Hậu truyện 8


"Viện chủ Tạ Hoa Từ của Thất Huyền Viện này là do Công chúa Chiêu Linh tiến cử lên hoàng đế bảy năm trước. Nàng biểu diễn một bài hát trước mặt hoàng đế. Sau khi nghe xong, hoàng đế đã thốt lên: Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian có thể mấy hồi được nghe a. Sau đó phong cho nàng danh hiệu thiên hạ đệ nhất cầm sư, đồng thời ban thưởng cho nàng đất và một dinh thự. Những tấm bảng ở Thất Huyền Viện đều do hoàng đế viết. "Lôi Vô Kiệt nhiệt tình giới thiệu trên đường đi.

"Lôi Vô Kiệt, ngươi rất quen thuộc với nàng." Tiêu Sắt uể oải chắp tay hỏi.

"Sáng nay ta nghe được người ta nói." Lôi Vô Kiệt gãi đầu, tiếp tục nhiệt tình giới thiệu: "Nghe nói hôm nay là lễ hội hằng năm của Thất Huyền Viện, rất náo nhiệt. Nhìn xem... những người này, bọn họ đều mang đàn, tất cả bọn họ đều đi đến Thất Huyền Viện."

Tiêu Sắt nhìn xung quanh và thấy rằng quả thực có rất nhiều người mang theo đàn và đi đến Thất Huyền Viện.

"Tiểu Bảo, Tạ Hoa Từ là ai, làm sao gặp được Chiêu Linh công chúa?" Lý Liên Hoa trong lòng vừa động, quay đầu hỏi Phương Đa Bệnh.

"Ngươi còn nhớ Tây Phi cô nương ở nữ trạch không? Ngọc Lâu Xuân đặt tên cho cô nương ấy là Tây Phi, nhưng tên thật là Tạ Hoa Từ, nàng đến từ Dương Châu. Sau đó, Ngọc Lâu Xuân đã bắt nàng vào bên trong nữ trạch."

"À...Ta hiểu rồi, cầm nghệ của cô nương ấy thực sự rất tốt và có thể được gọi là thiên hạ đệ nhất." Lý Liên Hoa gật đầu đồng ý.

Nghe hắn nói hùng hồn như vậy, Tiêu Sắt trợn mắt, suýt chút nữa đã không cười nổi.

Rốt cuộc, trong số những người có mặt ở đây chỉ có Tiêu Sắt biết rằng Lý Liên Hoa thậm chí không thể phân biệt được sự khác nhau giữa cung, thương, giốc, chủy và vũ(*)  làm sao hắn có thể hiểu được đàn?

(*)Ngũ thanh cung, thương, giốc, chủy, vũ là những âm cơ bản trong âm nhạc truyền thống của Trung Quốc.

Nhóm người đi đến cổng Thất Huyền Viện, dựa vào Phương Đa Bệnh nên họ có thể bước vào sân, trong sân có chín khúc hành lang quanh co, những cây cầu nhỏ, nước chảy, núi giả và rừng rậm, xanh um tươi tốt.

Đi dọc theo hành lang, cơ hồ mỗi một cảnh trí trong đình các đều có một vị phiên giai công tử ngồi, mỗi người trước mặt đều được bày một cây đàn cổ, người ngón tay cầm huyền bay múa, âm thanh toong toong phát ra từ ngón tay gãy đàn.

Không biết những người này chơi đàn giỏi đến mức nào nhưng họ ngồi quá gần nhau.

Có người trong đình chơi đùa với cao sơn lưu thủy, nhưng lại có một người khác ngồi trên hòn núi giả phía sau đình chơi đùa với tuyết mùa xuân.

Với rất nhiều người chơi đàn, khu vườn rừng dù có trang nhã và yên tĩnh đến đâu cũng trở thành một phố nxá sầm uất, không hề có nửa điểm phong nhã nào.

"Oa... Nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều người cùng nhau chơi đàn như vậy." Lôi Vô Kiệt kinh ngạc thở dài.

"Ồn ào quá." Tiêu Sắt không khỏi cau mày, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

"Thật sự rất ồn ào." Phương Đa Bệnh đồng tình.

"Không phải nơi này khá náo nhiệt sao?" Lý Liên Hoa nhìn quanh.

"Nhưng tại sao đều là nam?" Vô Tâm nhìn quanh vườn hoa, rất khó hiểu.

"Nhàm chán." Địch Phi Thanh đeo nửa mặt nạ không có chút hứng thú nào với chuyện này.

"Mau lên." Hành lang chật hẹp, Tiêu Sắt chỉ có thể đẩy Lôi Vô Kiệt một đường về phía trước.

"Này... sao ngươi đi nhanh thế? Ta chưa nghe đủ."

"Đi nhanh, đi nhanh, tai ta sắp điếc rồi." Phương Đa Bệnh phía sau phụ họa.

"Lão Địch, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc luyện võ. Bây giờ... hãy trau dồi tình cảm và tận hưởng cuộc sống." Lý Liên Hoa vẫn ở phía sau thuyết phục Địch Phi Thanh: "Ngươi không còn trẻ nữa, con gái của ngươi cũng đã lớn như vậy rồi. ... Hãy tìm ai đó càng sớm càng tốt, cuộc sống của ngươi sau này sẽ dễ dàng hơn."

"Ta không thích nữ nhân."

"Vậy ngươi có thể tìm một nam nhân. Ta nhìn ra, Vô Nhan ở cùng ngươi nhiều năm như vậy, trung thành không bao giờ rời xa ngươi, ngươi có muốn cân nhắc không?"

"Ngươi nên nhìn lại đầu óc của mình đi."

"Đầu óc ngươi mới có bệnh. Ngươi suốt ngày chỉ biết đánh nhau và giết chóc, ít nhiều gì cũng có xu hướng bạo lực."

Tiêu Sắt đi phía trước, nghe được hai người nói chuyện, liếc nhìn Lôi Vô Kiệt, không ổn, hắn đã có chủ. Sau đó quay đầu nhìn về phía Vô Tâm: "Vô Tâm, ngươi cảm thấy hắn thế nào?"

"A?" Vô Tâm vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Sắt: "Tiêu lão bản, ngươi cho rằng hắn cùng yểu điệu tiên tử có quan hệ gì sao?"

"Lôi Vô Kiệt đã theo đuổi Diệp Nhược Y, Đường Liên cùng Thiên Nữ Nhụy đã đạt được kết quả cuối cùng, ta thấy ngươi chỉ có một mình, cho nên có chút lo lắng." Tiêu Sắt vẫn không bỏ cuộc.

"Hòa thượng ta lục căn thanh tịnh, không nhiễm bụi trần. Tiêu lão bản, không cần lo lắng." Vô Tâm chắp hai tay lại, niệm một tiếng Phật hiệu.

Trong lúc trò chuyện, mọi người đã đi rất xa, tiếng đàn ồn ào cuối cùng cũng bị họ lãng quên, lúc này có tiếng đàn yếu ớt vang lên.

Sau khi trải qua tiếng ồn vừa rồi, khi nghe thấy tiếng đàn mới, nhiều người không khỏi có cảm giác như đang nghe một bản tiên nhạc.

"Âm thanh của đàn khá tốt." Vô Tâm chăm chú lắng nghe và nhận xét: "Trong đàn có một cảm giác thiền định, người này nhất định giống ta có duyên với Phật."

"Quả nhiên không tồi." Tiêu Sắt nghe một lúc rồi khen ngợi.

Phương Đa Bệnh nghe một lúc rồi nói: "Bản nhạc này chắc chắn là do Tạ cô nương gảy."

"Tạ cô nương không hỗ là thiên hạ đệ nhất a, so với những người trước kia thì quả thật rất hay." Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

"Đi thôi." Tiêu Sắt lười biếng nhìn Lôi Vô Kiệt: "Ngày thường không phải Diệp Nhược Y chơi dàn cho ngươi nghe sao? Tại sao ngươi vẫn bộ dáng chưa từng nhìn thấy?"

"Nhược Y cũng có thể chơi đàn?"

"Ừ, nàng chơi đàn giỏi hơn thế này rất nhiều." Tiêu Sắt nhẹ nhàng nói.

"Chờ một chút... Tiêu Sắt, ta chưa từng nghe nói Nhược Y chơi đàn, ngươi làm sao có thể nghe nói qua?!" Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt có chút đau xót.

Tiêu Sắt nhận ra mình đã phạm sai lầm, cau mày, nhưng không để ý đến Lôi Vô Kiệt mà liếc nhìn Lý Liên Hoa đang mỉm cười nhìn hắn.

"Ta chợt nhớ ra, thân phận của Tiêu lão bản, khi còn trẻ, nhất định là được bao quanh bởi những mỹ nữ, so với ta hẳn chỉ có nhiều hơn, tại sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến?"

Tiêu Sắt nhìn xung quanh và chọn tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Nhược Y năm đó thích Tiêu Sở Hà, bây giờ cô ấy lại chuyển sang người khác, cùng Tiêu Sở Hà có quan hệ gì?!

"Tiêu Sắt, xin hãy giải thích rõ ràng cho ta biết, năm đó ngươi và Diệp Nhược Y có quan hệ thế nào?" Lôi Vô Kiệt hét lên, đuổi theo Tiêu Sắt.

Lý Liên Hoa cũng đi theo.

Phương Đa Bệnh và Địch Phi Thanh nhìn Vô Tâm, Vô Tâm nhận thấy ánh mắt của họ, mỉm cười một chút.

"Đây là lần đầu tiên ta nghe đến điều này và ta rất tò mò."

Ba người nhanh chóng đi theo, theo tiếng đàn đi tìm Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt.

"Nàng hiện tại thích ngươi rồi, nàng đang sống ở Kiến Tâm trủng rồi. đúng rồi, ngươi chừng nào thì đi Diệp phủ cầu hôn a?" Tiêu Sắt đổi chủ đề.

"Cầu hôn?"

"Đúng vậy, muốn cầu hôn thì phải chuẩn bị sính lễ đính hôn. Diệp tướng quân tuy là võ giả nhưng tốt xấu gì cũng là nhị phẩm đại tướng. Muốn cưới nữ nhi của hắn thì sáu lễ vật này không thể thiếu được..." Tiêu Sắt dừng lại rồi nói tiếp: "Cái gọi là sáu lễ vật là: nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh......"

Khi ba người Vô Tâm tìm thấy Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt đã phổ cập kiến thức cho Lôi Vô Kiệt về quá trình kết hôn.

"Lý Liên Hoa?" Tiêu Sắt nhìn thoáng qua, phát hiện chỉ có ba người, không khỏi kinh ngạc.

Mọi người quay lại nhìn đường, đường vắng, họ tách ra và tìm kiếm xung quanh khu rừng, nhưng họ không tìm thấy Lý Liên Hoa.

"Chỉ cách đây mấy bước thôi, sao còn mất tích? Còn có thể đi lạc được sao?" Lôi Vô Kiệt bối rối gãi đầu.

Về phần Lý Liên Hoa mất tích, mọi người cũng không quá lo lắng cho an nguy của hắn.

Dù sao lấy võ công hiện tại của Lý Liên Hoa, không có khả năng hắn bị bắt cóc, nếu như biến mất, nhất định là tự mình rời đi, về phần tại sao rời đi thì cũng không rõ.

"Đại khái là gặp được cố nhân, đến ôn chuyện đi." Phương Đa Bệnh đoán.

"Cố nhân?" Tiêu Sắt lặp lại.

"Cái gì cố nhân a? Muốn bí mật gặp mặt người? Không thể giới thiệu người với chúng ta sao? Cứ biến mất như vậy là không nghĩa khí gì cả!" Lôi Vô Kiệt đối với việc này rất phẫn nộ.

Tiêu Sắt liếc nhìn Phương Đa Bệnh, ánh mắt đảo loạn, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó, sau đó liếc nhìn Địch Phi Thanh, khuôn mặt bị che gần hết, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng đôi mắt lạnh lùng thường ngày lại lộ ra chút hả hê. .

"Đi thôi, ta còn chưa thấy người đánh đàn." Tiêu Sắt lười biếng xoay người tiếp tục đi về phía trước, khi ra khỏi rừng cây, hắn nhìn thấy một ao sen lớn.

Trong ao có một cái đình ven sông, chung quanh có màn che, trong rèm có một người nữ tử ngồi trên đàn cầm, từ ngón tay phát ra âm thanh tựa như thiên nhạc.

Phương Đa Bệnh và Đich Phi Thanh đột nhiên nhìn nhau, ánh mắt có chút lo lắng và bối rối, Phương Đa Bệnh lẩm bẩm: "Tạ Hoa Từ đang chơi đàn ở đây, vậy Lý Liên Hoa đã đi gặp ai?"

Nghe vậy, Tiêu Sắt quay đầu lại nhìn Phương Đa Bệnh, vẻ mặt lạnh lùng khó phân biệt giữa vui và giận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip