Chương 17
"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ." Vương Nhất Bác cơ hồ không đợi được, chạy xông vào phòng ngủ của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vừa tắm xong, áo choàng qua loa khoác trên người, mơ hồ lộ ra cơ ngực. Vương Nhất Bác rõ ràng tối nay ngủ lại Vương gia, lại đột nhiên vô cùng lo lắng chạy trở lại, Tiêu Chiến có chút không rõ, vội vàng nghênh đón, "Thế nào? Làm sao đột nhiên trở lại."
Vương Nhất Bác không nói lời nào, trực tiếp nhào tới trên người Tiêu Chiến. Tiêu Chiến phát hiện, Vương Nhất Bác thích nhất chính là cái động tác này. Lại thường xuyên không biết nặng nhẹ, hai người mất thăng bằng, trực tiếp ngã ở trên giường lớn sau lưng. Vương Nhất Bác cũng không để ý Tiêu Chiến bị đau, trực tiếp cắn một cái ở trên vai phải Tiêu Chiến.
"Ai nha. Em làm gì, đau." Tiêu Chiến bị đau thở ra ngụm khí.
Vương Nhất Bác cũng không bớt lực, hung hãn ở trên bả vai anh cắn thêm một miệng, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Tiêu Chiến , "Tiêu Chiến, anh cái tên lừa gạt này." Nói xong lại vùi đầu vào vai anh.
Tiêu Chiến không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là một chút một chút vỗ nhẹ sau lưng Vương Nhất Bác an ủi. Đến khi Vương Nhất Bác hô hấp dần dần ổn định, Tiêu Chiến mới chậm rãi mở miệng, "Nói cho ca ca, nơi nào lừa em. Anh sau này đổi, không nên tức giận."
Vương Nhất Bác lúc này mới đem đầu nhỏ đang chôn ở trên vai Tiêu Chiến ngẩng lên, mở miệng, ánh mắt hồng hồng, "Em không có tức giận, anh cũng không cần sửa lại."
Lần này Tiêu Chiến thật bị nói mộng, chợt nhớ tới Vương Nhất Bác là từ Vương gia chạy về. Tám phần mười là cùng Vương Vũ Diệp có liên quan. Vương Vũ Diệp có thể nói gì, Tiêu Chiến đại khái đoán được, "Có phải hay không chị em đã nói gì với em?"
" Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu, "Không nghĩ tới, Tiêu Chiến anh đúng là đại sắc lang, lại đối với người chưa thành niên động sắc tâm. Khi đó em mới 12 tuổi nha." Vương Nhất Bác nói xong, rốt cuộc lộ ra dấu ngoặc nhỏ.
Tiêu Chiến giơ tay lên kéo đầu Vương Nhất Bác lại gần, dán lên đôi môi mềm mại của cậu, "Đúng vậy, người bạn nhỏ đẹp mắt như vậy, không theo nhìn chằm chằm, bị người khác cướp đi làm thế nào nha. Toàn thế giới tốt nhất Vương Nhất Bác chỉ có một a."
"Toàn thế giới tốt nhất Tiêu Chiến cũng chỉ có một." Vương Nhất Bác nói xong cũng đi lên hôn Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác hôn vừa thẳng thừng vừa ngốc nghếch, Tiêu Chiến nâng sau ót của cậu áp hướng mình, lấy lại quyền chủ động. Tiêu Chiến hôn ôn nhu lại bá đạo, đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng Vương Nhất Bác, cùng đối phương dây dưa, nhàn nhạt đậu hủ điềm hương ở giữa răng môi tản ra, mát mẻ lại ngọt ngào.
Lúc hai người tách ra, khí tức đều có chút không yên. Tiêu Chiến nhìn mặt Vương Nhất Bác gần trong gang tấc, hướng về phía nãi phiêu nhẹ nhàng nhéo một cái, "Vương Nhất Bác, anh rốt cuộc đợi được đến khi em trưởng thành."
"Anh." đôi môi Vương Nhất Bác mang thủy quang, động một cái, phát ra mị hoặc thanh âm kêu anh.
Tiêu Chiến nghiêng người, đem Vương Nhất Bác đè ở dưới người. Tay trái giơ lên hai tay cậu đè ở đỉnh đầu, cúi người lần nữa hôn lên. Tay phải theo quần áo trợt đi vào, vuốt ve eo Vương Nhất Bác bóng loáng lại mềm dẻo.
Lúc tay Tiêu Chiến chậm rãi chuyển qua trước ngực Vương Nhất Bác, anh rõ ràng cảm giác được thân thể cậu khẽ run lên, vì vậy vội vã dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đôi môi bị hôn hơi phát sưng, đuôi mắt mang ướt át đỏ ửng. Tiêu Chiến buông ra đôi tay cậu, chỉnh lại tóc trên trán cậu, cúi người ở trên trán nhẹ nhẹ hôn, "Không còn sớm, trở về phòng ngủ đi."
Tiêu Chiến mới vừa cong lên nửa người trên, lại bị hai tay Vương Nhất Bác treo ở trên cổ dùng một chút lực,anh mất lực lại áp trở về trên người cậu. Sau đó truyền vào lỗ tai Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác hơi có vẻ khàn khàn mời, "Anh, chúng ta làm đi."
Con ngươi Tiêu Chiến hơi phóng đại, "Em nghĩ xong sao? Không sợ sao?"
"Không sợ." Vương Nhất Bác vừa nói,vừa đưa tay từ trên cổ Tiêu Chiến dời xuống, cởi ra áo choàng tắm bên hông đối phương.
Ngoài cửa sổ ánh trăng trong sáng, bên trong nhà hai cổ thân thể thật chặt tương sát, từ không lưu loát dò xét đến trắng đêm khó ngủ. Quần áo cởi ra từ mép giường rơi xuống đầy đất, trên giường tiếng thở dốc ám muội lần lượt thay nhau phập phồng.
Vương Nhất Bác lúc tỉnh lại đã gần buổi trưa, mở mắt ra nhìn thấy Tiêu Chiến còn nằm ở bên cạnh cậu. Hình ảnh tối hôm qua lại lập tức xông lên đầu, không tự chủ đỏ mặt. Thấy Tiêu Chiến có dấu hiệu tỉnh lại, bận bịu nhắm mắt giả vờ ngủ.
Người trong ngực vừa giật giật, Tiêu Chiến liền tỉnh. Vào lúc này nhìn thấy người lại nhắm mắt làm bộ ngủ, dị thường khả ái. Lỗ tai đỏ đỏ, toàn bộ mặt chôn ở trước ngực của anh.
Tiêu Chiến một cái tay tuột xuống bên hông cậu, nhẹ nhàng bóp bóp.
Vương Nhất Bác sợ nhột, cười ra tiếng. Lông xù đầu ở trước ngực Tiêu Chiến run lên một cái, cứng rắn không chịu ngẩng đầu lên.
"Còn xấu hổ a." Tiêu Chiến vừa nói, tay lại đi lên sau lưng Vương Nhất Bác. Cúi đầu nhìn, còn lưu lại hồng ấn mà anh để lại hôm qua.
"Chớ có sờ." Vương Nhất Bác không chịu được, rốt cuộc phát ra tiếng. Hai người ngồi dậy, ngược lại cũng không muốn xuống giường. Tiêu Chiến tựa vào trên đầu giường, đem Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực, "Có đau hay không ?"
Vương Nhất Bác lúc tỉnh, liền phát hiện chỉ cần động một cái, dính dấp đến sau lưng. Nhưng lại không tiện mở miệng, một quyền nện ở trước ngực Tiêu Chiến.
Tình cảm hai người mới vừa ấm lên, dựa vào ở trên giường dính nhau rất lâu cũng không muốn dậy. Ngược lại để cho Vương Nhất Bác nhìn chăm chú đến bả vai Tiêu Chiến, hai bên có cân đối hai dấu răng.
Vai phải là tối hôm qua chính cậu cắn không sai. Bên trái cái này hơi cũ một chút, Vương Nhất Bác vừa nghĩ tới không biết người nào đã từng ở trên người Tiêu Chiến lưu lại qua con dấu, vị trí mập mờ như vậy. càng nghĩ càng giận, một cổ ghen tức dâng lên, trợn mắt tròn vo nhìn Tiêu Chiến "Tiêu Chiến , đây là cái gì? Anh mau giải thích một chút. Cái nào tình nhân nhỏ ở trên người anh lưu lại. Còn thật hoang dã."
Tiêu Chiến nghe tiếng cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy vai trái mình có nhàn nhạt dấu răng, nhướng mày một cái, một bộ biểu tình đại sự không ổn, " Ừ, là thật hoang dã. Chẳng những dã, dáng dấp còn rất tốt, vóc người cũng không tệ."
Không chút nào ngoài suy đoán một quyền rơi xuống, "Tiêu Chiến, anh thật dám. Hoài niệm như vậy, anh ngược lại là đi tìm người ta đi." Vừa nói, ánh mắt như muốn rơi lệ, la hét muốn từ trên người Tiêu Chiến đứng lên.
Tiêu Chiến tự nhiên không chịu, dùng một chút lực đem người giam cầm vào trong ngực. "Anh là thật hoài niệm, cái người này nửa dỗ nửa lừa gạt cùng anh lĩnh chứng "
Lần này Vương Nhất Bác hoàn toàn bối rối. Cùng anh lĩnh chứng cũng chỉ có thể là mình. Sau đó kín đáo chỉ chỉ, nhìn về phía Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi: "Em cắn a, em làm sao không nhớ được."
"Ân ân, đáp ứng anh, em thói quen này phải sửa đổi một chút. Em nhìn bên trái bên phải đều bị em cắn. Cũng không có cái bờ vai thứ ba a."
"Ai nha. Anh trước nói cho em, bên trái là lúc nào cắn, em không nhớ." Một bên nói một bên ôm eo Tiêu Chiến , tới lui lay động. Ở trong mắt Tiêu Chiến nhưng là trần truồng nũng nịu.
"Em còn nhớ thời điểm sinh nhật 13 tuổi,anh để chị em mang em đi ra cho em tổ chức sinh nhật. Ai biết em không chịu thua kém, cùng ngày vừa vặn xuất hiện cảm, ngay cả đi cũng không có sức. Toàn bộ hành trình anh cõng em, em không cảm kích thì thôi. Còn đòi ăn kem ly. Anh sợ bệnh tình em nghiêm trọng, cứng rắn không đồng ý. Kết quả, em cắn một cái trên bả vai anh, không chút nào lưu lực. Em nhìn cái này cũng chín năm, đều không mờ. Sợ là phải lưu cả đời." Tiêu Chiến vừa nói, còn vừa vỗ nhẹ sau lưng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác mặc dù không hoàn toàn nhớ, nhưng bị Tiêu Chiến nói như vậy, đại khái trở về một ít suy nghĩ, hình như là có chuyện như vậy xảy ra. Sau đó sảo sảo nháo nháo, cậu vẫn sốt nên cũng đem quên, một mực chưa kịp cho Tiêu Chiến nói xin lỗi.
Vào lúc này ngược lại là tránh ngượng ngùng đưa tay vuốt ve dấu răng trên bả vai anh " Ừ, em hồi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Anh liền tha thứ em đi. Em cho anh thổi thổi. Thổi phù phù liền hết đau." Vương Nhất Bác nói xong làm bộ leo lên người Tiêu Chiến, từng miếng từng miếng hơi nóng thổi tới trên vai Tiêu Chiến, thổi anh lòng ngứa ngáy.
Chỉ bất quá Vương Nhất Bác mới vừa thổi hai cái, Tiêu Chiến liền cúi đầu, đem cái miệng hơi vểnh lên của cậu chặn lại. Răng môi quấn quít, Tiêu Chiến lộn một cái, lại đem Vương Nhất Bác đặt ở dưới người, tay lướt qua eo hướng xuống dưới, " Em có biết hay không, hành động vừa rồi của em đối với một người nam nhân bình thường trưởng thành mà nói, là một loại trần trụi câu dẫn."
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến tiếp theo sắp làm gì, hình ảnh cờ bay phất phới tối hôm qua lần nữa nổi lên. Bận bịu uốn éo người, một đôi ướt nhẹp tròng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến cầu tha thứ, "Anh, em sai rồi. Không muốn, còn đau đây."
Tiêu Chiến cũng biết rõ chuyện này không thích hợp quá gấp, nhưng không chịu được dụ hoặc, đem người đè ở dưới người hôn lại hôn, cuối cùng mới buông ra, mang người vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Mà sau giờ ngọ chủ nhật, ở dưới tiếng cười đùa ngọt nị của hai người, tỏ ra càng thêm ấm áp cùng tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip