Chương 6
Hôn lễ sẽ được tổ chức sau khoa thi. Nhưng giờ Tiểu Nguyên lại nằm lì trên giường bệnh, phần hông bị thương. Tiểu Nguyên rất lo hôn lễ sẽ bị hoãn lại.
Vú Trương nghe xong mới thắc mắc: “Tiểu công tử à, tuy con là người thành thân, nhưng con có cần làm gì đâu… Có bị thương thì cũng đâu có làm trễ nải gì?”
Ủa? Cư nhiên là vậy sao?
Tiểu Nguyên: “…… Xin…… Xin lỗi. Mọi người vất vả rồi.”
Vú Trương xoa đầu Tiểu Nguyên: “Thiếu gia à, cố gắng dưỡng bệnh đi, nằm học trên giường, thi đỗ đạt rồi cưới Long tướng quân, vậy không phải song hỷ lâm môn rồi sao?”
Tiểu Nguyên: "Vú à, con bị thương vậy rồi... Sao mà học được?”
“Nghe xem thiếu gia nói gì kìa.” Thanh Phong ngồi cắn hạt dưa, biếng nhác nói: “Thiếu gia bị thương chỗ eo chân, mắt vẫn bình thường mà, đầu cũng không sao, đâu cản trở chuyện học hành…”
"À, phải rồi, thiếu gia làm gì có đầu óc.”
……
Long tướng quân rất bận, tuy sau khi bị thương, Tiểu Nguyên rất muốn ngày nào Long tướng quân cũng đến chăm sóc mình, nhưng mỗi đêm Long tướng quân chỉ ngồi một lát, hỏi thăm vết thương và kiểm tra bài vở.
Tiểu Nguyên hỏi đông hỏi tây, mới biết Long tướng quân phải vào triều xử lý việc cấp bách trong quân. Không giống cậu, học hành suốt bao nhiêu năm vẫn chỉ là một tên học trò nhàn rỗi. Đúng thật là vô công rỗi nghề.
"Gì chứ? Long tướng quân còn kiểm tra bài vở của cậu?” Khánh Tử Nghiêu vừa gặm quả táo vừa nhìn bạn mình tựa giường đọc sách, thậm chí còn dán mấy mảnh giấy lên giường, chép lại mấy câu thơ văn Tiểu Nguyên không thuộc.
“Sao vậy?” Tiểu Nguyên ngẩng đầu, thấy khó hiểu trước ánh mắt ngạc nhiên của bạn mình.
"Không phải cậu ghét nhất là bị người ngoài kiểm tra bài vở sao? Không phải nói kiểm tra chứng tỏ là không tin tưởng cậu à?”
“Long tướng quân là người ngoài à?”
"Không lẽ cha mẹ cậu là người ngoài?”
“Sao có thể so sánh như vậy?”
“Sao lại không thể so sánh như vậy?”
……
Tiểu Nguyên nhặt một tờ giấy nháp, vo tròn, ném vào người bạn tốt: "Lão già cô đơn mau biến đi, đừng cản trở bước đường công danh của bổn công tử…”
??? Sao lại công kích người ta nữa rồi.
"Rồi rồi rồi, tôi đi đây!” Khánh Tử Nghiêu nhìn cục giấy, rất là ghét bỏ, dứt lời liền đứng dậy: "Tôi thật lòng không hiểu, chúng ta đều là con cháu thế gia, cha chú tiện tay một cái là có thể sắp xếp chúng ta vào triều, cần gì phải uổng công đọc sách? Còn mời lão thầy nho đến dạy, lão ta có thể trị nước hay lãnh binh vậy?”
“Nếu muốn trị nước, không phải chỉ cần theo phụ thân làm thừa tướng của tôi là được rồi sao? Không phải cứ học dần sẽ biết hay sao? Còn nếu muốn lãnh binh, thì cứ theo phụ thân cậu, không phải tiện hơn sao?”
"Cần gì học tứ thư ngũ kinh vớ vẩn đó, đâu bằng đi một ngày đàng học một sàng khôn…”
“Sao cậu còn chưa biến?”
……
Trời đã tối, Long Phi Dạ kiểm tra bài vở của Tiểu Nguyên xong, Tiểu Nguyên không nhịn được, hỏi ra những thắc mắc của Khánh Tử Nghiêu.
Long Phi Dạ đứng dậy, bước lại chỗ ngọn nến, cắt bấc đèn, ánh nến sáng bừng lên, xoa mềm góc cạnh khuôn mặt y.
“Tiểu Nguyên à, con cháu thế gia thì sao chứ? Đó là vinh quang của cha chú, phận con cháu không nên hưởng thụ sự che chở đó, cậu có hiểu không?”
Nguyên Triệt lắc đầu, hình như những điều ngài nói đâu có liên quan tới câu hỏi của Khánh Tử Nghiêu đâu?
Long Phi Dạ chắp tay rảo bước quanh phòng, hồi lâu sau mới nói: "Xưa nay nhà nghèo sinh quý tử, nếu cậu và Khánh công tử có thể cậy nhờ tổ tiên, vậy những nhân tài gia cảnh nghèo khó phải làm sao?”
"Thế nên mới có khoa cử, triều đình cần nhân tài giúp sức, mà không phải phế vật của thế gia. Tuy có rất nhiều người nương cậy tổ tiên mà được vào triều, nhưng Nguyên tướng quân là người công chính, khinh thường những chuyện này. Ta cũng vậy đó, cậu đã hiểu chưa?”
Mặt Tiểu Nguyên nóng bừng, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ: "Tôi chưa đến mức là phế vật.”
Long Phi Dạ bật cười, xoa đầu Tiểu Nguyên: "Tiểu Nguyên nhà chúng ta không phải phế vật, ta đang nói những kẻ hèn hạ chỉ biết đi đường ngang ngõ tắt.”
Cùng lúc đó.
"Hắt xì!” Khánh Tử Nghiêu chuẩn bị đi ngủ, lại hắt xì một cái đến tỉnh giấc, trong cơn mơ màng, nói: "Vào thu rồi, trời sắp sáng, ngày mai phải mặc thêm một lớp áo thôi.”
Chỉ còn 10 ngày nữa là đến kỳ thi.
Hôm nay, vì để chứng minh mình không phải phế vật, Tiểu Nguyên thức trắng đêm để học bài.
Vợ chồng Nguyên lão tướng quân trở về biên quan vào đúng ngày thi. Chỉ có vú Trương và quản gia Trương đưa cậu đi thi, Long Phi Dạ nói vẫn chưa thành thân, nên chỉ tiễn đến ngoài phủ. Vừa hay y còn phải xử lý việc trong quân.
Nguyên Triệt từ chối lời đề nghị theo cùng của Khánh Tử Nghiêu, chỉ vì muốn Long Phi Dạ tiễn mình, nghe y nói vậy liền bĩu môi, rất là hụt hẫng.
"Được rồi.” Long Phi Dạ vỗ vai cậu. Rồi lấy một sợi tơ hồng ra, cột lên tay Nguyên Triệt: "Ta đến miếu Văn Thù Bồ Tát xin đó.”
Trên sợi tơ hồng có một thẻ ngọc nho nhỏ, khắc bốn chữ "kỳ khai đắc thắng". Tiểu Nguyên cười rộ lên: "Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ thi thật tốt. Chắc chắn thi đậu Trạng Nguyên cho ngài xem.”
Long Phi Dạ đứng ngoài cửa, cho đến khi bóng Tiểu Nguyên khuất hẳn mới quay vào nhà. Khuôn mặt vốn đượm ý cười trở nên buốt giá.
……
Tiểu Nguyên làm bài khá thuận lợi, ba hôm sau, cậu rời khỏi trường thi, vô cùng sảng khoái.
Ngoài dự đoán, cậu đã thi xong mấy hôm rồi mà vẫn không thấy Long Phi Dạ đâu, cho đến ngày công bố kết quả, Long tướng quân mới xuất hiện. Búi tóc gọn gàng, mặc bộ áo gấm thêu tơ vàng, trông vô cùng tôn quý.
“Long tướng quân, ngài đến khéo thật, hôm nay công bố kết quả rồi, hay là ngài đi với tôi?”
Mắt Tiểu Nguyên sáng lấp lánh, đầy sự mong đợi và phấn khích.
Thanh Phong đi theo Tiểu Nguyên: “Tướng quân, hôm nay thiếu gia nhà chúng ta còn mặc quần đỏ vú Trương may nữa, nói sẽ được phù hộ…… Úi...”
Thanh Phong chưa kịp dứt lời thì đã bị Tiểu Nguyên bịt miệng, cậu cười ngượng: “Con nhóc này, nói bậy gì đó……”
Long Phi Dạ thấy Tiểu Nguyên vẫn còn đeo sợi tơ hồng hôm nọ, không đành lòng, xoay mặt đi, cắn chặt răng, rất lâu sau mới nói: "Thôi đừng đi nữa……”
Tiểu Nguyên sững sờ, mặt tái mét, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn nguyên, trông rất là dị hợm: “Tướng quân, ngài nói đùa gì vậy.”
……
Long Phi Dạ không ngăn Tiểu Nguyên, cậu đi xem bảng, xem từ người đầu cho đến người cuối, xem hết lần này đến lần khác
Đầu cậu vô cùng hỗn loạn, cậu đã học hành bao nhiêu năm, cũng đã đi thi mấy lần, nhưng chưa lần nào lại buồn như hôm nay. Cậu biết mình khờ, không sáng dạ. Cũng không chăm chỉ học hành, nhưng mà, trong khoảng thời gian này, cậu đã rất cố gắng.
Cậu thi rớt rồi, cậu hiểu chứ.
Nhưng, sao mà không buồn lòng cho được?
Long tướng quân sẽ nghĩ thế nào về cậu? Đúng thật là tên phế vật không nên trò trống gì? Nhưng…… Rõ ràng, rõ ràng cậu đã rất cố gắng…… Phải làm sao đây chứ?
Phải làm sao mới có thể thi đậu? Mới xứng với người ta?
Cậu ngồi trong ngõ nhỏ cách bảng không xa, mơ mơ hồ hồ. Đến khi trời sắp tối, cậu mới đứng dậy, vừa xoay người liền thấy Long Phi Dạ.
Phía sau Long Phi Dạ là ráng chiều đỏ rực như thiêu đốt, vụn sáng rải rác trên tóc, trên vai y, đẹp đẽ mà huyền bí.
Còn Nguyên Triệt lại đứng trong một ngõ nhỏ âm u, như một vũng bùn không trét nên tường.
Long Phi Dạ bước tới, trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu, cầm tay cậu, giật đứt tơ hồng, ném xuống đất: “Tiểu Nguyên, về nhà thôi.”
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip