34. Ghen tuông

Cơn đau ở thắt lưng gần như đã biến mất. Bây giờ, Cao Khanh Trần có chút ngại ngùng khi nhìn Doãn Hạo Vũ đang lắc lư trước mặt mình.

Ngay cả khi bọn họ đã kết hôn.

Sau bữa tối, để không đặt quá nhiều sự chú ý đến người yêu, Cao Khanh Trần nằm xuống ghế sofa nghịch điện thoại. Doãn Hạo Vũ bật máy rửa chén xong thì dọn dẹp phòng, sau đó đi ngang qua Cao Khanh trần vì véo nhẹ bắp chân của anh một cái: "Tiểu Cửu ơi, Tiểu Cửu? Nói chuyện với em đi ~"

"A, Paipai, đợi anh nốt ván này đã." Cao Khanh Trần đỏ mặt, đẩy người đang tiếp cận mình ra xa.

"Không." Doãn Hạo Vũ lại cúi người xuống đòi hôn.

"Doãn Hạo Vũ! Tất cả là lỗi của em!" Giọng nữ máy móc vang lên nói rằng nhân vật của anh đã bị giết chết, Cao Khanh Trần nhăn mũi tức giận, trông giống như một chú heo nhỏ cáu kỉnh.

"..." Khóe mắt Doãn Hạo Vũ rũ xuống, cau mày nhìn Cao Khanh Trần.

"Anh đã nói là đợi anh hết ván này rồi mà? Ngoan, đừng gây chuyện na ~" Cao Khanh Trần không để ý đến vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ, anh quay trở lại trò chơi, vung vẩy hai chân ý nói cậu tiếp tục mát-xa cho mình.

Ai ngờ, Doãn Hạo Vũ trực tiếp đứng dậy bỏ đi, Cao Khanh Trần liếc mắt một cái, cho rằng cậu đã đi vệ sinh hoặc lấy đồ gì đó, vì vậy cũng không thèm để ý.

Nhưng sau khi chơi xong ván game kia được mười phút và vẫn chưa thấy cậu quay lại, Cao Khanh Trần tò mò đi tìm cún cưng của mình.

Cao Khanh Trần nhìn quanh không thấy ai, anh phát hiện ra cánh cửa phòng ngủ chính bình thường đều mở lại đang đóng kín lúc này. Anh bước tới gõ cửa, xoay tay nắm, cẩn thận nhìn vào xem Doãn Hạo Vũ đang làm gì ở bên trong.

Chỉ thấy một cái bánh bao thật to cuộn tròn trên giường, không cần nói cũng đoán được Doãn Hạo Vũ đang quấn mình trong đó. Anh nhìn hồi lâu cũng không thấy vật thể kì lạ đó động đậy, không biết đứa trẻ kia đang làm gì ở bên trong.

"Paipai? Paipai ơi?" Cao Khanh Trần rón rén đi vào, khi nghe thấy giọng nói của anh, đống chăn cuối cùng cũng có một chút động tĩnh, "Em sao vậy?" Cao Khanh Trần ngồi ở mép giường, cố gắng kéo người ở trong chăn ra.

"Đừng làm phiền em. Anh đi chơi game đi, dù sao nó cũng quan trọng hơn em mà..." Doãn Hạo Vũ kéo lại chiếc chăn mà Cao Khanh Trần vừa kéo ra, chỉ còn để lộ ra mái tóc của mình.

Lúc này, Cao Khanh Trần mới nhận ra cún nhỏ nhà mình đang ghen tị với trò chơi điện tử. Anh lập tức đi xuống giường, ngồi xổm ở hướng Doãn Hạo Vũ đang quay mặt, nhẹ nhàng kéo chăn ra và nhìn vào đôi mắt của người kia: "Không phải anh đang ở đây để chơi cùng em sao?"

"Em không muốn chơi cùng anh nữa." Doãn Hạo Vũ hừ một tiếng, tức giận nhắm mắt lại.

Lạ thật, bình thường Doãn Hạo Vũ rất ngoan ngoãn và trưởng thành, tại sao lần này lại bày ra bộ dạng "trẻ con" như vậy? Cao Khanh Trần đảo mắt suy nghĩ một chút, sau đó đưa tay ôm lưng, ngồi bệt xuống sàn nhà, "A... Eo đau quá..."

"Sao vậy, Tiểu Cửu, có phải anh đụng trúng ở đâu rồi không?" Doãn Hạo Vũ lập tức ngồi dậy, lo lắng kéo Cao Khanh Trần lên giường, đặt tay lên eo của người kia xoa bóp.

"Em..." Cao Khanh Trần còn đang muốn nói đùa, lại đột nhiên ngửi thấy trong không khí mùi chanh thật nồng. Đại khái có lẽ là đứa nhỏ này ghen tuông, ở trong chăn tự mình giải phóng tin tức tố đây mà. Mùi này so với bình thường chua hơn rất nhiều, "Em làm sao vậy? Mùi của em chua quá rồi đấy?"

Doãn Hạo Vũ mím môi nhìn người yêu, "Tiểu Cửu không quan tâm em, em liền như thế không kiểm soát được." Nói xong, cậu ôm chặt lấy anh, hít hà mùi muối biển từ tuyến thể của Omega. Mùi vị vừa tươi mát vừa mằn mặn đã áp chế được tâm trạng cáu kỉnh của cậu lúc này.

"Anh không có không quan tâm em... Được rồi, là anh sai rồi." Cao Khanh Trần chủ động đưa cổ lại gần mũi người yêu.

"Vậy em có thể cắn anh được không?" Doãn Hạo Vũ không biết vì sao lại đột nhiên nói ra câu nói thiếu suy nghĩ như vậy. Thật ra, hôm qua, cậu không hề cắn Cao Khanh Trần và cũng không tạo thành kết bên trong anh. Bởi vì cậu không muốn hoàn thành việc đánh dấu chính thức khi anh đang bất tỉnh. Dù sao thì đây cũng là chuyện quan trọng nhất đối với hai người họ cơ mà.

"A?" Cao Khanh Trần khựng lại một chút.

"Quên đi." Doãn Hạo Vũ sợ rằng Cao Khanh Trần sẽ cảm thấy rằng cậu đang quấy rối, cho nên cậu đã rút lại lời yêu cầu.

"Ừm..." Cao Khanh Trần chậm rãi vỗ lưng Alpha để an ủi, sau đó nói: "Lần sau em có thể cắn..."

"Hả? Lần sau..." Doãn Hạo Vũ ngay lập tức nhìn Cao Khanh Trần với đôi mắt mở to.

"Dù gì hôm qua cũng đã, ừm, em có thể cắn."

"Được."

Doãn Hạo Vũ ôm lấy Cao Khanh Trần, ngăn cản anh đứng dậy. Cậu ôm anh thật chặt trong vòng tay của mình. Cún nhỏ thông minh sẽ không để mèo con nhìn thấy nó đang vẫy đuôi vui vẻ đâu!

"Mà nè, Mộng Hàm ở nhà một mình có ổn không?" Cao Khanh Trần bị ôm chặt đến mức thấy có chút khó thở. Anh giãy giụa một chút, nói tới chủ đề mà mình vẫn đang quan tâm từ buổi chiều.

"A? Tinh Nhiễm đang ở cùng cậu ấy rồi." Doãn Hạo Vũ bị đẩy ra liền bĩu môi, giống như đang trách móc Cao Khanh Trần lại nói về người khác.

"Cái gì cơ? Tại sao Tinh Nhiễm lại đang ở cùng em ấy?" Cao Khanh Trần ngay lập tức hỏi.

"À, hình như là Mộng Hàm hiểu lầm Tinh Nhiễm đưa cậu ấy về nhà rồi rời đi. Hôm qua, sau khi đám người kia bị bắt đi thì Tinh Nhiễm được yêu cầu tới sở cảnh sát báo cáo. Cậu ấy nghĩ rằng cũng không mất bao nhiêu thời gian, cho nên không nói với Mộng Hàm, mà lúc đó Mộng Hàm cũng đang ngủ rồi. Nhưng mà lúc Mộng Hàm tỉnh lại thì Tinh Nhiễm cũng chưa quay trở lại cho nên Mộng Hàm tưởng cậu ấy lại bỏ mặc mình."

"Vậy... Còn chuyện Tâm Tâm thì sao?"

"Tinh Nhiễm đã giải thích với Mộng Hàm rồi. Ban đầu, cậu ấy đồng ý với Tâm Tâm là vì phép lịch sự, và vì cô ta là bạn của Mộng Hàm. Nhưng cậu ấy cũng không ngờ sau đó cô ta lại giở nhiều trò như vậy. Cậu ấy lập tức cắt đứt liên lạc với Tâm Tâm sau khi phát hiện ra, nhưng mà đáng tiếc là lúc đó, Mộng Hàm lại phớt lờ cậu ấy. Cậu ấy cũng không giải thích nhiều, sợ Mộng Hàm sẽ tức giận."

"A, cứ thế mà bỏ lỡ nhau nhiều thời gian như vậy sao?" Cao Khanh Trần nắm lấy tay của Doãn Hạo Vũ đùa nghịch.

"Tuy nhiên có lẽ bây giờ hai người họ đang hảo hảo tâm sự với nhau rồi, chúng ta đừng hỏi gì nữa thì tốt hơn." Doãn Hạo Vũ cũng nắm lấy tay người yêu mình.

"Em nói sao cơ?" Cao Khanh Trần nghi hoặc hỏi.

"Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi. Bây giờ cả hai đều đang ở nhà của Mộng Hàm, đại khái chắc là đang cùng nhau nói những chuyện mà mấy tháng vừa rồi chưa nói đi."

!!! Cao Khanh Trần liếc mắt nhìn đồng hồ điểm "21:05" trên bàn bên cạnh giường ngủ, nhướn mày.

"Vậy Tiểu Cửu, tụi mình có thể..."

"Không!" Cao Khanh Trần với lấy chăn ụp vào người cậu, "Anh chơi game tiếp đây!" Nói xong thì liền chạy ra khỏi phòng.

Doãn Hạo Vũ bò ra khỏi chăn, gãi đầu bối rối.

Sao vậy chứ? Nói chuyện cũng không thể sao?

Tiểu Pai bối rối, nhưng Tiểu Pai không nói.

...

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip