Năm、

Son Siwoo đang ăn trưa cùng đồng nghiệp tại một nhà hàng Âu cạnh công ty, anh gọi món spaghetti sốt bò bằm cơ bản nhất. Còn chưa ăn được mấy miếng, điện thoại đặt trên bàn rung lên một tiếng, anh cầm lên xem, là Park Dohyun.

Là bento hắn tự làm, thoạt nhìn rất ngon mắt từ màu sắc cho đến cách bài trí, lại đầy đủ dinh dưỡng. Son Siwoo không biết nên đáp lại thế nào, suy nghĩ một lúc anh liền gửi một biểu tượng tán thưởng hình cún con.

Park Dohyun trả lời rất nhanh: "Nếu có cơ hội, lần sau em sẽ làm cho anh."

Son Siwoo ho khan dữ dội, mì ý mắc nghẹn trong cổ họng không nuốt xuống được, suýt chút nữa phun ra. Đồng nghiệp chu đáo đưa nước chanh cho anh, Son Siwoo uống một ngụm lớn. Phải vất vả lắm mới thở lại được bình thường, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi vỗ nhẹ lên ngực.


Nếu xấu hổ cũng phân chia cấp bậc, Son Siwoo cảm thấy việc sáng sớm tỉnh dậy ở nhà bạn trai cũ sau một đêm say khướt, hẳn có thể lọt vào top 3.

Gáy đau như bị người ta đánh, ngẩng đầu lên liền phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Cũng không tính là hoàn toàn xa lạ, anh mất năm giây nhìn quanh bốn phía, phong cách trang trí nhìn cũng không khác lúc trước là mấy, ngay cả bộ drap giường cũng có cảm giác giống với trước đây. Tâm trí mơ hồ nhắc nhở anh đây hẳn là nhà mới của Park Dohyun, chưa kể bộ quần áo anh đang mặc trên người, hình như là năm đó anh mua cho Park Dohyun.

Vớt vát được một chút liêm sỉ cho bản thân, cũng may là bạn trai cũ hiện không ở bên cạnh, Son Siwoo cử động một chút liền cảm giác như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa sống sót qua kiếp nạn say xỉn, bây giờ lại chuẩn bị bắt đầu kiếp nạn mới: Đối mặt với Park Dohyun.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Son Siwoo thấy Park Dohyun đang ngủ say trên ghế sofa, ngực phập phồng, anh nhìn lên tường, thì ra mới bảy giờ. Nhờ thói quen sinh hoạt tương đối tốt mà Son Siwoo đã tránh được khả năng chạm mặt trực tiếp với bạn trai cũ.

Cuối cùng anh tìm được quần áo của mình trong phòng tắm, nhanh chóng thay đồ rồi cầm điện thoại bỏ chạy trối chết —— cảm ơn Park Dohyun đã không giặt đồ giúp anh, bằng không bây giờ muốn trốn đi cũng không được.

Vội vội vàng vàng bắt taxi ở tầng dưới, Son Siwoo bắt đầu hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra tối qua.

Sau khi tăng ca, anh không muốn trở về căn nhà cô độc ấy nên đã rủ các đồng nghiệp đi uống rượu. Sau khi đến quán bar, Son Siwoo gọi một ly Rum trắng, một ly Hawaii, hình như còn gọi một cái gì nữa... Sau đó thì sao? Sau đó đầu Son Siwoo lại bắt đầu đau. Mơ hồ nhớ ra đồng nghiệp bên cạnh đang gọi cho ai đó, chớp mắt một cái đã thấy mình ở trong xe Park Dohyun.

Có vẻ như đồng nghiệp của anh đã gọi điện thoại cho Park Dohyun. Son Siwoo bắt đầu lục tìm trong trí nhớ, tự hỏi bản thân mình có nói những lời kỳ quái không, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, xấu hổ đến mức tự đánh vào đầu mình.

Tại sao lại đến đón mình chứ? Để mình tự sinh tự diệt là được rồi. Son Siwoo  bội bạc nghĩ, sự tốt bụng của Park Dohyun thật sự có chút quá lố.

Anh còn phải đi làm, say rượu làm mất khẩu vị, Son Siwoo không ăn sáng, vội vàng thay quần áo rồi ra ngoài. Trên tàu điện ngầm, anh nhìn mấy chiếc tay nắm lắc lư, đầu càng thêm đau. Mơ hồ cảm thấy điện thoại rung lên một tiếng, sau khi xuống tàu anh liền mở ra xem, là tin nhắn Park Dohyun gửi tới.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không, anh ơi?"

Sau khi ở bên nhau, Park Dohyun rất ít khi gọi 'anh', nếu có gọi thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Son Siwoo sau khi nhìn thấy tin nhắn liền cố gắng lục lọi lại ký ức tối hôm qua, nhưng cũng không nhớ ra được gì. Cũng không tiện hỏi trực tiếp Park Dohyun, anh tắt điện thoại và bắt đầu giả chết.


Sau đó là tình cảnh bây giờ, Park Dohyun thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn không quan trọng, Son Siwoo cũng sẽ bình thản trả lời như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, những kỷ niệm và thói quen luôn hiện hữu vào những lúc chúng không nên xuất hiện, làm cho người ta trở tay không kịp. Thời điểm mới chia tay rất khó khăn, mỗi ngày Son Siwoo đều ép mình ở lại công ty đến gần chín giờ mới về nhà, cố gắng dùng công việc lấp đầy khoảng trống. Có lẽ cách này thật sự hữu ích, cho đến một ngày Son Siwoo gặp được một khách hàng thú vị, trong tiềm thức, anh muốn sớm được về nhà và kể chuyện với Park Dohyun. Phải mất hai giây anh mới nhận ra, ừ thì đã không còn ai để kể nữa rồi.

Anh nói với Lee Seungyong, ở bên nhau căn bản là vì yêu, nhưng chia tay không nhất thiết là hết yêu.

Hết tình còn nghĩa thật sự dễ đối phó hơn nhiều, chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở thành mối quan hệ có thể cùng nhau ngồi ôn lại quá khứ.

Cho nên trạng thái hiện tại cũng rất tốt, Son Siwoo thầm nghĩ, so với lúc mới chia tay đã tự nhiên hơn rất nhiều. Có lẽ đó là một hướng đi tốt cho cả hai, để chứng minh rằng họ đang dần học cách buông bỏ.


Chiều thứ bảy, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Lúc này là cuối tháng mười một, không khí lạnh tràn về, Son Siwoo đã sớm khoác lên mình một chiếc áo len thật dày và choàng khăn quàng cổ. Anh cuộn tròn ở một góc trong  quán cà phê với một đĩa bánh croissant trên bàn.

Thật thoải mái, anh híp mắt lại.

Hôm qua Lee Seungyong đột nhiên hỏi anh có rảnh không, nói muốn cho anh một bất ngờ. Son Siwoo nói còn một tháng nữa mới đến sinh nhật anh, hôm nay lại tốt với anh như thế là sắp có chuyện gì sao, đối phương cũng không trả lời.

Kết quả hôm nay Son Siwoo ngồi trong quán cà phê đợi nửa tiếng đồng hồ, thay vì đợi Lee Seungyong, lại là đợi Park Dohyun.

Quá sức kinh hỉ. Son Siwoo nghĩ thầm trong lòng, anh nên dùng con dao nào để giết Lee Seungyong đây.

"Là em nhờ anh Seungyong nói với anh như vậy." Park Dohyun rất thành thật, "Nếu không, căn bản sẽ không thể gặp được anh."

Xem kìa, lại gọi 'anh'. Lần nào cũng vậy, dù cho Son Siwoo nghĩ rằng mình đã mặc một chiếc áo giáp rất dày, chỉ cần Park Dohyun gọi một tiếng 'anh', dường như có thể chọc trúng chính xác khoảng hở chỉ một milimet trên lớp áo giáp của anh.

Son Siwoo trừng mắt nhìn hắn một lúc, không còn cách nào khác, đẩy đĩa bánh croissant trên bàn về phía trước.

Hơn nửa năm sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên hai người có thể bình tĩnh và tỉnh táo ngồi xuống đối mặt với đối phương. Có lẽ do ánh mặt trời thật sự quá dễ chịu, làm tan chảy rất nhiều phòng bị cùng bất an của Son Siwoo.

"Có chuyện gì thì nhắn tin cũng được." Son Siwoo lười biếng mở miệng.

Park Dohyun mỉm cười: "Nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn chứ?"

Son Siwoo im lặng.

"Em nhìn thấy rồi." Park Dohyun trực tiếp giáng một đòn trí mạng, "Trong ốp điện thoại của anh."

Câu nói này khiến tất cả những dự định của Son Siwoo đều trôi theo dòng nước. Anh ngồi thẳng dậy, nhìn Park Dohyun với vẻ khó tin.

Park Dohyun thản nhiên nhìn lại, không chút tội lỗi.

Sau mười mấy giây, Son Siwoo bỏ cuộc. Anh như mất hết sức lực, dựa mình vào chiếc ghế mềm mại, giọng điệu tự trách: "Ừ, nhìn thấy, thì sao? Em muốn gì thì nói đi."

Son Siwoo nghĩ, cũng không phải là không có cách, bất quá chỉ là hai tấm vé xem phim thôi mà. Cùng lắm thì nói mình thực sự thích bộ phim đó là được.

Park Dohyun đi thẳng vào vấn đề: "Anh ơi, tại sao chúng ta lại ở bên nhau?"

Câu nói này lại khiến Son Siwoo trở tay không kịp.

Còn có thể vì sao, Son Siwoo vẫn im lặng. Bởi vì yêu em.

Bởi vì anh yêu em rất nhiều.


"Muốn bắt đầu là anh, muốn chấm dứt cũng là anh, mà em cũng chưa từng cự tuyệt anh chuyện gì, dù cho em không muốn đồng ý."

Rõ ràng anh vẫn còn yêu em phải không, giọng Park Dohyun có chút run rẩy.

"Son Siwoo, anh dựa vào cái gì?"

Son Siwoo trầm mặc. Anh vô thức kéo vạt áo len, muốn đưa tay cầm ly cà phê trên bàn, nhưng lại rụt trở về.

Anh buộc mình ngẩng đầu nhìn thẳng vào Park Dohyun, định nói gì đó, nhưng trong nháy mắt lại bị vẻ đau khổ trong mắt đối phương làm cho đau lòng.

"Dohyun à," Giọng Son Siwoo rất nhẹ, "Trước đây em đã từng nghĩ tới chưa? Chúng ta, mười năm nữa, hay chỉ năm năm nữa sẽ như thế nào."

"Trước đây anh thường nghĩ về vấn đề này, mỗi lần kết quả đều giống nhau. Luôn cảm thấy có thể giống như bây giờ? Có lẽ chúng ta sẽ mua một ngôi nhà, em đổi một chiếc xe tốt hơn, và anh thi đậu bằng lái xe, thỉnh thoảng cũng có thể để anh đón em tan làm."

"Khoảng thời gian trước khi chúng ta chia tay, anh biết em rất mệt mỏi, anh cũng rất mệt mỏi. Từ lúc đó, anh đột nhiên không thể tiếp tục nghĩ về tương lai của chúng ta."

"Anh không phải là một người hoàn hảo, anh cũng không biết cách để chăm sóc chính bản thân mình và có lẽ là cả tâm tình của em. Nếu sau này chúng ta ngày càng không còn gì để nói với nhau thì phải làm sao? Một ngày nào đó chúng ta sẽ cảm thấy chán ghét người kia, hoặc là cãi nhau, chửi rủa, tất cả tình cảm đều tan biến, cuối cùng là hoàn toàn tan vỡ. Anh không muốn như vậy."

Son Siwoo dừng lại một chút, khi cất tiếng lần nữa, thanh âm mang theo một chút giọng mũi: "Dohyun, năm năm chúng ta ở bên nhau, thật sự có rất nhiều khoảnh khắc anh rất hạnh phúc. Ngày hôm ấy, việc phát tờ rơi cho em là điều đúng đắn nhất mà anh từng làm, và anh sẽ luôn luôn nhớ về nó. Cho dù đến khi anh già đi, không có ai bên cạnh, chỉ cần có đoạn hồi ức này, anh sẽ không cô đơn."

Park Dohyun nghe xong im lặng vài giây, cổ họng khô khốc. Một lát sau hắn mở miệng, thanh âm có chút trì trệ: "Son Siwoo, tại sao anh không tin em."

Nước mắt của Son Siwoo cuối cùng cũng rơi xuống.

"Không phải anh không tin em, mà là anh không tin chính mình."


Park Dohyun hít sâu một hơi: "Anh nói không ai sẽ chết nếu thiếu vắng người kia, vậy anh có biết còn một câu nữa không?", hắn dùng mu bàn tay che mắt, "Siwoo, câu sau là, nhưng em không thể sống mà không yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip