Chương 338


EDIT: Huỳnh Orange

IG: huynh__0o0

____________________

Tôi ngây người nhìn Yeo Ryung một lúc. Mặc dù cô ấy đang ở ngay trước mắt tôi, nhưng cô ấy trông giống như một hình ảnh mờ nhạt trong một bộ phim cũ.

Và đó là lúc tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Yeo Ryung lại phản ứng mạnh mẽ như vậy khi thú nhận của tôi về những ký ức đã bị mất một phần. Mất thông tin về cô ấy cũng giống như mất hầu hết những ký ức trong quá khứ của tôi. Nói cách khác, tôi thực sự không biết gì về 'cái tôi khác' khi tôi đã nghĩ rằng tôi biết về nó.

Yeo Ryung không chỉ là một mảnh ghép trong câu đố; chính cô ấy là câu đố. Mọi chuyện sẽ không thành công nếu không có cô ấy.

Cô ấy tiếp tục, "Nó vẫn làm tớ nhớ lại ngày ở trường tiểu học của chúng ta. Chúng ta đã có một buổi biểu diễn trong lớp, một vở kịch, và tất cả mọi người, cha mẹ cậu và tớ đã không thể tham gia vào ngày hôm đó. "

"Uh-huh," tôi chỉ biết gật đầu một cách sững sờ.

"Lúc biểu diễn, tớ đã đóng vai một công chúa. Tớ không muốn đóng vai đó. Công chúa có nhiều lời thoại nhất và lịch trình luyện tập quá dày để nhớ kịch bản, tuy vậy những đứa trẻ trong lớp chúng ta bầu tớ đóng vai đó vì chúng thấy tớ làm tốt vai đó vào năm ngoái. "

Tôi lại gật đầu. Khi tôi còn trẻ, tâm lý nạn nhân của tôi đã thúc đẩy tôi phải tham gia một số sự kiện, nhưng trong trường hợp của Yeo Ryung, thái độ của cô ấy bắt nguồn từ suy nghĩ bỏ cuộc. (không còn cách nào khác)

Mọi người coi cô ấy đảm nhận nhiều vai trò khác nhau trong các hoạt động khác nhau vì cô ấy rất xuất sắc trong mọi việc. Và đó là điều khiến cô ấy quen với việc từ bỏ việc phòng thủ và chỉ bước tới để làm mọi việc. Trên thực tế, ngay cả bây giờ, bất cứ khi nào cô ấy có cơ hội, Yeo Ryung đều kéo cánh tay tôi và than vãn rằng cô ấy muốn rời khỏi các tình huống này.

"Nhưng sau buổi biểu diễn, phụ huynh của các bé gái trong lớp chúng ta đến gặp tớ và nói rằng vì tớ đã đóng vai chính trong hai năm, tại sao tôi không cho con gái họ một cơ hội vào năm sau. Họ cho rằng tớ nên quan tâm đến các bạn khác muốn đóng vai công chúa trong vở kịch ".

Yeo Ryung nở một nụ cười nhạt trên môi. Ngẩng đầu nhìn tôi, cô ấy tiếp tục kể về ngày hôm đó.

"Ngay lúc đó, cậu xuất hiện và nắm lấy tay tớ như thể cậu là chị gái của tớ..."

Đó là khi một điều gì đó xảy ra đột ngột. Tôi đang nghe câu chuyện của cô ấy, hoàn toàn không biết về nó, nhưng tầm nhìn của tôi đột nhiên mờ đi, và cảnh vật thay đổi trong nháy mắt.

Một trần nhà cao được trang trí bằng cờ nhiều màu sắc từ khắp nơi trên thế giới. Những mảnh giấy màu vương vãi khắp nơi trên sàn. Những chiếc áo cổ vũ bằng vàng được xé một nửa...

Hầu hết bọn trẻ đều cầm một bông hoa trên tay và cầm tay bố mẹ chúng. Chỉ có tôi và Yeo Ryung đang đứng đó, nắm tay nhau khác những đứa trẻ.

Khung cảnh của khoảnh khắc đó sống động đến kỳ lạ.

Tôi đảo mắt trong một giây, tự hỏi, 'Nhưng tại sao ...?' Những ký ức đó không thể tồn tại trong tâm trí tôi. Nếu sau đó, đó chỉ là một ký ức tương tự hiện lên trong đầu tôi sau khi nghe người khác nói? Bạn biết đấy, mỗi đứa trẻ Hàn Quốc tốt nghiệp cấp 2 đều có những kỷ niệm về những buổi biểu diễn ở trường.

Ngay khi tôi có những suy nghĩ đó, một giọng nói vang lên xung quanh tai tôi. Nó đang đổ chuông như được nói trong một hang động.

"Hmm, vậy... Theo những gì Hansol nói với cô, em ấy đã nói với con rằng em ấy muốn đóng vai công chúa trong năm nay.  Hansol gần như đã cầu xin con để em ấy làm ".

'Đó là ...'

'Hmm, Cô nghe nói em cũng đã nhận vai đó vào năm ngoái. Cô không cố tỏ ra xấu tính, nhưng vì con đã đóng vai công chúa trong hai năm, con sẽ rất tuyệt khi cho người khác cơ hội. Con biết đấy, những người khác cũng xứng đáng đóng nhân vật đó. Cho dù con có sẵn sàng đảm nhận vị trí như thế nào đi chăng nữa con cũng phải để ý đến bạn bè của mình. Con có nghĩ vậy không? Con có biết Hansol đã đau lòng như thế nào khi ở nhà. '

( Cô xấu tính vcl nhé :) đi mà nói với cô giáo chứ nói với đứa trẻ làm gì?)

Giọng nói của một phụ nữ vang lên trong tâm trí tôi. Cô ấy là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng câu trả lời chắc chắn là từ Yeo Ryung. Giọng nói trẻ hơn và mỏng hơn của cô ấy thỉnh thoảng lại run lên trong cuộc trò chuyện đó. Và khoảnh khắc đó, một giọng nói khác xen vào–

"Xin chào, con có thể hỏi Hansol đã nói gì với các cô không?"

'Xin lỗi cho con hỏi?'

'Không biết bạn ấy đã nói với bố mẹ điều gì mà lại bắt các cô nói chuyện với Yeo Ryung như vậy. Cô không nghĩ rằng phải nghe được cả hai phía trước khi truy hỏi với bạn ấy theo cách đó? Đó là điều vô nghĩa. '

Đó là một nhận xét thẳng thắn đối với một đứa trẻ đối với người lớn. Tôi giống hệt như những gì Yeo Ryung đã mô tả cho tôi trước đó.

Tôi hoang mang trong giây lát. 'Vậy đây có phải là ký ức của tôi về quá khứ trong thế giới này không?'

Cuộc trò chuyện trong đầu tôi vẫn tiếp tục–

'Xin lỗi, Cô là mẹ của bạn Hansol. Cô có quyền nói chuyện với con phải không? '

'Vừa rồi, cô suýt nữa đã mắng Yeo Ryung như thể bạn ấy đã làm gì sai trái đấy. Có vẻ như Hansol liên tục đề nghị bạn ấy cho một cơ hội, nhưng Yeo Ryung đã từ chối. '

'Không đúng sao?'

'Không, cô nhầm rồi. Yeo Ryung nói với giáo viên rằng bạn ấy không muốn đóng vai công chúa, nhưng chính giáo viên đã yêu cầu bạn đảm nhận vai đó vì bạn là người đóng hay nhất và giỏi nhất trong lớp của chúng tôi, người có thể ghi nhớ tất cả các câu thoại kịp thời. Và đó là cách mà thời gian luyện tập của chúng con có thể được giảm bớt, điều này sẽ tốt hơn cho tất cả các bạn cùng lớp của chúng con. '

Sau đó giọng nói đầy nước mắt của Yeo Ryung phát ra.

'Xin lỗi, Hansol. Lần sau, nhất định tôi sẽ cho cậu đóng vai. Tôi hứa sẽ không bao giờ lấy nó. '

'... Thật sự?'

"Vâng, tất nhiên là tôi sẽ làm."

'Ngầu.'

Khi tôi tập trung hơn vào khoảnh khắc đó, ngay cả khuôn mặt của Hansol và cha mẹ cô ấy dường như hiện rõ trong đầu tôi.

Sau đó tôi trở lại thế giới thực. Nhíu mày trong một giây, tôi nhanh chóng mở miệng.

"Ý bạn là Hansol?"

Yeo Ryung dừng lại và ngạc nhiên trả lời, "À, vâng, đó có vẻ là tên của bạn ấy."

Chà, vì cái tên đó đã nằm trong ký ức của tôi, nên chắc chắn nó cũng sẽ lưu lại trong bộ não thông minh của Yeo Ryung.

Đồng thời có vẻ ngạc nhiên và hơi vui mừng, cô ấy hỏi tôi, "Cậu không nhớ gì nữa à?"

Lông mày của tôi nhăn lại. Tôi lắc đầu nghĩ, 'Để gọi cái thứ tưởng tượng sống động mãnh liệt này là trí nhớ của tôi, vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn' Ý tôi là ngay từ đầu ký ức này đáng lẽ không thể tồn tại trong tâm trí tôi...

Sau đó, có một cảnh khác hiện ra trong đầu tôi. Cau mày, tôi nhìn kỹ nó và nhanh chóng nhận ra rằng đó là một thứ gì đó quen thuộc - ngôi nhà cũ của chúng tôi ngày xưa.

Trước khi tu sửa, cửa và tường gỗ với vẻ ngoài bằng gỗ cứng màu nâu đỏ, mịn. Có một tấm thảm màu ngọc bích trên sàn, và phòng khách của chúng tôi có một cây đàn piano điện và một tấm bạt lò xo nhỏ.

Dan I nhỏ đang dựa vào eo mẹ, rửa bát và nói chuyện một cách bận rộn–

"Mẹ ơi, mẹ biết không, hôm nay trong buổi biểu diễn của lớp chúng con, bố mẹ của Hansol đã nói gì đó với Yeo Ryung, vì vậy con đã đuổi họ đi."

Mẹ tôi trông có vẻ như cô ấy đang bận rộn với công việc nhà. Đặt bát đĩa đã rửa lên giá trên bồn rửa, cô ấy trả lời–

'Tại sao? Họ đã nói gì?'

'Ừm, họ nói Yeo Ryung đã đóng vai công chúa trong hai năm, bạn ấy không biết nhường các bạn khác '

Dan I lúc nhỏ không ngừng lảm nhảm gọi mẹ với giọng điệu nửa thích thú, nửa đoan chính.

'Thật nực cười, đúng không? Đó không phải là lỗi của Yeo Ryung, vì vậy con... '

Những lời tôi nói ra trong sự hài lòng sớm bị cắt ngang.

'Hmm, nghĩ lại, tại sao con không nhận vai công chúa trong năm nay? Vậy thì ba mẹ sẽ đến xem. '

Đó là những gì mẹ tôi đã nói. Tôi ngừng nói và lơ đãng nhìn lên mẹ. Lưng của cô ấy lúc này trông cao hơn và to hơn.

Mẹ tôi trong trí nhớ của tôi tiếp tục nói một cách thờ ơ–

'Đó là lý do tại sao ba mẹ vẫn chưa được sử dụng máy quay mà chúng ta đã mua kể từ khi con trở thành học sinh tiểu học.'

Sau một lúc lâu dừng lại, tôi gần như thốt ra–

'Mẹ ơi, mẹ đã nói là mẹ không thể đến ...'

"Nào, vậy chúng ta chỉ có thể quay video về con trong vài giây thôi?"

Chính bố tôi đã trả lời như vậy trong phòng khách.

Môi tôi đột nhiên bị bịt kín. Được một lúc, tôi chỉ lặng lẽ kéo eo mẹ vào lòng, rồi cuối cùng vào phòng.

Khung cảnh trước mặt tôi đột nhiên tối sầm lại, và tôi trở lại thực tại của mình như thể tôi đang đi qua một đoạn đường. Trong ánh đèn phòng khách, Yeo Ryung nở một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Cô ấy tiếp tục nói, "Đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời tớ khi đó."

Tôi nhìn Yeo Ryung với nhiều cảm xúc lẫn lộn.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip