Chương 354
EDIT: Huỳnh Orange
IG: huynh__0o0
____________________
https://youtu.be/yBROqSVUrYY
Mẹ dừng lại, thở dài một hơi rồi tiếp tục, "Điều mẹ nói phải phải ý như vậy. Mẹ mong rằng con có thể học tập chăm chỉ hơn và nỗ lực hơn, nhưng nếu nói chuyện nghiêm túc về điều đó thì mẹ sợ con sẽ sợ hãi. Đó là lý do tại sao mẹ lại nói nó theo kiểu đương nhiên vui đùa như vậy."
Tôi thở dài trước nhận xét của mẹ. Nắm chặt tay, tôi trả lời: "Tại sao mẹ nghĩ đùa về điều đó là đúng? Đối với mẹ, việc so sánh con với Yeo Ryung nghe có vẻ hóm hỉnh, nhưng mà với con thì không phải như vậy."
"Vậy phải làm sao? Con muốn mẹ nói như thế nào? "
Mẹ tôi bực bội ném câu hỏi, vặn lại "Con không bao giờ làm tốt được như Yeo Ryung -- Đó có phải là điều con muốn nghe không? Cho dù con có cố gắng đến đâu thì cũng thua thôi, vì vậy con cứ làm theo ý mình đi.. Đó có phải là điều con mong mẹ nói không?"
"Mẹ, con không có ý như vây."
"Nào, chẳng phải là con đang buông bỏ bản thân khi chưa cố gắng hết sức sao? Mẹ tin con đó là lý do tại sao lại nói như vậy."
Cuộc trò chuyện của chúng tôi dường như không thể tiếp tục vì chúng tôi không có suy nghĩ giống nhau. Sau khi nhận ra điều đó, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"CON ĐI ĐÂU ĐẤY KHI MẸ ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI CON?"
Mẹ hét lên từ phía sau tôi, tôi trả lời: 'Chờ con một chút!' rồi đi thẳng về phòng của mình. Lục tung tủ quần áo của mình, tôi tìm thấy tin nhắn kỷ yếu của mình và lấy nó ra cùng với bức ảnh mà tôi vừa nhận được từ Yeo Ryung. Có cả hai trong tay, tôi nhanh chóng quay lại và chạy đến mẹ tôi.
Mẹ đang đợi tôi, trông như thể cô ấy đã sẵn sàng nói những thứ vừa suy nghĩ trong khoảng thời gian vừa rồi. Tuy nhiên, khi tôi ném hai tờ giấy xuống sàn bất ngờ, mẹ có vẻ hoang mang.
"Cái gì đây?"
"Những lời nhắn kỷ yếu mà Ban Yeo Ryung và con đã nhận được trong ngày lễ tốt nghiệp tiểu học."
"Đây là..."
Như thể mẹ không biết rằng thứ này tồn tại, mẹ tôi từ từ ngồi xuống sàn và xem tờ giấy. Có vẻ như những ngày trước, tôi đã không cho bố mẹ xem những thứ này và chỉ nhét chúng vào một nơi nào đó sâu trong tủ quần áo.
Chà, chỉ một số rất ít trẻ có thể tự tin nói với cha mẹ rằng cuộc sống ở trường của chúng không diễn ra tốt đẹp. Tương tự như vậy, cô bé Dan I có thể đã không cho bố mẹ xem tờ giấy này vì sợ họ thích Yeo Ryung hơn con gái họ.
Nhìn đi nhìn lại hai tờ giấy, mặt mẹ tôi đanh lại vì thất thần. Cô ấy thì thầm trong cú sốc, "Dan I... cái gì thế này...?"
"Con đã nói rồi, đó là những lời nhắn kỉ yếu."
"Tại sao không thấy lời nhắn cho con?"
"Bởi vì những đứa trẻ khác cũng phản ứng với con như mẹ vậy."
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn.
Tôi điềm đạm nói thêm, "Con chỉ là... một người bạn của Yeo Ryung xinh đẹp và thậm chí thông minh... bạn của Yeo Ryung tuyệt đẹp đã chết... đó là con, đó là tất cả."
"Không, Dan I, mẹ chưa bao giờ nghĩ con như vậy cả."
"Mẹ ơi, những từ được viết ở đó và những gì mẹ thường nói với con... mẹ nghĩ chúng khác nhau như thế nào?"
Mẹ tôi không thể nhìn vào mắt tôi mà chỉ nắm chặt tờ giấy. Nhìn tờ giấy trắng ngày càng nhàu nát và mất hình dạng, tôi lặng đi.
Bố tôi, người bắt đầu ngồi thẳng ngay từ khi chúng tôi đạt đến đỉnh điểm của cuộc trò chuyện, đưa tay về phía mẹ tôi.
"Cho anh xem chúng," anh yêu cầu.
Được đưa cho tờ giấy với những góc nhàu nát, bố tôi cũng bị sốc. Cả bố mẹ tôi đều im lặng nhìn xuống sàn nhà. Tôi quan sát một lúc, sau đó để lại một lời nhắn rồi rời đi.
"Hôm nay con sẽ ngủ lại nhà Yeo Ryung."
Tôi về phòng để thay quần áo thoải mái và lấy bàn chải đánh răng từ phòng tắm. Ngay cả cho đến khi tôi đi đến giá giày, chỉ có sự im lặng là bao trùm trong phòng khách. Tôi dừng lại, mở khóa cửa, sau đó quay lại để thêm một lời nhắn nứa.
"Mẹ, con không muốn ghét bản thân mình nữa."
Họ vẫn im lặng.
Tôi lại thốt lên, "Con cũng không thấy buồn vì làm con của 2 người."
Sau đó tôi mở cửa. Ban Yeo Ryung, người trông rất lo lắng, và những người khác đợi tôi bên ngoài. Lúc tôi đóng cửa lại, tôi dường như đã nghe thấy một số từ như: 'Không, không phải đâu.'
Đó là lúc tôi thở ra một hơi dài như thể đã nín thở từ lâu.
"Tớ đã nói với họ tất cả mọi thứ."
"Tốt" Eun Hyung nói. Anh ấy là người đầu tiên trả lời, sau đó là Eun Jiho, vỗ vào cánh tay tôi, nói: 'Làm tốt lắm.' Yoo Chun Young đặt tay lên đầu tôi; Cuối cùng thì Yeo Ryung cũng kéo tôi vào lòng.
Tôi kết thúc, "Tớ đã làm mọi thứ có thể làm rồi."
Hòn đá đã ném xuống ao đây là lúc chờ đợi những gợn sóng.
Thật tốt khi đi tắm và nằm cạnh Yeo Ryung. Tuy nhiên, tôi không thể ngủ được.
Trước khi tôi trở về phòng, Yeo Ryung, người đi tắm trước tôi, đã hét lên, 'Chúng ta phải thức cả đêm, nói về những thứ còn chưa nói rõ!' với một cái nhìn cương quyết, nhưng như thể đó là một cảnh trong giấc mơ của tôi. Lúc này cậu ấy đang ngủ như một khúc gỗ vậy. Để đề phòng, tôi nhẹ nhàng đẩy vai, tự hỏi có phải cậu ấy đang giả vờ ngủ không. Sau một lúc im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ bên cạnh.
Làm thế nào mà cậu ấy có thể ngủ ngay chỉ mới kê đầu vào gối? Dù tôi có chứng kiến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn là một ẩn số. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Yeo Ryung với vẻ kinh ngạc và tôi nằm xuống bên cạnh.
Sau khoảnh khắc đó, tôi không thể ngủ được.
Như thể tôi đang bị nhìn chằm chằm, tôi ngây người nhìn bóng cửa sổ treo lơ lửng trên trần nhà. Ngoại trừ tiếng đóng cửa ô tô ồn ào thỉnh thoảng phát ra từ bãi đậu xe, toàn bộ căn phòng đều chìm trong im lặng chết chóc. Đôi khi, chiếc điện thoại trên bàn của Yeo Ryung nhấp nháy ánh đèn.
Cảm giác như chỉ có hai chúng tôi ở đó trong một phi thuyền xa trái đất. Dựa trên kinh nghiệm của tôi đêm nay sẽ rất dài.
Trong một lúc khá lâu, tôi quay đi quay lại, ngọ nguậy ngón chân, nhưng cuối cùng vẫn đi kiểm tra thời gian.
Thở dài, tôi thốt lên, "Mới một giờ sáng."
Mặc dù tôi đã đi ngủ sớm lúc 10 giờ rưỡi để theo giờ đi ngủ của Ban Yeo Ryung, nhưng tôi đã mất nhiều thời gian và khó ngủ. Tôi đã nghĩ lúc này 5 giờ sáng rồi mới đúng.
Tôi bắt đầu rên rỉ, đập đập vào trán mình. Thực hiện một nỗ lực khác để đi vào giấc ngủ, còn quá sớm để trở về nhà.
Tôi nên làm gì đây... Tôi tự hỏi một lúc, lăn người mình thành một quả bóng với cằm trên đầu gối. Cuối cùng, tôi quyết định, sau đó rời khỏi giường.
"Có ai đó chưa ngủ không ta?"
Mina và Hye Hill sẽ ngủ, trong khi Kim Hye Woo thì không, bận chơi trò chơi điện tử mà tôi không nên làm phiền cậu ấy chút nào. Jooin... thì khá ngẫu nhiên, tôi cũng không chắc đã ngủ hay chưa. Vì vậy, người duy nhất tôi có thể liên hệ ngay bây giờ sẽ là Jooin?
Điện thoại của tôi đã bị hỏng hoàn toàn, nhưng Yeo Ryung nói với tôi rằng tôi có thể sử dụng điện thoại của cậu ấy bất cứ lúc nào.
"Cậu ấy thật tuyệt vời," tôi thốt lên trong suy nghĩ của mình. Cho dù chúng tôi đã là bạn lâu năm và chúng tôi có nhiều người bạn chung, nếu là tôi, tôi sẽ không thể để cậu ấy sử dụng điện thoại của mình một cách tự nguyện như vậy. Thật vậy, Ban Yeo Ryung luôn là một người kiên định.
Mở điện thoại, tôi tìm kiếm số của Jooin và nhập, ' Đang làm gì vậy?' Tôi vừa bước ra phòng khách thì có tiếng ồn ào từ nhà bếp.
Tôi nhanh chóng quay đầu về hướng đó. Như thể tôi đang ở giữa một khu rừng yên tĩnh những giác quan trở nên nhạy bén lạ thường, nhưng tôi nhanh bình tĩnh lại.
Người trong bếp đi về phía này khiến tôi cười khẽ.
"Anh Yeo Dan."
Anh ấy không đáp lại mà chỉ hơi giơ chiếc cốc trên tay lên. Tôi nghiêng đầu. Anh ấy hỏi tôi có muốn uống gì không?
"Đó là gì?"
"Trà thảo mộc."
Câu trả lời của anh ấy lại khơi dậy sự tò mò của tôi. Đó là thứ mà gia đình chúng tôi hiếm khi có. Những thứ có bên trong tủ chỉ là một số loại rượu whisky hoặc rượu gạo.
Tôi đã nghe nói rằng trà thảo mộc rất tốt để giảm căng thẳng và thư giãn. Sau một lúc suy tư, tôi gật đầu. Anh Yeo Dan trở lại bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip