đạc trong phòng Tiêu Chiến đóng gói mang đến địa bàn của mình. Gian chứa quần áo của phòng ngủ chính ban đầu trống không phút chốc trở nên đầy ắp.

"Bên này là quần áo của anh, bên này là quần của anh, bên này của em cũng là quần áo anh ~~" Vương Nhất Bác mang theo dì giúp việc đem phòng chứa quần áo thu dọn thỏa đáng, tính toán treo áo sơ mi của mình lẫn vào của anh, còn muốn để chồng chéo lên nhau, nói dễ nghe chính là, trong anh có em, trong em có anh đó.

"Dọn gọn gàng quá." Tiêu Chiến gật gật đầu, có chút đỏ mặt xoa mũi. Theo lý mà nói anh hẳn không nên cùng đối tác của mình là Vương Nhất Bác ở chung một chỗ, mà anh cũng không biết có phải bởi vì một chén rượu ở hôn lễ ngày hôm đó hay không.

Tự mình hồ đồ gật đầu, đáp ứng chuyển phòng, còn bĩu môi nói với Vương Nhất Bác rằng anh sẽ mặc kệ chuyện dọn phòng, Vương Nhất Bác phải dọn cho anh, không vừa ý anh đi về nhà mẹ đẻ.

Hiện tại hồi tưởng lại Tiêu Chiến vẫn không nhịn được đỏ mặt, anh làm sao mà dám sai vặt Vương Nhất Bác như lẽ đương nhiên vậy chứ? Thực sự coi người ta là chồng mình ha gì?

"Anh khen em hai câu điii." Vương Nhất Bác bất mãn ồn ào, trên mặt viết mấy câu to đùng, "Em chăm chỉ như vậy! Còn cố ý xin nghỉ một ngày ở nhà giúp anh treo quần áo, anh mau khen em thật nhiều đi!"

Tiêu Chiến thở dài, nhìn Vương Nhất Bác rồi vươn tay sờ đầu cậu, y như lừa gạt trẻ nhỏ: "Điềm Điềm của chúng ta giỏi quá đi mất! Sao lại lợi hại vậy chứ! Dọn dẹp vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, quá giỏi luôn!"

"Tiêu Chiến, anh dỗ con nít đấy à?" Vương Nhất Bác tiếp tục bất mãn bĩu môi, lôi cái tay đang sờ đầu mình của Tiêu Chiến xuống dưới.

"Cậu không phải bạn nhỏ sao?" Tiêu Chiến che miệng, biểu tình vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác: "Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, tôi còn tưởng cậu vừa tốt nghiệp nhà trẻ mới về ó."

Vương Nhất Bác phẫn nộ, bay vèo một nhát qua đem Tiêu Chiến đặt ở dưới thân, đè anh lên tấm thảm lông dày mềm mại trong phòng quần áo, liều mạng gãi vào chỗ thịt ngứa của Tiêu Chiến.

"Ha ha ha ha ha ha. . . Tôi. . . Tôi sai rồi. . . Biết sai rồi. . ." Tiêu Chiến nhịn không được lăn trái lộn phải trên đất, muốn thoát khỏi móng vuốt đang gãi lên eo anh của Vương Nhất Bác: "Xin mà. . . Xin lỗi. . . Ah. . . Dừng. . . Dừng lại chút. . . Anh ơi! Em sai rồi. . . em biết sai rồi mà anh ơi!"

Hai thanh niên mới kết hôn không lâu đang ở trong phòng đùa giỡn, vừa vặn đúng lúc dì giúp việc lên lầu muốn hỏi hai người buổi tối thích ăn món gì, đến cửa phòng quần áo chợt nghe thấy động tĩnh bên trong.

Phòng quần áo cách âm không tồi, chỉ lọt ra một xíu tiếng trêu chọc, với tiếng cầu xin tha mạng cùng tiếng thở dốc của Tiêu Chiến. Dì giúp việc đã làm cho nhà họ Vương rất nhiều năm, lúc này cư nhiên khuôn mặt già nua lại đỏ lên, tưởng rằng hai người ở trong phòng đang làm chuyện tân hôn không tiện nhắc đến, sợ mình quấy rầy chuyện vợ chồng hai người họ.

Dì giúp việc che miệng đi xuống lầu, lập tức gọi điện cho ông bà chủ báo tin vui. Xem ra chuyện ông bà chủ tâm tâm niệm niệm muốn có cháu đích tôn sắp thành rồi!

Thời điểm dì giúp việc gọi điện cho bố mẹ Vương, vừa khéo mẹ Vương đang nói chuyện phiếm cùng bạn, thanh âm của dì giúp việc trong điện thoại rơi lộp độp vào tai mấy vị phu nhân ngồi ở đó.

Mọi người cũng đều ở cái tuổi trải qua hết thảy, đối mặt với thông tin không tiện truyền ra ngoài, bình thản liếc mắt ra hiệu, đợi mẹ Vương ngắt điện thoại liền ghé đến chúc mừng.

"Cảm tạ trời đất cho nhà bà một người con dâu khỏe mạnh ~~ tôi thấy ấy mà, không quá bao lâu nữa lại được mời đến nhà bà dự tiệc rượu thôi ~~" Vị thái thái ngồi bên trái che miệng cười nịnh nọt mẹ Vương. 

"Tiệc cái gì rượu?" Có vị phu nhân làm bộ như không biết hỏi.

"Rượu mừng đầy tháng của cháu nội đó ~~" các vị phu nhân trăm miệng một lời, cô một câu tôi một câu chuyển đề tài đến chúc mừng nhân vật chính, mẹ Vương.

"Ài!" Mẹ Vương trong lòng đắc ý muốn xỉu, ngoài mặt lại vân đạm phong khinh oán trách: "Hai đứa nhà tôi vẫn còn trẻ, lại nóng nảy không biết thẹn. . . Nhận trước lời chúc phúc của mấy bà nha ~~"

"Này còn phải nói sao? Chúng tôi chờ rượu mừng của bà đấy nhé." Các vị phu nhân hi hi ha ha nói.

Vĩnh viễn đừng xem nhẹ tốc độ truyền tin bát quái, sáng sớm hôm sau đến công ty, Vương Nhất Bác ở trên đường cũng có thể ù ù cạc cạc nghe được tin tức của chính mình từ đám hồ bằng cẩu hữu. Lúc tới công ty nhân viên người nào người nấy mặt mũi tươi cười lần lượt chạy đến chào cậu.

Vương Nhất Bác rất là khó hiểu, cau mày tóm được thư kí, nghiêm mặt hỏi: "Trông tôi hôm nay thế nào?"

Thư kí nuốt nước miếng, nhìn sếp trước mặt thành thành thật thật mở miệng: "Sếp hôm nay thoạt nhìn vô cùng tỏa sáng! Cuộc sống hôn nhất định là vừa lòng đẹp ý đi!"

Nhìn một cái là ra ngay bộ dạng của người đàn ông hôm qua được vợ đút ăn no! Thư kí thầm oán trong lòng.

"Ý là." Vương Nhất Bác bĩu môi, tiếp tục hỏi thư kí: "Tôi muốn hỏi, hôm nay tôi thoạt nhìn rất hòa nhã dễ gần sao? Như thế nào lại có một đám đứng ở cửa tiếp đón tôi? Tôi nhìn giống quỷ hay gì?"

"Dẫu sao thì. . ." Thư kí cười gượng hai tiếng, nào dám nói rằng còn không phải toàn bộ người trong thành Tứ Cửu đều biết sếp cùng với vợ ở trong phòng quần áo không biết xấu hổ ư!

Đương nhiên là không dám!

"Này không phải là sếp vừa mới kết hôn, mọi người muốn chúc phúc sao?" Thư kí cười khì khì nói với Vương Nhất Bác: "Sếp cũng biết, bởi vì sếp kết hôn, chúng tôi được phát hồng bao đó mà. Mọi người đây là muốn cảm tạ sếp."

"Phải không?" Vương Nhất Bác nghi hoặc nhíu mi, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, giải thoát cho thư kí nhỏ vừa đáng thương vừa bất lực.

Thư kí sau khi tránh được một kiếp liền trở về văn phòng, tạm thời không nhắc đến chuyện này với hội đồng nghiệp, mà tiểu Vương tổng cưới vợ không lâu, cả buổi sáng hôm nay chỉ nghĩ đến một chuyện:

Chờ Tiêu Chiến đúng hẹn mang cơm trưa đến cho cậu.

Đây là quà trả công cho cậu một ngày dọn dẹp quần áo giúp Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đúng mười hai rưỡi tới Vương thị, Vương Nhất Bác đợi ở dưới đường lớn, vừa nhìn xung quanh vừa đếm, chưa quá 30 giây, thoáng thấy xe của Tiêu Chiến đã lập tức đứng dậy.

Hình ảnh tiểu Vương tổng tựa cửa chờ vợ, còn cười như nở hoa, ở trong lòng đám nhân viên chẳng khác nào một con husky cỡ bự.

"Có mệt không?" Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến hỏi anh.

"Biết mệt còn kêu tôi đến?" Tiêu Chiến lườm cậu một cái, nhét hộp đựng cơm đang cầm ở tay vào lòng Vương Nhất Bác, bên trong đều là món Vương Nhất Bác thích ăn.

Vương Nhất Bác rầm rì vài câu, một tay ôm trọn thắt lưng Tiêu Chiến, một tay xách hộp cơm tình yêu của mình, dẫn người lên lầu.

Bữa sáng không ăn! Cậu sắp chết đói rồi!

Đối thoại của phu phu mới cưới bị đồng nghiệm xung quanh nghe đến nhất thanh nhị sở*, mọi người đều cảm thán hóa ra hồ nháo trong phòng quần áo lại là thật.
*Nhất thanh nhị sở: rõ như ban ngày

Hơn nữa vợ của ông chủ bọn họ! Thật đúng là thiên phú dị bẩm! Bị lăn qua lăn lại cả ngày trời thế mà còn có khí lực mang cơm trưa tình yêu đến cho chồng!

Là bởi vì yêu sao? Hay là vì trách nhiệm?

--------------------
Quần chúng ăn dưa trong thành Tứ Cửu: Diễn, tiếp tục diễn! Nhìn một cái là biết đang diễn trò!

Editor:
Cuối tuần này vẫn có chương vì sắp tới có những ngày tớ khá bận :(((
Nhưng bật mí là chiều nay tớ đào một hố mới :v đào để chờ bận xong rồi edit dần.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip