Đó là lần đầu tiên Cao Khanh Trần nhìn thấy ánh mắt như thiêu đốt của Doãn Hạo Vũ. Đôi mắt ấy như có lửa, nếu anh không nhanh chóng rời đi, anh sẽ bị ngọn lửa ấy nuốt chửng.
Nằm trên giường một hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được, Cao Khanh Trần đeo tai nghe lên, chọn một tiếng ồn trắng* bất kì bật lên. Tiếng nước róc rách êm tai thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng chim hót. Tâm tình của anh cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
(t/n: white noise, hay còn gọi là tiếng ồn trắng. Từ lâu, khoa học đã chứng minh rằng tiếng ồn trắng có thể giúp con người tập trung hơn, dễ ngủ hơn và là một trong những biện pháp giúp thư giãn hiệu quả.)
Thật ra mà nói, anh không hề sợ hãi hay bài xích gì với Doãn Hạo Vũ đang ở trong kỳ dịch cảm cả. Hơn ai hết, anh muốn giúp đỡ cho cậu nhiều nhất có thể. Nhưng, mối quan hệ giữa hai người bây giờ thật khó để mà xác định được.
Với cả, Doãn Hạo Vũ chỉ bám lấy anh vào ban ngày, có lẽ, cậu chỉ cần tin tức tố của anh mà thôi.
Nghĩ đến đây, mí mắt của Cao Khanh Trần ngày càng nặng dần, đầu óc không còn thanh tỉnh nữa. Cuối cùng, anh chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Cao Khanh Trần bị tiếng chuông báo thức lần thứ ba lay tỉnh. Anh ngồi dậy vò cái đầu rối như chuồng gà của mình rồi đi vào phòng tắm. Đang đánh răng thì Cao Khanh Trần mới đột nhiên nhớ ra. Không đúng! Doãn Hạo Vũ đâu rồi?
Anh ngậm bàn chải trong miệng đi khắp nhà để kiếm Doãn Hạo Vũ nhưng vẫn chẳng thấy người cần tìm đâu. Nhìn đồng hồ treo tường, còn mười phút nữa là đến giờ lên lớp rồi. Chợt, điện thoại của Cao Khanh Trần reo lên như thể cảm nhận được tâm trạng của anh.
"Paipai?" Cao Khanh Trần nhìn thấy người gọi tới là Doãn Hạo Vũ, lập tức bắt máy.
"Chào buổi sáng, Nine. Em gọi xem anh đã dậy chưa, xem ra là đã tỉnh rồi."
"Yên tâm đi, anh tự mình dậy được chứ bộ." Cao Khanh Trần cắn bàn chải đánh răng, mơ hồ nói: "Hơn nữa, trước đây, anh cũng luôn ở một mình rồi mà."
Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó là giọng nói của Doãn Hạo Vũ truyền đến. "Ừm, em quên mất. Em đi xe buýt đến trường rồi, em gọi cho thầy Lưu đến đón anh... Chắc là anh ấy sắp đến rồi. Anh nhớ cầm bữa sáng ở trên bàn theo nhé. Có cả phần của Trương Gia Nguyên và thầy Lưu nữa."
Cao Khanh Trần vừa súc miệng vừa nghe người kia nói một hồi, anh sững sờ: "Hr?"
"Ừm... Tại em sợ tin tức tố sẽ quấy rầy anh. Buổi trưa, anh cứ đi ăn với thầy Lâm Mặc đi. Em sẽ mua ít bánh mì rồi ở trong văn phòng." Doãn Hạo Vũ ngập ngừng, "Hôm qua em tiến vào kỳ dịch cảm rất đáng sợ, đúng không?"
"Không..." Cao Khanh Trần dùng khăn lau mặt, "Ừm, nghe theo em đi."
Thật ra, anh không thấy sợ một chút nào cả. Cao Khanh Trần tự nhủ với lòng mình sau khi cúp điện thoại.
...
Vì vậy cho nên, cả ngày hôm nay hai người gần như là chẳng thấy mắt nhau. Mấy ngày hôm trước cũng chỉ gặp được trong giờ nghỉ trưa mà thôi. Bởi vì, khoa nghệ thuật và khoa ngoại ngữ nằm ở hai tòa nhà khác nhau. Đúng thật là không dễ dàng gì có thể tình cờ gặp được nhau.
Cao Khanh Trần đang có tiết dạy ở lớp 5. Trên máy chiếu đang chiếu một đoạn video ngắn, anh đứng ở cuối lớp, lơ đễnh liếc mắt sang tòa nhà khoa ngoại ngữ ở đối diện. Cao Khanh Trần vô thức tìm kiếm vị trí của văn phòng khoa ngoại ngữ.
Hử? Khoan đã. Rốt cuộc là mày đang tìm gì hả, Cao Tiểu Cửu? Có chuyện gì xảy ra với mày thế hả?
Cao Khanh Trần lập tức quay mặt đi chỗ khác, đúng lúc màn hình chiếu cảnh Alpha cầu hôn Omega. Hai người trong video ôm nhau dưới ánh trăng, kèm theo đó là tiếng la hét của đám học sinh, Cao Khanh Trần chỉ im lặng nhắm mắt lại.
Hôm nay phải tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon mới được.
Và! Không cần đến Doãn Hạo Vũ kia!
...
Sau khi kết thúc bài giảng cuối cùng trong ngày, Cao Khanh Trần nhìn thấy tin nhắn của mẹ mình.
MOM: Nine, gọi cho mẹ sau giờ dạy nhé.
NINE: Con mới hết tiết xong nè mẹ ơi.
NINE: Có chuyện gì vậy ạ?
MOM: Vậy thì con mang theo Patrick đến văn phòng của bố đi. Bố muốn gặp hai đứa.
NINE: Vâng ạ.
Cao Khanh Trần cau mày, nhấn vào hộp trò chuyện với Doãn Hạo Vũ. Anh cắn môi, suy nghĩ một lúc lâu, không biết phải mở lời với bên kia như thế nào.
NINE: Em có ở đó không?
Pattt: Có ạ.
NINE: Em có thể lên văn phòng ở trên lầu được không? Bố muốn gặp tụi mình.
NINE: Anh sẽ qua nhanh thôi.
Pattt: Vâng.
Pattt: Vậy em đợi anh nhé. Đi một mình có chút ngại...
NINE: Ừm.
Cao Khanh Trần đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi từ từ thở ra. Anh luôn cảm thấy mối quan hệ của mình với Doãn Hạo Vũ rất khó để xác định. Những gì hai người họ đã làm cùng nhau không còn nằm trong phạm vi "bạn bè" nữa rồi. Nhưng, nếu ở ngưỡng "tình yêu" thì hình như cũng chưa đến mức độ đó được.
Suy cho cùng thì, Alpha trong kỳ dịch cảm sẽ luôn cần Omega nhiều hơn bình thường. Đó là lý do chính đáng nhất để có thể lý giải được.
Nhưng, anh lại không thích mối quan hệ mập mờ như thế. Nghĩ tới đây, anh đột nhiên nghe thấy có người bắt chuyện với mình.
"Trưởng khoa? Anh làm sao vậy ạ? Hết tiết lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa về văn phòng sao? Em thấy sắc mặt của anh hình như không tốt lắm, có phải hay không trưởng khoa cảm thấy không thoải mái ạ?" Là Mộng Hàm. Cô dường như đã phải dạy nhảy trong một thời gian dài, những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt nhỏ xuống sàn hành lang, tin tức tố của cô cũng thoát ra ngoài một ít. Mùi hoa nhài xộc vào mũi Cao Khanh Trần, "A? Hình như Patrick đang trong kỳ dịch cảm phải không ạ? Cậu ấy có gây phiền phức gì cho anh không?"
Cao Khanh Trần chun mũi, "Không sao. Anh đi ngay bây giờ đây. Nhưng mà sao em lại..."
"Sao em lại biết cậu ấy trong kỳ dịch cảm đúng không? Mấy hôm trước, cậu ấy có hỏi em dùng thuốc ức chế hãng nào thì tốt hơn. Em mới nói em là Omega, không biết Alpha dùng cái gì đâu. Cho nên, cậu ấy mới nói... À, khụ khụ, dù sao thì cũng là cậu ấy nói đó ạ. Cho nên em mới đoán như thế."
"À, ra là như vậy sao?" Cao Khanh Trần bĩu môi, "Anh hiện tại đi tìm em ấy, em muốn đi cùng không?"
"Hả? Em tìm cậu ấy làm gì cơ? Trưởng khoa mau đi đi, đừng để cậu ấy đợi lâu!" Mộng Hàm khẽ mỉm cười, vẫy tay chào Cao Khanh Trần sau đó xoay người rời đi.
Ngay đến cả thuốc ức chế cũng phải là nhãn hiệu mà cô nàng yêu thích sao? Vậy tại sao lại lo lắng cho anh đến như vậy?
Cao Khanh Trần đột nhiên không muốn đi nữa. Anh thậm chí còn thề thốt rằng mấy ngày nay sẽ không đi sang tòa nhà ngoại ngữ, tránh gặp mặt Doãn Hạo Vũ càng nhiều càng tốt. Nhưng, dù gì thì, bố mẹ của anh đã yêu cầu phải có cậu đi cùng. Đến lúc gặp Doãn Hạo Vũ, anh phải dặn cậu hành động giống như một cặp đôi yêu nhau mới được.
Hầy. Cuộc sống này đúng là không dễ dàng gì. Tiểu Cửu thở dài.
...
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip