Chương 351
Ngay khi tôi nghĩ như vậy, Yoo Chun Young đã thốt lên, "Như cậu đã nói, cậu không có quyền lựa chọn những điều đó có xảy ra hay không. Vì vậy, tất cả những gì có thể làm là chỉ cần làm là chăm chỉ để vượt qua những điều như vậy. "
"..."
"Có phải cậu đang tự thí nghiệm chính mình, đang đấu tranh để thành công trong việc đối phó với những điều này, hay là kết quả của quá khứ đó. Tuy nhiên... Tôi không nghĩ rằng cậu đang sai hoặc thiếu bất kì điều ngay bây giờ."
Yoo Chun Young nói xong một cách bình tĩnh.
"Dù sao, bây giờ là cậu, là người tớ thích."
"..."
"Nỗ lực của cậu dường như vậy là đủ," cậu ấy nói thêm.
Có một khoảnh khắc của sự im lặng. Chỉ có ánh sáng chói lọi trong ánh sáng vàng ấm áp nhẹ nhàng đung đưa phía trên chúng tôi.
Tôi cầm chặt cốc nước cam, rồi đột ngột nhấp một ngụm. Yoo Chun Young đã nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.
Cuối cùng, tôi tách môi ra khỏi cốc và nói, "Nó có vị rất tệ ..."
Như thể nước và đường trong nước trái cây bay hơi trong khi đun trong lò vi sóng, không có vị ngọt; chỉ còn lại một chút hương vị chua chua kỳ lạ.
Yoo Chun Young đưa tay ra. "Đưa nó cho tớ." anh nói. Nhấp một ngụm nhanh chóng, cậu vểnh khóe một bên lông mày lên và để lộ một biểu cảm bí ẩn trên khuôn mặt.
Đặt ly xuống, cậu ấy thốt lên, "Xin lỗi."
"Không. Nào là cậu mua cho tớ mà. "tôi cười khúc khích đáp.
Tôi cảm kích chính mình vì đã đưa tôi đến đây, cậu nghe lời tào lao của tôi –– khoảnh khắc tôi cố gắng bỏ đi những lời đó, cuối cùng, tôi chỉ nói không thành lời và gục đầu xuống bàn, vùi mặt vào cánh tay.
Thay vì hoang mang, Yoo Chun Young chỉ im lặng nhìn tôi.
Giấu mặt vào tay mình, tôi thì thầm với giọng dịu dàng.
"Tại sao cậu như thế...?"
Cuối cùng, tôi không thể không lẩm bẩm những lời tôi đã nói với chính mình trước đó khi lần đầu tiên chạm mặt cậu ấy vào ngày hôm nay.
Tôi lẩm bẩm một cách vô hồn, "Tại sao cậu luôn luôn như vậy?"
Trên thực tế, Yoo Chun Young có thể đã phản ứng khác với những lời phàn nàn của tôi. Cậu ấy có thể đã chia sẻ câu chuyện của mình về việc mình được sinh ra từ một gia đình khác hoặc khuyên tôi rằng câu chuyện của tôi chỉ là vô nghĩa, không muốn nói đến.
Tuy nhiên, cậu ấy đã không làm như vậy.
'Dù sao, bây giờ chính là cậu, người tớ thích.'
Đó là tất cả những gì cậu ấy nói bằng một giọng trầm lặng và điềm đạm đến đáng sợ.
Cậu ấy nhận thấy rằng sự tự ghét bản thân của tôi đã dẫn tôi đến những suy nghĩ đó; cậu ấy đã xóa bỏ lối suy nghĩ tiêu cực của tôi ngay lập tức.
Tôi ngẩng đầu lên để nhìn vào đôi mắt xanh của Chun Young. Rất nhiều mối quan tâm và thắc mắc của tôi đã được giải quyết một cách dễ dàng trước mắt người đó.
Trong khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào cậu, Yoo Chun Young ngạc nhiên hỏi tôi, "Tại sao?"
Một trong những điều tuyệt vời nhất ở cậu ấy là Yoo Chun Young đã giải quyết những vấn đề như vậy mà không hề tự tâng bốc bản thân hay nhận ra rằng cậu đã giải quyết chúng một cách tuyệt vời như thế nào.
Lắc đầu không nói nên lời, tôi cố đáp lại bằng những lời cảm ơn. Đó là khi tôi nghe thấy một số tiếng ồn rung động.
Tôi nhìn vào túi mình theo bản năng, rồi dừng lại. Vì điện thoại của tôi bị vỡ làm đôi, nên tất nhiên, âm thanh không phát ra từ điện thoại của tôi.
Trên bàn, điện thoại của Yoo Chun Young đang quay xung quanh với một số tiếng ồn ào. Khi cậu ấy đưa tay ra khỏi điện thoại, tôi đọc được cái tên xuất hiện trên màn hình.
[Ban Yeo Ryung]
Phép thuật dường như đã bị phá vỡ. Tôi nhảy khỏi chỗ ngồi.
"Toang" tôi thốt lên. Tôi đã gặp rắc rối.
Yoo Chun Young nghiêng đầu và đưa điện thoại lên tai.
"Nghe đây" cậu ấy bốc máy.
Ban Yeo Ryung hỏi, "Yoo Chun Young! Chụp xong chưa? "
"Uh."
"Vậy giúp chúng tớ tìm Dan I!"
Đúng như tôi dự đoán, cô ấy đã gọi điện cho Yoo Chun Young để tìm kiếm tôi.
Trước khi cậu ấy trả lời, Yoo Chun Young đã liếc về phía tôi, vì vậy tôi đưa tay về phía anh ấy.
"Hãy để tớ nói chuyện." tôi thốt lên.
Một giọng nói ngạc nhiên phát ra từ điện thoại.
"Dan I!" cậu ấy khóc.
Đó là một giọng nói và từ quen thuộc mà tôi luôn nghe thấy. Mà, thử nghĩ lại, chúng ta đã gọi tên nhau bao nhiêu lần trong một ngày? Tôi đã tự hỏi mình bằng cách nào đó.
Có lẽ, ít nhất, mười lần –– bắt đầu từ việc chào, chào nhau trên hành lang vào sáng sớm. Mặc dù cô ấy gọi tên tôi là chuyện thường ngày, nhưng không hiểu sao lúc này, tôi cảm thấy kỳ lạ không thể chịu nổi.
Đó là khi tôi nhận ra rằng đã gần một tuần trôi qua kể từ khi Ban Yeo Ryung mất ký ức. Tất nhiên, cô ấy ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua, nhưng cô ấy chưa bao giờ gọi tên tôi một cách thân thiện mà không chút ngập ngừng như bây giờ.
Trong khi tôi bị thu hút bởi một số cảm xúc kỳ lạ, Ban Yeo Ryung dường như đã vô cùng lo lắng cho tôi.
Cô ấy thốt lên, "Dan I, cậu đang ở đâu ?! Tớ đã mang đến lời nhắn kỷ yếu mà cậu cần, nhưng nhà của cậu lại không có ai. Cậu thậm chí đã không trả lời các cuộc gọi điện thoại của tớ. Do chứng ta mới cãi nhau nên.. tớ. "
"Xin lỗi, tớ chỉ cảm thấy ngột ngạt ở nhà và đi dạo một chút, nhưng điện thoại của tớ đột nhiên bị rớt hỏng. Tớ đã gặp Yoo Chun Young đang quay bộ phim trên đường về nhà. " tôi trả lời.
"Trên đường về nhà? Ồ, ý cậu là quán cà phê của chú tớ?! "
Yeo Ryung nhanh chóng nắm được vị trí của chúng tôi và nói rằng cô ấy sẽ đến. Tôi đã ngăn cô ấy làm điều đó vì chúng tôi đã gần uống xong đồ uống của mình. Giờ nên đứng dậy về nhà thôi.
Đặt chiếc cốc rỗng lên khay, tôi trả lời: "Không, chúng tớ chuẩn bị đi ngay bây giờ. Chúng mình nói chuyện một chút ở nhà tớ đi. "
"Huh? Ồ... "Giọng cậu ấy có vẻ ấm áp một cách đáng ngạc nhiên. Đang quan tâm đến tôi, cậu ấy muốn gặp mặt tôi ngay bây giờ. Tuy nhiên, khi tôi nói với cậu ấy, 'Chúng mình hãy nói chuyện một chút, đó có thể là khi cậu ấy nhận thấy rằng giữa chúng tôi vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết xong.
Thực tế, vấn đề không phải lỗi của ai. Tôi cười chua chát.
Không ai làm sai khi nó xảy ra; nó thậm chí không xảy ra từ việc chúng ta sẵn sàng phá hủy mối quan hệ của chúng ta. Vì vậy, chúng tôi có thể chỉ cần ngồi xuống thư giãn và dành đủ thời gian để giải quyết nó. Tuy nhiên, cả hai chúng tôi không ngờ lại có những hành động nhạy cảm với nhau như vậy, hãy tìm cách giải quyết nó –– Tôi đã nhận ra điều đó lúc này.
Vướng vào những vụ việc liên tiếp khác nhau, có lẽ tôi và Ban Yeo Ryung đã rất kiệt sức. Cuối cùng khi cậu ấy bị mất trí nhớ hoàn toàn, sự mệt mỏi của chúng tôi có thể đã chuyển thành cáu kỉnh và lên đến đỉnh điểm.
Chứng mất trí nhớ đột ngột của cậu ấy khiến chúng tôi chết lặng, nhưng một thứ khác có lẽ quan trong hơn.
Có một sự im lặng kéo dài qua điện thoại.
"Yeo Ryung." Tôi phá bầu không khi.
"Uh-huh," cậu ấy trả lời. Giọng cậu ấy có vẻ cứng nhắc lạ thường.
Tôi nói với một nụ cười, "Chào mừng cậu đã trở lại."
Chúng tôi có thể trở nên nhạy cảm, không phải vì Ban Yeo Ryung mất ký ức của cậu ấy, mà vì chúng tôi đã mất nhau. Nó sẽ không có ý nghĩa lớn hơn sao?
Đó là lần đầu tiên chúng tôi phải xa nhau lâu như vậy kể từ khi chúng tôi mười bốn tuổi. Ban Yeo Ryung và tôi giống như chị em, lớn lên ở cùng một nhà, và đi chơi với nhau cả ngày. Tuy nhiên, chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn chán hay mệt mỏi vì nó.
Kể từ khi trở thành bạn thân, chúng tôi như một mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau. Có lẽ đó là lý do tại sao Ban Yeo Ryung không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt lớn nào giữa tôi trước và sau khi 13 tuổi. Đặc biệt, khi chúng tôi đang vui vẻ hoặc làm những hành động khác người để trêu chọc Tứ Thiên Vương, chúng tôi đã luôn ăn ý với nhau khiến ngay cả Eun Jiho cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Dù sao, lý do tại sao tôi quyết định rời bỏ thế giới ban đầu của mình lại đằng sau đến vũ trụ khác –– và ở lại thế giới khác thường này, cuối cùng, là vì cô ấy.
Ban Yeo Ryung đó đã biến mất khỏi tôi cả tuần rồi, vậy làm sao tôi có thể không ở đó được.
Tôi đã thốt lên, " khi ký ức của cậu trở lại, đây là điều tớ muốn nói. Xin lỗi, đã quá muộn, phải không? Nhưng... vẫn... chào mừng trở lại, Yeo Ryung. "
Thậm chí không có tiếng thở qua điện thoại. Tôi lén lút nhìn xuống sàn nhà.
"Vào lần trước khi mọi người đợi tớ .. vẫn còn nhớ đến tớ. Tớ nghĩ thật tốt dù tớ biến mất nhưng vẫn được mọi người nhớ đến... Nhưng giờ tớ cảm thấy việc đó không hẳn là tốt nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip