Chương 14

Từng ngày từng ngày trôi qua, Hạ Huyền cảm giác Sư Thanh Huyền đối với hắn rất lịch sự, nhưng cũng rất xa lánh.
Ví dụ, khi ăn cơm, vẫn sẽ gọi hắn, nhưng lại ngồi cách xa hắn. Mỗi buổi tối hắn lấy đủ loại lý do đến phòng Sư Thanh Huyền ngồi một chút, Sư Thanh Huyền sẽ không đuổi hắn đi, nhưng vẫn đứng ngồi không yên, ngữ khí có chút gượng gạo.

Có quá nhiều chuyện làm cho Hạ Huyền cảm thấy Sư Thanh Huyền xa lánh hắn, tuy rằng ở chung dưới một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như voi cùng xa.

Hạ Huyền ngoài mặt như thường, nhưng tư vị trong lòng cũng không phải là thật.

Mấy ngày nay, Hạ Huyền nhận được thư của Huyết Vũ Thám Hoa truyền đến, là nhắc chuyện trả nợ.

Hạ Huyền đột nhiên sáng tỏ.

Huyết Vũ Thám Hoa không phải đuổi theo vị Thái tử điện hạ kia sao, sao lại rảnh gửi thư cho mình? ....Không hỏi cũng biết vì gì, không cần quanh co.

Vì thế Hạ Huyền không đề cập đến thời gian trả nợ trong thư hồi âm, ngược lại còn hỏi làm thế nào để lấy lòng người thương.
Đương nhiên, hắn biết chỉ viết đơn giản vậy thì Huyết Vũ Thám Hoa sẽ không rảnh mà để ý hắn, cho nên hắn bồi thêm một câu: "Nếu ta và Sư Thanh Huyền ở bên nhau, Thái tử điện hạ chắc hẳn cũng rất vui."

Quả đúng như dự đoán, hôm nay đã nhận được hồi âm.

Hạ Huyền nhân lúc Sư Thanh Huyền ở trong bếp đốt củi nấu cơm, lén lút đi đến góc bếp, mở mảnh giấy vừa lấy từ chim bồ câu xuống.
Phía trên chỉ vẻn vẹn một dòng chữ: Nếu muốn làm Phong Sư vui vẻ, đương nhiên là thuận theo sở thích.

"Cái đó... Hạ Huyền, ăn cơm thôi." – âm thanh trong trẻo êm tai của Sư Thanh Huyền đột nhiên vang lên ở phía sau hắn. Hạ Huyền chột dạ giấu mảnh giấy vào ống tay áo, có chút lúng lúng xoay người, vẻ mặt lạnh lùng, tay đặt sau đầu:. "Ừ."

"Thanh Huyền, cơm ngươi nấu càng ngày càng ngon." Hạ Huyền một bên vùi đầu ăn cơm cứng như đá, một bên thành khẩn nói.

Sư Thanh Huyền được khen có chút ngượng ngùng, trong nụ cười mang theo một tia xấu hổ: "Thật....thật sao?"

Hạ Huyền mỗi lần ăn cơm đều nói như vậy, nhưng chính hắn một chút cũng không cảm thấy cơm này ngon, khẩu vị của Quỷ Vương quả nhiên có khác biệt.

Khi hai người ăn cơm phần lớn đều là chìm trong trầm mặc. Sư Thanh Huyền cảm thấy ngại ngùng, Hạ Huyền cũng vậy.

Có thể trước kia Sư Thanh Huyền như một con chim nhỏ ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng bên cạnh hắn, giờ đây y không nói chuyện với hắn nữa, hắn chỉ có thể tự tìm chủ đề câu chuyện, nhưng giống như mỗi lần hắn vừa mở miệng, bầu không khí lại càng gượng gạo hơn.

"Sư Thanh Huyền..."

"Ừ?"

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Huyền, ánh sáng trong mắt có chút lộn xộn, nhìn giống như một con thỏ nhỏ trăng trắng mềm mềm, khóe miệng còn dính một hạt cơm, hai má phồng lên tròn trịa.

"Muốn giả nữ không."

"......"

Hạ Huyền thấy rõ vẻ mặt Sư Thanh Huyền từ khiếp sợ đến nghi hoặc, từ nghi hoặc đến xấu hổ.

"Hạ Huyền ngươi.... nhớ hình dạng nữ nhân sao?"

" Không phải. "

Hạ Huyền có chút xấu hổ quay đầu, bàn tay cầm đũa dần dần có lực, nếu như nhìn kỹ, có thể nhìn thấy cổ hắn bị ánh mặt trời chiếu rọi, thậm chí cả vành tai đều đỏ ửng.

"Ngươi, ngươi không phải là thích bộ dạng nữ nhân sao?" Hạ Huyền nói.

Sư Thanh Huyền ngẩn người.
Hạ Huyền lại nhớ rõ, trước kia y luôn biến thành bộ dạng nữ nhân ra ngoài dạo chơi, bây giờ cái ý nghĩ này... vì y thích cải trang thành nữ, hắn cũng phải theo hầu? Chính mình lại có ý gì? Hạ Huyền tự hỏi.

Lúc này, Sư Thanh Huyền cảm giác có một cỗ cảm xúc khác thường dâng lên trong lòng, có chút ấm áp, lại có chút chua xót, còn có chút khổ sở, giống như là bình ngũ vị bị xáo trộn, không rõ tư vị gì.
Sư Thanh Huyền lặng lẽ cúi đầu, không muốn để cho Hạ Huyền nhận ra y có gì đó bất thường.

"Đó là chuyện trước đây."
Thanh âm có chút rầu rĩ của Sư Thanh Huyền truyền vào tai Hạ Huyền.

Đó là trước đây... Một câu nói lại khiến Hạ Huyền như phủ băng mỏng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hỉ nộ ái ố của hắn đều bị Sư Thanh Huyền ảnh hưởng. Nhất cử nhất động, lo lắng vui mừng của Sư Thanh Huyền, thậm chí là một ánh mắt Sư Thanh Huyền nhìn hắn, mỗi một câu từ nói cùng hắn hôm nay, đều sẽ phóng đại vô số lần trong lòng hắn, sẽ để hắn nghiền ngẫm từng chút, trầm ngâm suy nghĩ, Sư Thanh Huyền nghĩ gì, bước tiếp theo hắn phải làm sao.

Thậm chí hắn sẽ ngây ngốc đếm xem hôm nay Sư Thanh Huyền nhìn hắn mấy lần, có nhiều hơn hôm qua không. Sư Thanh Huyền hôm nay nói với hắn mấy câu, có phải là không còn cố ý xa lánh như hôm qua không.

Nhưng câu trả lời mãi mãi làm hắn thất vọng. Sư Thanh Huyền giống như là tường đồng vách sắt, là mặt hồ rắn chắc đóng băng vạn năm, hắn tìm không thấy bất kỳ sơ hở nào để tiếp cận người này.

Cho dù giờ đây họ sống dưới một mái nhà. Hạ Huyền không dám nghĩ khiến Sư Thanh Huyền yêu hắn. Hắn chỉ là nghĩ làm sao để Sư Thanh Huyền từ từ mà buông xuống đề phòng với hắn, từng ngày, từng tháng, từng năm và cả kiếp này.

Nhưng Sư Thanh Huyền dường như cũng không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Cho dù là bình thường giúp Sư Thanh Huyền nấu ăn, giặt mấy bộ quần áo, rửa mấy cái bát, và cho dù đó là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, hắn cũng không có cơ hội.

Hắn đối với Sư Thanh Huyền, bất luận là tốt hay xấu, Sư Thanh Huyền vĩnh viễn cự tuyệt làm cùng với hắn.

"Ừ..." Hạ Huyền thấp giọng đáp lại Sư Thanh Huyền, rồi bắt đầu vùi đầu lẳng lặng ăn cơm, chỉ là tay cầm đũa có chút run rẩy, Sư Thanh Huyền không nhìn thấy.

Cả một buổi chiều Sư Thanh Huyền cũng không thấy Hạ Huyền, không biết hắn làm gì.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, đêm tối quét qua toàn bộ đường lớn phố nhỏ, rồi nhà nhà cũng bắt đầu tắt đèn, Hạ Huyền vẫn chưa trở về. Sư Thanh Huyền suy nghĩ một chút rồi quay về phòng.
Kỳ thật Hạ Huyền làm gì, thật sự không có liên quan gì với y.

*Ngày hôm sau.

Sư Thanh Huyền đã dậy từ rất sớm, ma xui quỷ khiến, y đi đến phòng Hạ Huyền nhìn thoáng qua.
Y bào màu đen tùy ý vứt loạn dưới đất, xung quanh lộn xộn, mùi rượu đầy khắp phòng.

Nằm trên giường là một người lạnh lùng cao ráo.
Sư Thanh Huyền ngay cả chính mình cũng không ý thức được mà thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm y bào lộn xộn trên mặt đất trong chốc lát, vẫn là nhặt chúng lên, mang ra ngoài giặt sạch.

Vì phòng ngừa trong y bào Hạ Huyền để thứ gì đó bị giặt nhầm, Sư Thanh Huyền ngồi xổm trước chậu nước, bắt đầu lần mò bên trong hắc hắc bào của Hạ Huyền.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt.

Hạ Huyền đây là uống bao nhiêu rượu ...
Sư Thanh Huyền nghĩ, rồi đột nhiên trong ống tay áo rơi ra một mảnh giấy.

Gấp lại rất gọn gàng, bốn góc vuông vắn.
Sư Thanh Huyền trong lòng tò mò, mở ra xem.
Trên mặt chỉ viết một dòng chữ bằng mực đen: Nếu muốn làm Phong Sư vui vẻ, đương nhiên là thuận theo sở thích.

Muốn... Phong Sư... vui vẻ?

Đôi bàn tay trắng nõn ngón tay thon dài của Sư Thanh Huyền cứ vân vê mảnh giấy như vậy, rõ ràng nhẹ như lông hồng, lại giống như nặng tựa Thái Sơn.

Không biết qua bao lâu, tay y lạnh cóng. Nhưng bình thường ngay cả khi giặt y phục thì tay Sư Thanh Huyền cũng sẽ không lạnh vậy, y cố ý đun nước nóng để làm ấm, nhưng vẫn lạnh.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên đầu ngón tay lạnh lẽo có chút run rẩy của Sư Thanh Huyền, y ngẩn người hồi lâu, cuối cùng, hai tay nâng lên che đi khuôn mặt có chút xúc động.
——————————————————
Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip