Chương 10

Nguyên Triệt vốn định nhờ mạng lưới quan hệ của Tô Tam Nương, tự đi cứu Long Phi Dạ. Nhưng nàng ta bảo cậu không nhanh bằng thuộc hạ của mình, cứ để thuộc hạ xuất phát trước, công tử về gói ghém đồ đạc rồi đi sau. Nào ngờ vừa ra khỏi thanh lâu, đã thấy một vị thái giám dẫn người tới, "mời" cậu vào cung.

Khánh Tử Nghiêu không cản lại được, tuy e ngại thân phận, không ai dám làm cậu bị thương, nhưng cậu không tiện kháng chỉ ngay tại ngoài cung, đang lúc lôi lôi kéo kéo, Thanh Phong chạy tới.

Tiểu Nguyên biết khinh công của Thanh Phong rất tốt, nghĩ một hồi, nếu xảy ra chuyện thì vẫn có thể báo cho ngoài cung biết.

“Nếu bệ hạ đã mời tôi vào cung, thì tôi không thể không biết điều, càng không thể kháng chỉ, nhưng lúc nãy đại nhân cũng có nói, không biết phải ở trong cung mấy ngày, vậy chi bằng cho tôi dắt thị nữ theo, tiện bề chăm sóc.”

Thái giám ra vẻ khinh thường, tưởng rằng tiểu công tử Nguyên phủ là tên háo sắc, vào cung mà còn dẫn thị thiếp theo, trông tỳ nữ này cũng gầy yếu mảnh mai, hơn nữa phải vội về cung báo cáo, nên cũng đồng ý

Nguyên Triệt được dẫn vào hậu cung, tuy đây không phải lần đầu cậu vào cung, nhưng đây là lần thứ nhất đặt chân vào hậu cung. Một tiểu thám giám dẫn cậu và Thanh Phong vào khoảng sân thanh tĩnh, khác với những nơi khác, ở đây chỉ trồng vài khóm trúc ở góc tây nam, giữa sân có một hồ nước trồng sen, giờ đã cuối thu, chỉ còn một hồ sen tàn úa, ngoài những thứ này, thì không còn gì khác nữa, trông có vẻ rất hoang vắng.

Tiểu thái giám dẫn cậu tới cửa, hô lớn với bên trong: “Từ đại nhân, nô tài đã đưa Nguyên tiểu công tử đến theo mệnh lệnh.”

Một lát sau, có tiếng người khẽ thở dài trong điện, rồi nói: “Ta biết rồi, lui xuống đi.”

"Vâng.”

Tới gần trong điện, giọng nói bên trong nghe rất dịu dàng: “Nguyên công tử, mời cậu vào trong, tôi không tiện đứng dậy đón tiếp, mong cậu thứ lỗi.”

Tiểu Nguyên và Thanh Phong nhìn nhau, sau đó, cậu đáp không sao cả, rồi bước vào trong. Bày trí trong điện cũng giản dị, có vị công tử nho nhã đang nằm trên giường. Công tử có khuôn mặt tròn trịa và một đôi mắt hạnh, vô cùng tuấn tú, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.

“Nguyên Triệt?”

"Ừ. Từ đại nhân…” Nguyên Triệt bước tới, định nói gì đó, Từ Tấn lại ra hiệu ý bảo cậu đừng nói gì cả, Tiểu Nguyên mới chợt nhớ, mình đang ở trong cung, có rất nhiều chuyện không thể nói ra.

“Phi Dạ từng kể tôi nghe về cậu. Nghe huynh ấy nói thì cậu là một người rất tốt. Tôi biết giờ cậu đang sốt ruột, nhưng không còn cách nào khác, cậu thấy đó, giờ chúng ta đang bị nhốt ở đây, không ra ngoài được.”

Thanh Phong khoanh tay, dửng dưng tựa nghiêng trên ghế, cau mày, “Từ đại nhân, sao ngài lại ở trong hậu cung?”

Câu hỏi này không lịch sự mấy, thậm chí có hơi xúc phạm. Từ Tấn lại có vẻ không hề giận, đáp bằng một giọng đều đều: "Đương nhiên là vì bệ hạ cho thần ở đây.”

Xưa nay Thanh Phong không tinh tế là mấy, nghe vậy liền buột miệng hỏi: "Với thân phận gì chứ?”

Từ Tấn nghe thế cũng cười, nhưng vẻ mặt lạnh xuống hẳn, hỏi lại: "Vậy cô nương nghĩ là gì?”

"Cái tên này, rõ ràng ta đang hỏi……”

"Được rồi.” Tiểu Nguyên ngắt lời: “Từ đại nhân, đến khi nào mới thả tôi ra?”

“Nguyên công tử, tôi không phải người mời cậu vào cung. Chuyện này cậu phải hỏi bệ hạ rồi.”

Từ Tấn nói xong, thò người ra định cầm giấy bút đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, Tiểu Nguyên thấy vậy, vội vàng lại giúp đỡ.

Từ Tấn viết vài chữ cho cậu xem: "Báo tin rồi chưa?”

Nguyên Triệt gật đầu. Từ Tấn thở phào.

Từ Tấn định viết thêm, nhưng chỉ mới viết vài nét, liền nhét giấy xuống giường, túm cổ áo Nguyên Triệt, kéo cậu xuống giường, chặn mấy thứ đó lại cho mình. Thanh Phong hoảng sợ, bật dậy khỏi ghế, sắp lại gần mép giường. Đúng lúc này, ngoài cửa có một tiếng gầm giận dữ: “Hai người đang làm gì?”

Là Hàn Diệp.

Hoàng đế bệ hạ mặc bộ quần áo tôn quý, thấy hai người nằm trên giường, quần áo lộn xộn. Mặt ngài sầm xuống, vội vã tiến đến bên mép giường, Tiểu Nguyên nhanh chóng đứng dậy, Thanh Phong sợ cái người đang lên cơn bạo nộ này sẽ đánh Tiểu Nguyên, vội vàng đứng ra che trước mặt.

Tùy tùng nghe tiếng hô to của bệ hạ liền xông vào, Hàn Diệp ngoái lại: "Cút hết cho trẫm!”

Trong nháy mắt, tình hình khá là hỗn loạn.

Thanh Phong bày sẵn tư thế, lòng đã quyết định, không được nữa thì khiêng Tiểu Nguyên ra khỏi cung, tuy Tiểu Nguyên phản bội tướng quân, lên giường với người khác (???) nhưng mình vẫn phải giữ trọn lời hứa với tướng quân (?)

……

Khác với tưởng tượng của Thanh Phong, Hàn Diệp không ra tay với Tiểu Nguyên, mà vọt thẳng tới mép giường, túm cổ áo Từ Tấn: “Khanh cứ đòi gặp Nguyên Triệt, ra là vì nguyên do này à?”

“Bệ hạ, ngài bình tĩnh lại!”

“Bình tĩnh? Hai người các ngươi lên giường cả rồi, ta còn bình tĩnh được?!”

Dưới giường có kệ gác chân, Hàn Diệp đang trong cơn thịnh nộ, không để ý tới, bị vướng ngã trong lúc lôi kéo Từ Tấn, cả người đè lên bụng chàng.

Từ Tấn kêu lên, mày nhíu lại, có vẻ rất đau đớn. Tiểu Nguyên nóng lòng, muốn lại gần xem, nhưng bị Thanh Phong cản lại.

Hàn Diệp đang chống giường đứng dậy, thắc mắc: “Sao ướt thế này?”

“Thái y! Thái y!”

……

Nguyên Triệt ngồi thẫn thờ bên hồ sen tàn. Thái y còn đang châm cứu trong điện, nghe đâu Từ đại nhân đã tuyệt thực suốt hai ngày. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tạm thời cậu vẫn chưa phản ứng kịp

Đáng kinh ngạc nhất là, Từ đại nhân, Từ Tấn sinh non rồi. Cậu cũng từng nghe chuyện nam tử mang thai, nhưng chỉ cho là truyền thuyết, không ngờ lại có thật.

Tuyệt thực hai ngày còn sinh non, mạng sống như ngọn đèn trước gió.

Lạ lắm, đây là lần đầu cậu gặp người này, nhưng cậu vẫn thấy buồn thay. Cậu có thể nhìn ra, Từ đại nhân không thuộc về khoảng trời chật hẹp này, cũng cảm nhận được Từ đại nhân đúng là bạn tốt của tướng quân.

Không biết tướng quân đi đâu rồi? Không biết có nhận được tin chưa, trước khi đi, Tam Nương có đảm bảo với cậu, có thể chặn tướng quân ở giữa đường, nàng ta đã phái thám báo nhanh nhất mà tướng quân để lại rồi.

Không biết khi tướng quân hay tin bạn tốt đã ra nông nỗi này có buồn không nữa, nhưng Từ đại nhân đã bị nhốt lại lâu rồi, chắc tướng quân cũng đã biết.

Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống đất, ôm chặt bản thân, cậu thấy cực kỳ buồn. Thanh Phong đứng cách đó không xa, khó được một lần biết nhìn tình huống, chỉ đứng đó mà không nói gì.

Buồn cho tướng quân, buồn cho Từ đại nhân.

Lần đầu tiên trong đời, cậu muốn giết người. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, tên hôn quân này, sao không đi chết đi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip