Chương 8
(Hồi tưởng quá khứ)
Bởi vì yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đi theo xe của Tiêu gia đi học mẫu giáo, Vương Nhất Bác rất ít khi đi tới nhiều nơi như vậy, tuy rằng bên cạnh đều là những đứa nhỏ bằng tuổi cậu, nhưng cậu vẫn rất khẩn trương, loại khẩn trương này vẫn tiếp tục cho đến khi Tiêu Chiến buông tay cậu ra, nó liền biến thành bối rối.
Vương Nhất Bác cố chấp kéo tay Tiêu Chiến, nắm chặt lấy, mím môi, Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, "Bo Bo sao vậy? ”
Vương Nhất Bác lắc đầu, cậu vừa khẩn trương thì nói chuyện rất khó khăn, dứt khoát không nói lời nào.
"Bo Bo, ca ca phải đến đó học rồi." Tiểu Tiêu Chiến bẻ ngón tay thịt mềm mại của Tiểu Vương Nhất Bác ra, chỉ chỉ vào phòng học bên kia, Vương Nhất Bác lại lắc đầu, nắm chặt tay anh, lần này kéo thế nào cũng không chịu buông tay.
Tiểu Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó, nhìn kỹ, đôi mắt to tròn của Vương Nhất Bác chứa đầy nước mắt, thiếu chút nữa sẽ rơi xuống, trong nháy mắt liền lo lắng.
"Bo Bo làm sao vậy?" Hôm nay Lương Tố cũng tới trường mẫu giáo, cô vừa chào hỏi giáo viên xong, liền nhìn thấy Tiểu Bo Bo nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Tiêu Chiến, Tiểu Tiêu Chiến gấp đến độ giống như con kiến nhỏ bò trên chảo nóng, vụng về lau nước mắt cho cậu, không ngừng dỗ dành.
Vương Nhất Bác không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ biết nắm lấy Tiêu Chiến không buông tay.
"Bo Bo là luyến tiếc ca ca sao?" Lương Tố liền đoán được, thấy Vương Nhất Bác gật gật đầu, mới dở khóc dở cười lau khô nước mắt, dỗ dành cậu, "Bo Bo ngoan, nghe dì nói, ca ca phải qua bên kia học, con xem. " Cô chỉ vào lớp lớn cách lớp nhỏ không xa, "Ca ca vừa tan học là có thể tới tìm Bo Bo chơi, tan học sẽ dẫn Bo Bo về nhà, được không? ”
Tiểu Vương Nhất Bác bĩu môi, không chịu nói chuyện, cũng không chịu buông tay, nhất thời lại rơi vào cục diện giằng co.
Truyện chỉ được đăng tại wattpad Hanhien55
Lão sư đi tới, cười nói, "Bo Bo dính Chiến Chiến như vậy sao? " Lương Tố bất đắc dĩ gật gật đầu, “Bo Bo rất thích Chiến Chiến, đứa nhỏ này….có chút đặc biệt, đại khái là vừa đến hoàn cảnh mới, không có Chiến Chiến bên cạnh, bé sẽ sợ hãi. ”
Lão sư gật gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Vương Nhất Bác, "Chiến Chiến ca ca phải đi học, Bo Bo phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không ca ca sẽ không thích Bo Bo nữa. ”
Tiểu Vương Nhất Bác sửng sốt, nước mắt rơi càng dữ dội, nước mắt to như hạt châu đứt dây, cậu vẫn im lặng khóc, ngoại trừ nghẹn ngào cũng sẽ không phát ra âm thanh, sau đó liền chậm rãi buông tay ra.
Tiểu Tiêu Chiến trở tay bắt lấy tay Tiểu Vương Nhất Bác, "Sẽ không đâu! "Bởi vì sốt ruột, giọng nói của anh có chút lớn, "Ca ca sẽ luôn thích đệ đệ! " Thấy Tiểu Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn anh, anh mím môi, lại quay đầu nhìn về phía lão sư, "Bo Bo rất ngoan, cho dù không ngoan, con vẫn luôn thích em ấy! " Vì gia tăng độ tin cậy của những lời này, anh lại hướng mắt nhìn Lương Tố, "Mẹ cũng sẽ luôn thích Bo Bo, đúng không? ”
Lương Tố gật gật đầu, "Đúng vậy. " Cô nhìn về phía lão sư, "Bo Bo rất mẫn cảm, Chiến Chiến luôn rất quan tâm cảm xúc của em ấy, cũng chưa bao giờ nói những lời như vậy, Bo Bo sẽ nghiêm túc tin, xin lão sư không nên nói vậy. " Mặc dù là lời áy náy, nhưng lại có chút cường thế.
Lão sư có chút lúng túng gật gật đầu, "Được, sau này tôi sẽ chú ý. ”
"Bo Bo, anh cam đoan với em, anh vừa tan học sẽ đến chơi với em, được không?" Tiêu Chiến hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác, nghiêm túc nhìn cậu, “Ca ca ngoắc tay với em! ”
Tiểu Vương Nhất Bác nhìn anh đưa tay về phía mình, có chút không hiểu, Tiêu Chiến lại nắm tay cậu, dạy cậu câu tay, hai ngón tay ngắn ngủi câu cùng một chỗ, chính thức lập ước định đầu tiên của bọn họ.
Sau giờ học, Tiêu Chiến gần như là người đầu tiên xông ra ngoài, giống như một quả đạn pháo nhỏ, bước chân ngắn chạy trên hành lang, thật vất vả mới chạy đến lớp của Vương Nhất Bác, thở cũng không thở nổi, nhìn kỹ, Vương Nhất Bác đã bị bao phủ trong đám người.
Một đống tiểu cô nương tóc đuôi ngựa vây quanh Vương Nhất Bác ríu rít, Vương Nhất Bác vẫn không chút thay đổi trạng thái của mình, đối với sự ân cần của các bé làm như không thấy.
Đối với trạng thái này của cậu, là trong dự liệu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đối với thế giới bên ngoài cảm giác tương đối thấp, rất dễ dàng làm lơ người cậu không quen thuộc, điều này cũng khiến cậu đem toàn bộ người trong trường mẫu giáo phân thành hai loại, Tiêu Chiến và người ngoài không phải Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cố sức chen vào trong đống đậu nhỏ, tính cách của anh tốt, bộ dạng cũng dễ thương, đã sớm làm quen với các bé gái này, Vương Nhất Bác rốt cục phản ứng lại, chậm rãi nhíu mày thanh tú.
Kế tiếp ngược lại rất thuận lợi, Tiểu Vương Nhất Bác rất dễ dàng tiến vào trạng thái quên mình, lúc cậu làm việc dễ dàng tập trung tinh thần, cho cậu một đống gạch cậu có thể ngồi chơi nửa ngày, hơn nữa còn vô cùng tập trung tinh thần, không hề bị đứa nhỏ bên cạnh ồn ào khóc lóc ảnh hưởng, lúc ngủ trưa cũng rất nhu thuận, co lại thành một đoàn nhỏ liền không nhúc nhích.
Ngược lại Tiêu Chiến tuyệt đối không yên tĩnh, lúc nghỉ trưa lặng lẽ chạy đến cửa phòng học của Vương Nhất Bác, ghé vào cửa nhìn trộm đệ đệ xem có ngoan ngoãn hay không, tựa như một lão mẫu thân quan tâm con. Đương nhiên, cuối cùng là bị lão sư của mình xách cổ áo nắm về phòng học ngủ trưa. Đứa nhỏ này bình thường tinh lực tràn đầy, bắt anh ngủ trưa giống như muốn nửa cái mạng của anh, hiện tại lại càng tìm được lý do quang minh chính đại chạy đi, cũng không thể góp phần cho anh quen như vậy.
Lớp học nhỏ tan học sớm hơn lớp lớn nửa giờ, Vương Nhất Bác được thầy đưa đến phòng học của Tiêu Chiến, ngồi ở phía cuối lớp, ngoan ngoãn nhìn sau gáy Tiêu Chiến ngẩn người.
Tan học Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác vào xe của Vương gia, Tần Sương Chi chủ động đề nghị, Tiêu gia đưa bọn nhỏ đi học, còn Vương gia sẽ đón tan học, Lương Tố vui vẻ đồng ý.
Bữa tối là ở Vương gia, Tiêu Chiến đối với mình cọ cơm một chút tự giác cũng không có, mặt dày làm vẻ mặt ngoan ngoãn, cùng dì La thương lượng không muốn ăn cà tím, dì La cười đáp ứng anh, Tần Sương Chi vỗ vỗ sô pha, "Chiến Chiến tới đây ngồi. ”
Tiêu Chiến liền trèo lên sô pha, "Tần lão sư, bài tập của em sắp vẽ xong rồi. " Anh theo Tần Sương Chi học vẽ, mỗi tuần đều bố trí một ít bài tập đơn giản cho anh làm.
Tiêu Chiến là một người rất có thiên phú, Tần Sương Chi nhìn ra được, đứa nhỏ này nếu bồi dưỡng một chút, sẽ không kém cô năm đó, thậm chí có thể hậu sinh khả úy.
Cô nhìn Tiêu Chiến trong mắt có sự cuồng nhiệt không dễ phát hiện, "Chiến Chiến, lão sư sau này dạy em nhiều hơn một chút, em nguyện ý học không? ”
"Nguyện ý nha." Tiêu Chiến nắm lấy ngón tay Vương Nhất Bác chơi đùa: "Bo Bo cũng muốn học sao? ”
"Bo Bo không học." Tần Sương Chi phủ định đề nghị của anh, Vương Nhất Bác không có thiên phú về phương diện này, cô không muốn làm việc vô dụng, lãng phí thời gian của mình, "Nhưng sẽ tương đối vất vả, Chiến Chiến nguyện ý sao? ”
Tiêu Chiến gật gật đầu, "Em không sợ khổ nha. " Anh thích vẽ tranh, cũng thích cùng Bo Bo vẽ tranh, cũng không cảm thấy vất vả bao nhiêu.
Tần Sương Chi sờ sờ đầu anh, "Được, lão sư sẽ thương lượng với cha mẹ em. ”
Đối với chuyện tốt đẹp của con trai, Lương Tố và Tiêu Văn An đương nhiên là vui vẻ. Lương Tố tuy rằng có ý kiến rất lớn về cách nuôi con trai của Tần Sương Chi, nhưng trình độ chuyên môn của đối phương quả thực quá mạnh mẽ, còn không thu phí, nói là vì báo đáp nhà bọn họ chiếu cố Vương Nhất Bác, ngược lại khiến Lương Tố ngượng ngùng.
-------------------------------
Bộ này thấy cưng quá trời, nhưng hơi tội Bo, sau này đọc đến mọi người sẽ hiểu, đọc xong tui khóc quá trời 🥲
Lát up Xuyên thư nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip