Chương 10: Phán quyết trắng (8)
i.
"Chết tiệt, ra ngoài phải đòi lão đại cái gì mới được" – Mục Tứ Thành nhanh lẹ tránh né từng bàn tay dài ngoằng ngoẵng hướng về mình, càu nhàu.
Chuyện hắn sợ các loại ma quỷ kinh dị phương Đông cũng không phải chuyện bí mật gì trong Gánh Xiếc Lang Thang, nhưng mà lão già kia vẫn nhất quyết ép buộc hắn phải làm nhiệm vụ này.
"Xoẹt!"
Mục Tứ Thành cào loạn xạ vào đống bùi nhùi lúc nhúc tê dại da đầu đang đòi bám lên mình.
Hắn cảm thấy nếu mình có thể chết ngất để không trông thấy lũ này thì thật tốt.
Đương lúc hắn còn đang bận rộn chiến đấu, có tiếng xé gió từ đằng sau vụt đến, Mục Tứ Thành dựa theo hướng gió mà nghiêng người, chỉ thấy một mũi tên dài đang bắn đến, mang theo uy lực khủng khiếp hướng vào lũ quỷ, thành công lôi kéo giá trị thù hận của chúng, khiến bọn chúng tạm lơ hắn mà đi tìm chủ nhân của mũi tên vừa bắn kia.
Ai vậy?!
Vụt – xoẹt – vụt!
Từng mũi tên đúng thời gian địa điểm mà bay đến, không trật một ly. Người này tựa như rất am hiểu mà phối hợp với hắn, hai người thay nhau phân tán thù hận của bọn quỷ, người này một đòn, người kia một đòn, không có sự xuất hiện của boss, rất nhanh số lượng bọn quỷ đã giảm đáng kể.
Mỗi khi hắn định lợi dụng tốc độ để nhìn xem ai đang ở sau giúp hắn, người đó rất nhanh lại lẩn mất, cả ánh mắt cũng không lưu lại một chút.
"Ngu xuẩn"
Mục Tứ Thành chửi thề, thành viên của Gánh Xiếc Lang Thang trong trò chơi cũng không phải hạng tốt đẹp gì, người người tránh còn không xong, thế mà kẻ điên này vẫn giúp hắn, không chửi một câu đúng là lãng phí sự ngu ngốc đấy mà.
Đã bao lâu rồi không có ai phối hợp nhuần nhuyễn với hắn như thế, kể từ sau cái chết của Lưu Hoài...
ii.
"Bộp"
Thấy kẻ kia ném một thứ đồ đen sì về phía mình, Mục Tứ Thành không vội bắt lấy mà đợi một lúc xem có dị biến gì xảy ra không. Sau một khoảng thời gian và một đống quỷ dày vò thứ đồ đen xì kia mà không sao, xác định an toàn, Mục Tứ Thành lấy cái đuôi của mình, cong cong lại khều vật đó đến gần.
Là một quyển sổ.
Não hắn nhanh chóng nhớ đến lời dặn của Phù Thủy Nhỏ về cuốn sổ, lật vài trang có đánh dấu xem có đúng như lời ẻm nói không. Sau khi xác định chính là thứ Phù Thủy Nhỏ cần, hắn không thu hút giá trị thù hận giúp kẻ kia nữa, chạy về hướng lớp A102, không quên nhoẻn miệng nở một nụ cười xấu xa:
"Bạn nhỏ, chúc may mắn nhá!"
Giá trị thù hận của lũ quái vật không còn bị phân tán, ngay lập tức ào về phía Armand đang núp ở cách đấy không xa.
Armand giương cung bắn nốt mấy con quỷ hướng về Mục Tứ Thành, chí ít thì cũng phải để người này an toàn thoát thân.
Đợi khoảng cách giữa hai người đủ xa để Mục Tứ Thành không thể phát hiện được mình nữa, Armand khẽ thở dài:
"Vẫn đúng là tên nhóc xấu xa!"
Hắn mua một vài quả bom nhỏ, lanh lẹ đặt ở các vị trí khác nhau, dụ cho đống quái còn lại vào vị đặt bẫy rồi kích nổ, bản thân thì nhanh chóng hướng về phía Mục Tứ Thành rời đi. Cũng may kinh nghiệm từ kí ức của hắn cũng gọi là phong phú, lũ quái chỉ còn dư lại mấy con nên xử lý cũng không có vấn đề.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cả ngôi trường vẫn chìm trong bóng tối. Armand men theo từng lối ngoặt, cẩn thận để không đụng trúng quái vật phó bản.
"Tí tách tí tách –"
Hắn nhẹ nhàng dẫm qua vũng máu còn đọng lại trên sàn, vô thức nhìn xung quanh một lượt.
Có xác người, cổ bị cứa làm đôi, là do dao gây ra, hơn nữa mùi máu còn rất mới.
Đây là dấu vết của người chơi đánh nhau trong phó bản.
Nơi này rất gần với lớp A102.
Armand hít một hơi sâu, thi triển kỹ năng, từ trong không khí, một cây cung dài hiện ra. Hắn tạo một mũi tên ngắn, kéo căng dây đề phòng.
Trong trò chơi luôn có tỷ lệ tử vong nhất định, phó bản sẽ không bao giờ để người chơi chết hết. Vì vậy, giết người cũng có thể thông qua trò chơi được.
Mùi máu tươi ngày càng gay gắt, xen với mùi quýt phát tán tự do trong hành lang tối mịt làm lòng hắn như lửa đốt, nhanh chóng tiến về phía trước.
Cùng lúc đó trong bóng tối, tại một nơi Armand không nhìn thấy, Mục Tứ Thành buông thõng tay để cái đầu của người chơi mai phục mình lăn lông lốc, đôi mắt lấp lánh ánh đỏ, răng nanh nhô ra khỏi miệng, đôi tai cũng biến thành tai khỉ, cái đuôi chầm chậm quét trên mặt đất, phe phẩy mấy cái. Bên cạnh hắn là một cô bé mặc đồ tím, trên tay còn lọ thuốc độc đang nghi ngút khói, nhướn mày khiêu khích nhìn biểu cảm chết lặng của con khỉ:
"Ngườiquen à?!"
iii.
"Bạch Liễu, em can thiệp vào trò chơi rồi à?"
Spade nhìn trên màn hình thấy ba người được đưa khỏi trò chơi trong trò chơi một cách an toàn, không khỏi nhìn người yêu của mình, cười hỏi.
"Mục Tứ Thành không thể ở trong đó lâu quá, tiền từ Georgia tạm thu thế cũng đủ rồi"
Spade ngồi xuống cạnh Bạch Liễu đang chăm chú xem TV nhỏ, đặt đĩa hoa quả vừa gọt xuống bàn. Hắn biết em ấy khó chịu khi nhìn thấy Mục Tứ Thành và Lưu Giai Nghi giết người, nhất là khi linh hồn của Mục Tứ Thành cũng tồn tại trong 【Mục Tứ Thành】Em ấy can thiệp vì không muốn con khỉ kia có cảm giác tội lỗi. Con người này ấy mà, mạnh miệng nhưng vẫn luôn nghĩ cho người khác trước tiên.
Mục Tứ Thành bị kéo vào trò chơi của Armand là điều mà chính em ấy cũng không ngờ được, sau khi thông báo với Georgia, cả tháng nay, người luôn trông chừng hai người họ trong trò chơi chỉ có em ấy. À, suýt thì hắn quên còn Georgia nữa.
Tuy nhiên, Georgia cũng không thể canh giữ 24/24h trước màn hình, sau khi xử lý công việc ổn thỏa, vị thái tử này mới có thể đến đây và quan sát. Còn lại đa phần đều phải nhờ Bạch Liễu quay lại rồi gửi cho.
"Một tháng chỉ truyền dịch dinh dưỡng rất có hại với cơ thể. Vả lại mấy thứ liên quan đến lão Bạch Lục cũng nên biến mất càng sớm càng tốt"
Cơ thể của Mục Tứ Thành vẫn chưa ổn định, thi thoảng vẫn tự động thay đổi hình dạng sang khỉ Cebus capucinus, Bạch Liễu không yên tâm để con khỉ nhà hắn ở trong trò chơi linh hồn của Armand quá lâu.
Hơn nữa, hắn đã hứa với Mục Tứ Thành sẽ không để tên ngốc ấy chết. Bảo vệ thành viên của đội là điều mà Chiến thuật gia phải làm.
Bạch Liễu nghĩ thầm, tiếp tục xóa đi trí nhớ của cả ba về việc giết người và tồn tại bí ẩn can thiệp vào phó bản là hắn, đồng thời thay thế bằng kí ức giả hợp lý hóa thông quan trò chơi vào.
Xong xuôi tất cả, Bạch Liễu mới thả lỏng người tựa vào Spade, hắn chỉ có thể can thiệp vào trò chơi của Armand một lần nữa, hi vọng em trai của Georgia đừng có hành động như điều mà hắn đang nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip