Thế giới 1 : Chương 3

Sáng sớm hôm sau, Lưu Chương đưa Lưu Vũ ra khỏi nhà. Không biết vì sao, Lưu Chương không chọn âu phục anh vẫn luôn thích mặc mà mang một chiếc áo choàng quân phục màu xanh sậm, khiến Lưu Chương càng thêm nghiêm nghị, nhưng dường như trong mắt lại ẩn chứa một tia yêu thương nhàn nhạt, nhẹ cười như băng tuyết đầu xuân dần tan. Lưu Vũ hôm nay đã thay một bộ trường bào màu xanh thiên thanh. Mái tóc ngắn mềm mại dính trên trán lộ ra một chút ngây thơ, nhưng nốt ruồi lệ ở khóe mắt lại tăng thêm một nét quyến rũ mỏng manh. Ngây thơ và quyến rũ, hai nét khí chất hoàn toàn trái ngược nhau nhưng được kết hợp hài hòa, cùng nằm trên khuôn mặt Lưu Vũ, làm lay động tâm hồn con người. Lưu Chương cảm thán, em trai anh thực sự rất giống một con búp bê tinh xảo được trưng bày bên trong tủ kính. Mà con búp bê tinh xảo đó lúc này đang chạy nhảy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại xem Lưu Chương có theo kịp không.

Ông trời dường ưu ái dành riêng cho Lưu Vũ một vẻ đẹp kinh diễm. Lưu Chương ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của em trai dưới ánh nắng, không nhận ra rằng mình ngẩn ngơ từ lúc nào. Khi anh định thần lại thì đã ngồi trên tầng hai của Ly Nguyệt lầu, mà thủ phạm khiến anh ấy mất trí vẫn không biết chuyện gì, vui vẻ xem vở kịch dưới khán đài. Đảo nhẹ khóe mắt nhìn thấy Lưu Chương còn đang ngẩn ngơ, Lưu Vũ tựa hồ bị dáng vẻ ấy làm cho đắc ý, che miệng phát ra một tiếng cười. Lưu Chương tỉnh táo lại, thầm than trong lòng. Có lẽ vì nhớ đến dáng vẻ của em trai đã ở bên mình nhiều năm khi còn bé nên mất tập trung, anh ngượng ngùng nhấp một ngụm trà. Không may mắn rằng đó là trà mới rót, Lưu Chương lập tức bị bỏng bởi trà nóng. Anh cố giữ sắc mặt bình thường nuốt ngụm trà xuống, thoáng thấy Lưu Vũ nghiêng nửa người ra ngoài lan can, chăm chú nhìn vai đán đang ngâm nga dưới khán đài. Thân hình Lưu Vũ mỏng manh giống như có thể bị bóp vỡ nát bất cứ lúc nào khiến Lưu Chương cảm thấy sợ hãi vô cớ. Trong một giây phút, không cần suy nghĩ nhiều, anh lao tới và kéo người vào lòng. Bị kéo vào trong một cái ôm rộng lớn không kịp đề phòng, Lưu Vũ còn có chút ngây người, khóe môi tình cờ lướt qua mặt Lưu Chương khi cậu đột ngột quay đầu lại. Ngay lập tức, vành tai trắng như ngọc cũng đỏ bừng, vệt đỏ lan đến tận má, khiến khuôn mặt của Lưu Vũ trông giống như một bông hoa đào chớm nở. Trong lòng Lưu Chương bất chợt cảm thấy ngứa ngáy, hầu kết khẽ nuốt xuống trong vô thức
Hai người ở trong tư thế ôm sửng sốt một hồi, bỗng Lưu Vũ đột nhiên hoàn hồn, đẩy người cao lớn hơn ra:
- Ca ca về nước ta cũng chưa có tặng vật gì, ca ca muốn cái gì, ta nhất định sẽ lấy vật đó về cho ca ca
-Cái gì cũng được sao?
Lưu Chương híp mắt, không rõ ý tứ:
- Thứ ca ca muốn, em có thể sẽ không nguyện ý cho ta
Lưu Vũ nghe những lời này không hiểu sao thấy rùng mình, nghĩ đến kết cục của nam thứ trong nguyên tác, cậu cảm thấy đầu óc có chút đau. Không phải Lưu Chương muốn giết Lưu Vũ, lên nắm quyền sao?
Đừng giết ta, Lưu Vũ lần này đã quyết tâm làm một đứa em trai tốt. Vì ý định muốn được thảnh thơi nghỉ ngơi của chính mình, cậu đã âm thầm đặt một mục tiêu duy nhất, đó là lấy lòng Lưu Chương và nữ chính, sau đó dựa vào hai người họ để vượt qua tiểu thế giới này. Những tính toán trong lòng Lưu Vũ đang rối tung, vì vậy cậu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt chiếm hữu lóe lên của Lưu Chương khi nhìn mình.
Cuộc trò chuyện ngày hôm đó kết thúc lửng lơ. Nhưng hơn một tháng sau đó, Lưu Vũ thực sự không có ý định phản nghịch nào cả, giao tất cả các nhiệm vụ quân sự của Giang Bắc và dinh thự cho Lưu Chương. Lưu Vũ vui vẻ trở thành một tiểu thiếu gia vô lo vô nghĩ, trước mặt anh trai làm một đệ đệ ngoan ngoãn. Thói quen hàng ngày của cậu là chào hỏi Lưu Chương và đếm từng ngày cho đến khi nữ chính kết hôn.
Lưu lão gia rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Vũ, vì vậy ông dành một sự ấm áp chưa từng có trước đây đối với người con trai nhỏ này.

-------------------------------
- Chương nhi, con nghĩ thế nào về việc kết hôn với Lâm tiểu thư? Lâm gia là một gia đình có học thức cao ở Giang Bắc. Con trai cả của họ cũng có quen biết Trần gia ở phía đông. Nếu con cưới cô ấy, chúng ta sẽ cùng Trần gia liên minh, chờ khi thời điểm đến...
- Cha, đừng nói thêm về việc này nữa, con không đồng ý!
Trên thực tế, Lưu lão gia nói đúng, cưới con gái nhà họ Lâm là lựa chọn tốt cho anh. Thậm chí có thể nói rằng không có đối tượng kết hôn nào phù hợp hơn nhà họ Lâm ở Giang Bắc. Nhưng Lưu Chương không hiểu tại sao lại không muốn kết hôn với người con gái đó.
Thấy Lưu Vũ bình tĩnh, đến lông mày cũng không có giật một cái, hệ thống không khỏi hiếu kỳ,
- Kí chủ, người không phải muốn tới an ủi hắn sao?
- Gấp gáp cái gì? Trước để anh ta bình tĩnh lại. Ta không muốn làm cái bao cát trút giận.
Lưu Vũ nhàn nhã chơi game xong, không biết kiếm đâu ra một bộ mỹ phẩm dưỡng da. Sau khi hoàn thành quy trình chăm sóc, cậu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, chạy sang phòng đối diện gõ cửa. Vừa lúc có người hầu mang đến một bát mì, Lưu Vũ rất tự nhiên đưa tay đón lấy. Cửa phòng đối diện mở ra, liền dùng giọng điệu ngọt ngào mà mệt mỏi gọi tên anh trai
Hệ thống
-........
10086 thật sâu sắc cảm nhận, đã nhiều năm mà nó chưa từng gặp qua kí chủ nào như vậy. Khi nó nghĩ kí chủ của mình là một thiên thần nhỏ ngọt ngào, nó lại phát hiện ra rằng cậu thực sự là một 'viên gạo nếp vừng', là sự kết hợp giữa 'trắng' và 'đen'. Trình độ 'trà' của Lưu Vũ khiến mọi người xung quanh không biết rõ được cậu ấy có đang giả vờ hay không. Với một kí chủ như thế này, 10086 phải thốt lên rằng quá ngầu, thực sự quá đỉnh. Nó thích cảm giác không cần làm gì ngoài việc chờ đợi để giành chiến thắng!
- 10086, hành động điên khùng của ngươi làm ta chướng mắt.
Hệ thống đang ở trong lòng dập đầu gào thét, bị Lưu Vũ phàn nàn nghiêm khắc không kịp đề phòng, khiến nó có chút ngây người.
Lưu Vũ không quan tâm đến nó nữa, nở nụ cười ngọt ngào với Lưu Chương
- Ca ca, ăn thử đi, là ta tự làm.
- Là chính em tự làm?
Lưu Chương tinh mắt chú ý tới tiếng bước chân của người hầu vừa đi xuống.
Lưu Vũ cũng phản ứng rất nhanh, bĩu môi, kiều khí nói:
- Đúng đúng, là ta tận mắt nhìn bọn họ làm, sau đó ta cầm qua đưa cho ca ca!
Lưu Vũ cố ý nhấn mạnh hai chữ 'tận mắt', nói xong cũng nhăn cái mũi nhỏ thanh tú của mình với vẻ mặt tự hào.
Lưu Chương bật cười, nắm lấy tay Lưu Vũ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vết đỏ do nóng trên ngón tay của em trai. Tay của Lưu Vũ đặc biệt thanh tú. Ở Lưu phủ lớn lên mấy năm, làn da của Lưu Vũ so với nữ hài đều trắng hơn một chút. Vậy nên bất kỳ vết sẹo nào cũng dễ thấy hơn nhiều. Nếu như trên người em ấy có mấy vết đỏ nông sâu khác nhau, nhất định là...
Lưu Chương lắc đầu ngay lập tức chấm dứt suy nghĩ này, nhưng trong đầu anh vẫn hình dung ra dáng vẻ của Lưu Vũ đang ủy khuất dưới thân người mình. Lưu Chương cảm thấy tâm trí mình có thể bị mất kiểm soát ngay lúc này. Cố tình không để ý đến nơi nào đó đã khác thường trên người, Lưu Chương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra:
- Tiểu Vũ, em về phòng trước đi, ca ca muốn nghỉ ngơi, lát nữa mới ăn.
Lưu Vũ hồ nghi liếc anh một cái, thấy Lưu Chương sắc mặt đỏ bừng, tựa hồ có chút không thoải mái, nhưng cậu vẫn phải hoàn thành nốt vai diễn, đưa bàn tay nhỏ mát lạnh áp lên trán Lưu Chương
- Ca ca, ngươi không sao chứ? Làm sao vậy? Mặt nóng quá a!
Lưu Chương chống trả, gạt tay Lưu Vũ ra, thanh âm có chút khàn khàn:
- Tiểu Vũ, trở về nghỉ ngơi trước đi, ca ca không sao.
Là một cao thủ công lược đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ trong hệ thống tình yêu thuần khiết, Lưu Vũ không phải là người ngây ngô. Cậu nhận thấy có điều gì đó không ổn trong cách cư xử của Lưu Chương.
- Kí chủ, Lưu Chương đối với người... Người nhận ra đúng không?
Lưu Vũ trở về phòng đóng cửa lại, ngữ khí lãnh đạm mà nói:
- Thân thể Lưu Chương rất tốt, ngủ với hắn cũng không tệ ~
- Kí chủ!!!
10886 đau lòng:
- Nhiệm vụ của người chính là ngăn cản Lưu Vũ đi lại con đường cũ, đồng thời báo đáp nữ chính! Nếu như người ngủ cùng Lưu Chương, nữ chính sẽ tính sao?
Lưu Vũ sờ sờ cằm suy tư:
- Nhiệm vụ có nói ta không thể ngủ cùng Lưu Chương sao?
Hệ thống thành thật lắc đầu:
- Không có.....
Lưu Vũ búng tay một cái, thản nhiên nói:
- Vậy thì bỏ qua đi
Cậu ngáp một cái:
- Tùy tâm tình, nếu có một ngày tâm tình không tốt, ta sẽ ngủ cùng hắn. Hiện tại..để xem đã
Bên kia, Lưu Chương từ phòng tắm đi ra, ở trong phòng suy tính cả đêm, cuối cùng quyết định sáng sớm hôm sau gõ cửa phòng Lưu lão gia:
- Lâm tiểu thư kia, con lấy
Lưu Chương cảm thấy đầu óc anh có chút không tỉnh táo. Anh thực sự đã có suy nghĩ làm chuyện xấu với em trai mình nhiều lần. Lưu Chương cảm thấy rằng dường như anh đang không ổn và Lưu Vũ là phương thuốc duy nhất của anh ấy. Nhưng anh không dám, anh không dám hỏi ý của Lưu Vũ, sợ nhìn thấy ánh mắt kinh hãi cùng chán ghét của em trai, sợ đôi mắt trong veo sạch sẽ kia vì mình mà trở nên hoảng sợ.
Lưu Chương không thể. Anh là con trai trưởng của nhà họ Lưu, mà Lưu Vũ là con nuôi của nhà họ Lưu, là nhị thiếu gia có tên trong gia phả. Không có quan hệ huyết thống thì sao? Trong mắt mọi người, đó vẫn là loạn luân, sẽ bị hàng ngàn người phỉ nhổ.
Lưu Chương lựa chọn bảo vệ Lưu Vũ trong thầm lặng, giữ cho gia đình hòa thuận vẫn là điều tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip