Chương 7: Tường xuân.
Sáng sớm hôm sau, Khương Hằng quần áo chỉnh tề đi tới nhà chính, hai tay nâng lên cung cung kính kính thỉnh sớm Chiêu phu nhân, sau khi ăn cơm xong, thấy Cảnh Thự vẫn cầm theo kiếm, đứng ở trước viện bồi hồi không đi.
"Hôm nay được nghỉ!" Khương Hằng vội nhắc nhở, "Không cần luyện, đi! Chúng ta đi chơi."
"Ta nói nó cũng được nghỉ sao?" Chiêu phu nhân lạnh lùng nói.
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, lại nhìn Chiêu phu nhân. Khương Hằng vội xoay người, muốn nói lại thôi, lại phát hiện trong tay Chiêu phu nhân cũng không cầm theo thước trúc, ăn đòn nhiều năm như vậy, Khương Hằng sớm đã trở thành con giun trong bụng mẫu thân, hai mắt lập tức sáng ngời, nở nụ cười.
Chiêu phu nhân lạnh lùng nói: "Nghỉ ngơi một ngày, hôm nay nương ra cửa một chuyến, nếu dám thông đồng chuồn đi ra ngoài, các ngươi tự mình lo liệu thôi."
Khương Hằng vội hành lễ. Chiêu phu nhân thay đổi thân quần áo, ngoài cửa có xe lại đây đón, Vệ Bà cầm theo cái hộp, bên trong đặt văn chương nữa tháng này Khương Hằng viết, đi theo lên xe, bên ngoài cửa lớn khóa lại khóa đồng, Khương Hằng thở phào như trút được gánh nặng.
"Tới," Khương Hằng dẫn Cảnh Thự tới trong viện phía Đông, lôi kéo y ngồi trên xích đu, vén tay áo lên, nói, "Ta đẩy huynh, chờ lát nữa huynh đẩy ta."
Cảnh Thự: "......"
Vẻ mặt Cảnh Thự đần độn vô vị, cũng không cự tuyệt, bị Khương Hằng đẩy vài cái, Khương Hằng ngày thường giải trí chẳng qua chỉ là lắc lư xích du, cho cá ăn, ở trong sân đào mấy con giun, đêm hè lại bắt mấy con đom đóm thả ở trong màn xem. Cảnh Thự không tự chủ được mà bị đẩy, vẻ mặt kia vừa tràn ngập khinh thường, lại vừa mang theo châm chọc.
"Dừng." Cảnh Thự nói.
"Huynh sợ sao?" Khương Hằng nói, "Vậy không đu cao quá......"
Cảnh Thự không kiên nhẫn, một chân dẫm lên xích đu, ở trong không trung xoay người, lật một cái té xuống, Khương Hằng hoảng sợ, kêu to một tiếng, chỉ thấy Cảnh Thự lại như con khỉ lật người nhảy lên cây, bám vào nhánh cây, tới trên cành cây lại một bước một bước leo lên tường cao.
Khương Hằng ngay tức khắc cả kinh trợn to hai mắt, đứng trên mặt đất ngẩng đầu, nhìn Cảnh Thự.
Cảnh Thự một tay bám vào nhánh cây, nhìn ra ngoài tường cao, cúi đầu nói: "Lên đây."
Khương Hằng nói: "Ta lên không được! Cây thang bị Vệ Bà khóa đi! Huynh thấy gì?"
Cảnh Thự không thể hiểu được nói: "Leo cây a!"
Khương Hằng: "Không biết......"
Cảnh Thự theo thân cây trượt xuống dưới, lôi kéo Khương Hằng leo cây, Khương Hằng dùng toàn bộ sức lực cũng bò không lên, chỉ thấy Cảnh Thự vài lần bò lên, lại vài lần tụt xuống, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cuối cùng Cảnh Thự chỉ phải nói: "Ta cõng ngươi, ôm chặt."
Khương Hằng ôm Cảnh Thự, siết đến y suýt nữa thở không nổi, Cảnh Thự thiếu chút nữa bị siết chết, vội đem một tay nó xuyên qua xương sườn chính mình, một tay vòng đến trên vai, đợi nó ôm ổn, mang theo nó bò lên trên cây.
"Oa." Khương Hằng thấy ngoài tường ngày xuân rực rỡ, phố lớn ngõ nhỏ lá liễu tung bay, nhìn theo mái hiên mấy nhà hướng đông, chính là chợ, trên chợ người đến kẻ đi nói chuyện ồn ào, xe ngựa lui tới tấp nập.
Cảnh Thự để Khương Hằng đứng vững, nhìn ra xa lại là phía Tây, nhíu mày lẩm bẩm: "Sao lại nhiều binh doanh như vậy? Sắp đánh trận?"
Khương Hằng theo tầm mắt Cảnh Thự nhìn lại, chỉ thấy ngoài bình nguyên thành Tây, trên mặt đất bên bờ Tầm Thủy dựng lên rất nhiều quân doanh, đáp: "Đóng quân ở bình nguyên phải tìm nơi bằng phẳng, mà phía bên phải cùng dựa sau lưng phải cao chút, trước thấp sau cao, đây là nguyên tắc đóng quân cắm trại trên đất bằng."
"Có ý gì?" Cảnh Thự nói, "Ai nói?"
"Tôn Tử," Khương Hằng đáp, "Bài hành quân."
Cảnh Thự ra hiệu Khương Hằng cùng mình tới đây, mở ra hai tay, theo tường cao đi tới, Khương Hằng đứng trên đầu tường rộng không tới sáu tấc, chỉ cảm thấy chân bủn rũn, Cảnh Thự quay đầu nhìn lại, bất đắc dĩ chỉ phải lại đây dắt nó đi. Rời khỏi tường cao, tới nóc nhà nhà chính, hai người cứ như vậy ngồi ở trên nóc nhà, gió xuân quất vào mặt, tầm nhìn thông thoáng, vị trí Khương gia có chút cao, cho nên toàn thành đều có thể nhìn thấy không sót gì.
"Nếu như có một ngày có thể đi ra ngoài thì tốt rồi." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự nhàm chán nói: "Muốn đi chỗ nào? Trong nhà không tốt sao?"
Khương Hằng nói: "Muốn đi xem biển, cả đời ta muốn đi xem biển nhất, cái gì gọi là 'biển rộng trời cao', ta thích nhất chính là 'biển'."
Cảnh Thự nói: " Nếu ngươi chưa từng đi qua, làm sao có thể nói thích?"
"Là cái loại thích như ở trong mộng." Khương Hằng đáp, "Trong sách đều nói, bãi bể nương dâu, nhất định rất đẹp."
"Về sau có dịp, mang ngươi đi xem biển đi. Tôn Tử là Tôn Tẫn sao?" Cảnh Thự bỗng nhiên hỏi Khương Hằng.
"Là Tôn Vũ." Khương Hằng giải thích cho y Tôn Vũ cùng Tôn Tẫn khác nhau, Cảnh Thự gật gật đầu, nói: "Ngươi lại nói một chút."
Khương Hằng đọc mấy bài binh pháp Tôn Tử cho Cảnh Thự nghe, lại giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho y, vốn tưởng rằng Cảnh Thự sẽ cảm thấy nhàm chán, Cảnh Thự lại cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, Khương Hằng nói: "Hiểu không?"
"Không hiểu," Cảnh Thự nói, "Vòng tới vòng lui quá mất sức."
Khương Hằng nói: "Suy một ra ba, từ đó suy ra, đem toàn bài đọc đi đọc lại rồi chậm rãi tìm hiểu, liền sẽ hiểu."
Cảnh Thự nói: "Không biết chữ, đọc không được."
Khương Hằng nói: "Đi, đi thư phòng, bây giờ ta dạy huynh."
Cảnh Thự lại xua tay ý bảo không cần, bước nhanh tới trước mái ngói, trực tiếp nhảy xuống, Khương Hằng nói: "Coi chừng ngã!"
Cảnh Thự giơ lên góc áo, biến mất ở sau hành lang, Khương Hằng duỗi dài cổ nhìn, chỉ thấy Cảnh Thự cầm bút, giấy, hộp mực, vài cái xoay người lên nóc nhà nhà bếp hậu viện, nhặt cây gậy dài trong viện chống một cái, cả người liền lăng không bay lại đây.
Khương Hằng trợn tròn mắt, mới biết được nhà này căn bản là nhốt không được Cảnh Thự.
"Huynh cẩn thận một chút." Khương Hằng nói.
Cảnh Thự: "Lúc trước ở An Dương, cung điện toàn ở trên núi, bay tới nhảy lui, so với chỗ này còn khó trèo hơn nhiều."
Khương Hằng nói: "An Dương là An Dương trong sách sao? Biệt cung lúc trước của Tấn thiên tử."
Cảnh Thự đặt giấy ở trên nóc nhà, nói: "Không biết. Dạy đi."
Khương Hằng liền viết chữ lên trên giấy, dạy nói "Thiên".
"Ừm, Thiên." Cảnh Thự nghiêng đầu cẩn thận nhìn, cầm lấy tờ giấy kia giơ lên trời nhìn cẩn thận, nói, "Còn gì nữa?"
"Địa." Khương Hằng lại viết, Cảnh Thự gật gật đầu, thay đổi tờ giấy thứ ba, nói: "Tiếp tục, ta nhớ rõ rồi."
"Nhân." Khương Hằng đem ba tờ giấy xếp lại cùng nhau, nói, "Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa."
Vẻ mặt Cảnh Thự không có biến hóa, trong mắt lại mang theo ý cười sáng ngời, phảng phất như thấy một thứ trân bảo gì. Khương Hằng lại giải thích ý tứ những lời này cho y, dạy y cầm bút, bảo Cảnh Thự viết theo từng chữ. Cảnh Thự nằm bò lên, Khương Hằng khoanh chân ngồi.
"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi," Cảnh Thự nói, "Câu này viết sao?"
Khương Hằng nói: "Huynh nghe được ở đâu?"
Cảnh Thự không trả lời, chỉ là giương mắt nhìn Khương Hằng, Khương Hằng liền viết xuống trên giấy, Cảnh Thự từng nét bút mà viết theo, Khương Hằng đem giấy gấp lại thành từng mảnh nhỏ, đưa một phần trong đó cho y xem, hỏi: "Cái chữ gì?"
"Mộc." Trí nhớ Cảnh Thự cũng thực tốt, Khương Hằng lại thay đổi một tờ, nói: "Cái chữ gì?"
"Thiên."
Cảnh Thự trở mình, nằm ở trên ngói, Khương Hằng từng tờ hỏi qua y, có chút đúng rồi có chút sai rồi, Khương Hằng lại sửa sang thành một chồng, không nhớ được đổi một chồng khác, Cảnh Thự nhận trong chốc lát, lại xoay người nằm nghiêng.
"Chúng ta vẫn nên đi xuống đi." Khương Hằng lo lắng đề phòng, vẫn là sợ Cảnh Thự từ trên nóc nhà té xuống, Cảnh Thự lại nói: "Ngươi sợ cái gì?"
"Ta muốn ăn điểm tâm......" Khương Hằng nói, "Vệ Bà làm bánh gạo nếp đó."
Cảnh Thự xoay người một cái đi xuống, một lát sau ném tới hộp đồ ăn có chứa đầy bánh gạo nếp, trong miệng ngậm ấm trà, sau khi trèo lên đưa cho nó, Khương Hằng đành phải ở trên nóc nhà ăn điểm tâm, dạy chữ cho Cảnh Thự.
"Lại dạy ta chút," Cảnh Thự sửa sang lại một chồng giấy trong tay, nói, "Quá ít."
"Nhiều không nhớ được," Khương Hằng chấm đậu phộng, nhai bánh gạo nếp, hưởng thụ ngày xuân sau giờ ngọ, tranh thủ cảm nhận cảm giác vô cùng thỏa mãn vô cùng hạnh phúc, nói, "Trước cứ bấy nhiêu, có thể nhớ kỹ đã là không tồi."
Khương Hằng đã quên mình biết chữ là từ khi nào, tựa hồ từ nhỏ đến lớn, nó đã không có trải qua giai đoạn biết chữ, từ sau khi nhớ chuyện, nó đã ở trong nhà chơi với đống thẻ tre chất đống, hỏi Chiêu phu nhân xiêu xiêu vẹo vẹo này chính là cái gì, mẫu thân nói cho nó đây là "Sách", bảo nó ngồi đoan chính, đọc một lần cho nó nghe, Khương Hằng cứ như vậy mà nhận biết chút, khi không hiểu lại cầm đi hỏi vài lần, liền đại khái đều đã biết.
Cảnh Thự tay phải cầm giấy, giơ ra tay trái ôm Khương Hằng, để phòng ngừa nó từ trên mái ngói trượt xuống, ôm ôm, tiện tay xoa vào trong áo đơn, bàn tay ở trên cái bớt đỏ sau lưng Khương Hằng, sờ tới sờ lui.
Khương Hằng cười to, muốn bắt tay Cảnh Thự ra, Cảnh Thự liền không sờ soạng nữa, tay trái quy củ đặt ở chỗ kia.
"Tên của ngươi viết như thế nào?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi, "Ta thì sao?"
Khương Hằng viết cái tự "Hằng", lại viết cái tự "Thự", đưa Cảnh Thự xem, Cảnh Thự nhìn hai tờ giấy kia để riêng cất đi. Khương Hằng ăn qua điểm tâm, nói: "Đi xuống thôi, ta sợ nương sắp trở lại."
"Ta nhìn chằm chằm đây," Cảnh Thự bắt đầu ôn tập chữ hôm nay học được, "Không nhanh như vậy, các nàng đi đâu vậy?"
"Đi quan phủ," Khương Hằng nói, "Thỉnh tiên sinh xem văn chương của ta."
Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, Khương Hằng nói: "Trở về còn sẽ mang cho ta chút đồ ăn ngon."
"Ngươi thích ăn cái gì?" Cảnh Thự nói.
Khương Hằng nói: "Bánh rán, hoặc là là đồ chơi làm bằng đường, mùa hè còn có quả mận cùng mơ chua ngâm muối."
Cảnh Thự ngồi dậy, tay dựng lên che nắng, giống như chim nhìn xung quanh nơi xa, nói: "Ngươi thích ăn bánh rán."
"Nương không cho ta ăn nhiều, quá nóng." Khương Hằng nói, đồng thời chú ý tới trên cổ Cảnh Thự buộc sợi tơ hồng, lộ ra một góc mảnh Ngọc Quyết, liền thò lại gần, sờ sờ sau cổ y, đem Ngọc Quyết lôi ra trước mắt nhìn, lại thả trở về như cũ.
Cảnh Thự chỉ là nghiêng đầu nhìn Khương Hằng, như cũ không hé răng, Khương Hằng lại từ trong mắt Cảnh Thự, đọc được một chút ấm áp, phảng phất như trải qua đêm qua, giữa hai người bọn họ có cái gì đó không còn như trước.
"Chỗ đó có," Cảnh Thự nói, "Ta đi lấy một chút cho ngươi."
"Chúng ta không có tiền," Khương Hằng nói, "Làm sao mà lấy?"
Cuối hẻm nhỏ có tiệm bán bánh rán, ông chủ đảo chảo dầu, vừa chiên vừa bán, bánh rán bên ngoài là bột bên trong nhân đậu thơm lừng, sau khi rán vàng lại lấy ra rải lên hạt mè cùng đậu phộng, lấy xiên tre xuyên qua một xâu ba cái, một văn tiền một xâu, Khương Hằng nói nói, đã bắt đầu chảy nước miếng.
"Đợi lúc y xoay người lấy thì được rồi."
"Đó là trộm," Khương Hằng nói, "Không hỏi tự lấy là trộm, không được không được."
Cảnh Thự mang theo chút không kiên nhẫn, nói: "Chớ có dạy ta!"
Khương Hằng nghiêm trang nói: "Nếu như có người cầm đồ của huynh đi, huynh nhất định cũng vô cùng tức giận khổ sở, chuyện chính mình không muốn thì cũng đừng bắt người khác phải chịu."
Cảnh Thự thoáng nhìn Khương Hằng, không hé răng, cầm lấy ấm trà kia uống lên, hai người cũng không dùng ly, cứ trực tiếp uống từ miệng ấm trà. Cảnh Thự nói: "Ngươi đói bụng hay không?"
"Đi xuống ăn đi." Khương Hằng nhìn mặt trời, nên dùng cơm trưa. Cảnh Thự lại bò đi xuống, cuối cùng, mang theo hộp đồ ăn Vệ Bà để lại cho bọn họ đưa đi lên, trong lúc đó rõ ràng dừng lại một chút.
"Làm sao vậy?" Khương Hằng nói.
"Chim." Cảnh Thự ở dưới mái hiên nói, "Ăn trứng chim không?"
Sắc mặt Khương Hằng ngay lập tức trắng bệch, nói: "Đừng ăn trứng chúng nó, quá đáng thương!"
Cảnh Thự vốn dĩ đã đào trứng ra, nghe Khương Hằng vừa nói, chỉ phải lại thả trở về, vẻ mặt nhàm chán đứng trên mặt đất, nói: "Này cũng không được, kia cũng không được, dong dài."
Khương Hằng cũng không buồn bực, chỉ cười cười. Một lát sau chủ nhân tổ trứng chim bay tới, Khương Hằng liền bẻ chút vụn bánh đút cho chúng nó, lẩm bẩm: "Trời cao có đức hiếu sinh, người khác sống được yên ổn, vậy không phải khá tốt sao?"
Cảnh Thự cũng bẻ chút bánh đút cho hai con chim kia, chim kia ngược lại cũng không tránh người, nhảy tới nhảy lui ăn, còn mổ xuống tay Cảnh Thự hai cái thể hiện sự thân mật, mới vừa rồi nếu Cảnh Thự đào ra toàn bộ trứng chim, huỷ hoại một nhà chúng nó, lúc này phỏng chừng hai chú chim kia phải kêu thảm đến không yên.
Sau khi dùng qua cơm trưa, hai tiểu hài nhi đem hộp đồ ăn ném ở một bên, Khương Hằng đã có chút mệt nhọc, nghiêng qua bên người Cảnh Thự, phơi mặt trời, ngủ trưa một giấc. Cảnh Thự như cũ ngồi trên nóc nhà, nghiêng đi một chân ngăn đón Khương Hằng, để nó gối trên đùi mình miễn cho trượt xuống, dựa vào mái cong, xem tới xem lui chồng giấy viết chữ kia.
"Khương Hằng, Hằng Nhi, Cảnh, Cảnh Thự." Cảnh Thự cầm giấy viết tên bọn họ, nhỏ giọng thì thầm, liếc nhìn Khương Hằng, lại lấy ra mảnh giấy khác, "Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi......"
"Đã trở lại." Mặt trời ngã về phía Tây, Cảnh Thự thấy xe ngựa, lắc lắc Khương Hằng, mang theo hắn đi xuống. Khương Hằng ngủ đến đầu óc choáng váng, bị Cảnh Thự mang về phòng, nằm ở trên giường, bản thân Cảnh Thự lại thu dọn tờ giấy kia, ngồi ở sân ngoài phòng ngủ Khương Hằng, làm bộ ở chỗ này ngồi một buổi trưa.
Nhưng mà Chiêu phu nhân lại nhìn cũng chưa nhìn y, chỉ lướt qua Cảnh Thự nhìn ngó xung quanh xuyên qua tiền viện, vào nhà chính. Vệ Bà lại thoáng nhìn Cảnh Thự, thấy giấy trong tay y, gật gật đầu, xoay người đi vào hậu viện chuẩn bị cơm chiều.
"Nương!" Khương Hằng tỉnh ngủ, như một trận gió chạy tới, nói, "Có mua cho con đồ ăn không?"
Trong nhà chính phát ra một tiếng nổi giận nói: "Cút!"
Khương Hằng bị dọa, Cảnh Thự thu hồi giấy, đứng dậy tới trước nhà chính, chỉ nghe Chiêu phu nhân thê lương trách cứ: "Ngoại trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì?!"
Khương Hằng lui ra phía sau nửa bước, không biết mẫu thân vì sao đột nhiên nổi giận đến như vậy, vội nói: "Con con con, con chỉ là hỏi một câu......"
Chiêu phu nhân cả giận nói: "Bảo ngươi đọc sách viết văn, lại hành động giống như chó! Nhìn trên người ngươi xem! Lăn lộn đến trên người toàn là bùn còn ra thể thống gì! Có chút nào giống bộ dáng thiếu gia Khương gia! Ngày mai đợi người giết tới cửa, một đao làm thịt ngươi đi tiểu khất cái này!" Nói đi tới nhéo lỗ tai Khương Hằng, Khương Hằng đột nhiên không kịp phòng ngừa, ở trên nóc nhà nằm cả ngày, trên người đúng là dơ, lập tức muốn trốn, lại bị ngón tay Chiêu phu nhân giữ lại lỗ tai, lại bị tát một cái, tức khắc ăn đau la lớn lên.
"Con sai rồi ——!" Khương Hằng khóc lớn nói, "Nương con sai rồi! Đừng đánh!"
Kinh nghiệm nhiều năm, nói cho Khương Hằng biết trước hết cần phải cực kỳ bi thương mà khóc một trận, thuận thế còn phải mềm mại ngã xuống trên mặt đất, hư trương thanh thế một phen, kế tiếp sẽ không lại bị đánh.
Cảnh Thự lại bất chấp, lập tức sải bước tiến lên nhà chính muốn lôi Khương Hằng đi, sau lưng Vệ Bà lại tới, một tay làm bộ ngăn cản Chiêu phu nhân, đẩy Cảnh Thự đi ra ngoài, để tránh đổ thêm dầu vào lửa. Chiêu phu nhân lúc này mới oán hận thả tay, Khương Hằng vì thế che lại lỗ tai, nghiêng ngả lảo đảo khóc lóc bỏ đi.
Cảnh Thự đứng ở trước hành lang, muốn đuổi theo, Khương Hằng lại buồn bực lao vào phòng, ngã vào trong chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip