Oneshot

Rin thường ngủ rất nông.

Những âm thanh dù là nhỏ nhất cũng đủ để đánh thức cậu khỏi giấc ngủ, cậu vốn không thích nó, nhưng có những lúc chúng lại rất hữu ích. Chẳng hạn như vào những đêm tĩnh mịch thế này, khi ánh trăng hiu hắt xuyên qua tấm rèn đóng kín, rơi trên tấm thảm. Cậu mơ màng nhíu mày vì thiếu đi hơi ấm của người cạnh bên.

Lạ thật, cậu nghĩ thầm. Rin với tay về phía bên kia giường, đáng ra thứ cậu chạm tới nên là Yoichi, nhưng cảm giác trên tay chỉ là tấm đệm giường nhăn nhúm.

Cậu do dự ngồi dậy. Nếu không có gì đáng lo ngại, Rin sẽ cáu kỉnh quay lại giấc ngủ. Nhưng tấm ga trải giường lạnh ngắt như thể trên đó chưa từng lưu lại chút hơi ấm nào. Điều này thật sự rất kỳ lạ, cậu và Yoichi luôn đi ngủ cùng lúc, và cả hai luôn ôm lấy nhau để chìm vào giấc ngủ. Rin đã mất kha khá thời gian để làm quen với việc đó, vì tiếp xúc thân mật không phải cách cậu thường làm để thể hiện tình yêu, nhưng Yoichi, người đang trong mối quan hệ yêu đương với cậu đã được một năm, đã dần khiến những đụng chạm ấy trở nên quen thuộc và dễ chịu hơn, Rin giờ đây thậm chí còn phải có hơi ấm của ai đó mới ngủ ngon được. Cậu ngồi dậy bật chiếc đèn ngủ, ánh sáng vàng nhạt không khiến đôi mắt vẫn còn mệt mỏi vì buồn ngủ của cậu khá hơn là bao, nhưng những giác quan còn lại bỗng nhạy bén hơn thường, cậu nghe thấy tiếng nôn khan yếu ớt phát ra từ phòng tắm.

Rin vội vàng đứng dậy bật đèn. Phòng tắm liền với phòng ngủ này trống rỗng, âm thanh kia dường như phát ra từ phía đối diện hành lang. Rin thầm chửi thề và vội vã chạy đến.

Mấy ngày nay mọi thứ diễn ra như thường lệ, Yoichi đã có một trận đấu quan trọng vào thứ Ba. Rin mơ hồ nhớ lại dáng vẻ kiệt quệ của em sau trận đấu. Nhưng cậu biết Yoichi ghét việc người khác lo lắng cho mình nên cậu cũng không muốn ép buộc em gì cả. Rin nhanh chóng hối hận quyết định khi ấy, cảm giác tội lỗi dấy lên trong cổ họng. Cậu thề sẽ không bao giờ để mặc em như vậy nữa. Rin bật đèn hành lang, bước chân vội vã.

Yoichi là vậy, em thà lết mình tới phòng tắm xa nhất còn hơn để Rin nghe được tiếng mình nôn khan, hay bất cứ âm thanh nào khác, vì em biết cậu rất dễ tỉnh giấc. Rin gần như phát điên vì giận, nhưng cậu biết mình chỉ đang sợ hãi mà thôi.

Cậu chưa từng thấy Yoichi bị ốm bao giờ. Ít nhất là chưa ốm đến mức này. Nó làm cậu sợ. Với một người lạnh lùng, ít thể hiện cảm xúc như Rin, sợ hãi là một thứ gì đó rất xa vời. Cậu thậm chí còn xem phim kinh dị chỉ để bản thân cảm thấy một chút gì đó. Nhưng những nỗi sợ ấy khác hẳn lúc này.

Rin nhận ra cánh cửa bị khóa, tiếng nôn mửa hòa với tiếng xả nước truyền đến tai rõ rệt làm tim cậu thắt lại.

"Yoichi?"

Rin dựa vào cánh cửa. Việc có thứ gì đó, một vật chắn ngăn cản cậu được đi tới dỗ dành người yêu khiến miệng cậu đắng ngắt. Mọi thứ yên lặng trong chốc lát. Rin hít sâu một hơi. "Yoichi..?"

 Cuối cùng Yoichi cũng đáp lời, giọng em khản đặc, "Anh đừng vào."

Rin nhíu mày, vì lo lắng nhiều hơn là khó chịu. Dù thế nào cậu cũng không thừa nhận, nhưng cậu đang ở trong chính căn nhà của mình, và người yêu cậu đang ốm rất nặng, Rin chẳng quan tâm đến dáng vẻ hời hợt của mình nữa. "Yoichi, mở cửa cho anh."

Không có tiếng đáp lời, nhưng lại nhiều hơn những tiếng nôn. Tiếng thở dốc nặng nề đập thẳng vào tai khiến trái tim Rin nặng trĩu. "Yoichi, nếu em không mở, anh phá cửa đấy."

Rin chẳng kiềm chế mà đưa ra lời đe dọa. Cậu biết Yoichi sẽ nghe lời cậu, cậu thực sự có khả năng ấy, và cậu cũng không ngại phá nát cánh cửa kia đâu. Bên trong lại không có động tĩnh, nhưng không còn đáng sợ như ban nãy. Như dự liệu, Rin nghe thấy tiếng chốt cửa, nhanh hơn một bước, cậu vội mở toang cánh cửa.

Yoichi đứng đó, miệng thở hồng hộc, nước bọt chảy dài xuống đến cằm, em ngước nhìn Rin với đôi mắt ướt nhèm, đôi chân cố trụ để đứng vững. Em lên tiếng, nhưng né tránh ánh mắt ai kia. "E-Em không sao."

"Không sao con mẹ em." Rin gắt gỏng nói, nhưng là để che giấu nỗi lo lắng của mình chứ không phải trách móc em. Cậu hoảng hốt đỡ lấy Yoichi khi em ngã vào lồng ngực mình, hẳn em bị choáng vì đã ngồi quá lâu. "Em ở trong đó bao lâu rồi? Tại sao không gọi anh?"

"Anh đang ngủ.." Yoichi thều thào giải thích, tay kéo áo ngủ của Rin, em vẫn không dám đối mặt với hắn. Em sợ trong đôi mắt kia sẽ là chán ghét, là trách móc, là ghê tởm. Chính em cũng thấy ghê tởm chính mình. Người em dính nhớp mồ hôi, em không ngừng nôn thốc tháo, mặt em toàn là nước mắt, và hơn hết, em thấy mình thật yếu đuối. Em thấy tội lỗi vì đã để người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình, giọng em như sắp vỡ ra. "Em xin lỗi.."

"Anh không giận." Rin thấy có lỗi vì phải giải thích điều đó, cậu nhẹ vuốt tóc em, dịu dàng nhất có thể. Cậu biết cậu đã hành động hơi gắt gỏng, nhưng cậu là vậy, không biết phản ứng sao cho phải dẫu cho nỗi lo lắng gần như đã gặm nát tâm trí cậu. Suy nghĩ rằng Yoichi nghĩ cậu coi thường sự yếu đuối của em khiến hắn đau đớn. Rin cố dịu giọng lại một chút, cậu vuốt tóc mái đẫm mồ hôi của em sang bên để kiểm tra nhiệt độ. "Anh sẽ không bao giờ giận em đâu. Anh chỉ lo lắng thôi."

Chết tiệt, em ấy sốt rồi.

Rin thầm chửi thề. "Em di chuyển được chứ?"

Yoichi yếu ớt lắc đầu, Rin bỗng thấy người trong lòng run lên.

"Còn muốn nôn à?" Rin hỏi, cậu mở vòi nước và dìu Yoichi tới bên. Rin làm ướt tay và xoa lên làn da ấm áp của em, nhẹ nhàng rửa mặt và giúp em lau miệng. Yoichi lại lắc đầu, hình như em phản ứng chậm chạp hơn rồi.

"Được rồi, không nôn." Rin thở hắt ra một chút. Cậu lẩm bẩm, là nói với Yoichi, hay có lẽ là với chính mình. Có lẽ Yoichi đã thấy khá hơn sau khi là trống dạ dày của mình. Cậu đảo mắt quanh phòng tắm, xung quanh không có cái ghế nào, còn sàn nhà chắc chắn sẽ rất lạnh. "Em đứng được chứ?"

Yoichi cố gắng gật đầu, nhưng Rin thấy em loạng choạng không thôi. Cậu thở dài rồi cúi xuống bế bổng em lên. Cậu bước từng bước vững vàng về phía phòng ngủ, mặc kệ ý muốn phản kháng của Yoichi. Cơ thể khỏe khoắn của hắn rất hữu ích vào những lúc thế này, dù Yoichi cũng không quá nhỏ nhắn, nhưng vì thấp hơn nên chắc chắn sẽ nhẹ hơn cậu nhiều.

Rin nhẹ nhàng đặt Yoichi lên giường, ngăn em lại khi em cố ngồi dậy. Yoichi một mực phản kháng, nào là người em bẩn, em không muốn làm bẩn ga giường, em không muốn để anh thấy em thế này- Rin mặc kệ. Yoichi rất cần nghỉ ngơi, cậu không muốn tranh cãi với em. Cậu chỉ nhìn em chằm chằm, đôi mắt màu ngọc bích chứa đầy sự nghiêm khắc, nhưng cũng là yêu thương hết mực, thế rồi Yoichi cũng không nháo nữa, mặt em phụng phịu.

"Anh đi lấy thuốc cho em." Cậu khẽ nói, đưa tay day day đôi lông mày đang nhíu lại kia để em không còn nhìn hắn với ánh mắt đầy tổn thương ấy nữa, đôi mắt như cún con bị bỏ rơi, tâm trí mệt mỏi với suy nghĩ em chẳng khác nào một gánh nặng đối với cậu. Rin luôn biết Yoichi đang nghĩ gì. Mặc dù em không phải kiểu người hay thiếu cảm giác an toàn, nhưng đôi mắt tiều tụy khi ốm của em đã nói lên tất cả. Rin nhẹ nhàng xoa má người yêu và thở dài. "Em nghỉ đi." Cậu mím môi trước tông giọng lạnh lùng của mình, Rin cố lục lại trong trí nhớ để tìm được từ thích hợp. "Em không làm phiền anh đâu. Anh chỉ.. anh chỉ lo cho em thôi."

Vậy là ổn rồi nhỉ, Rin tự nhủ khi thấy ánh mắt Yoichi dịu đi. Cậu hôn lên trán em một cái trước khi lao xuống bếp, dù biết Yoichi sẽ không ngủm trong hai phút thiếu mình nhưng cậu vẫn lo. Rin nhớ ra Yoichi cần ăn gì đó trước khi uống thuốc, nhưng vì không có thời gian để nấu nướng nên cậu quyết định lấy vài miếng bánh rồi nhanh chóng quay về.

Rin để Yoichi ăn chút bánh trước khi cho em uống thuốc, sau đó để em nằm xuống.

Trong suốt quá trình đó, Yoichi không nói thêm gì, em ngoan ngoãn nằm im khi cậu rón rén nằm cạnh mình, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy em, sưởi ấm cho em, dù rằng rất có thể em sẽ lây bệnh cho cậu, dù rằng Rin vốn không thích skinship. 

Rin thức suốt đêm để trông chừng em, trái tim cậu như trút được bao gánh nặng khi em thức dậy vài giờ sau đó, khi nhiệt độ cơ thể đã hạ dần. Yoichi rúc vào ngực cậu, vòng tay ôm lấy eo người yêu, miệng liên tục lẩm bẩm, "Yêu anh lắm.", "Anh đừng đi."

Và thế là Rin mỉm cười. Một nụ cười đúng nghĩa chứ không phải dọa dẫm sắp đánh ai, hay cười trừ gượng gạo vào những buổi họp gia đình. Một nụ cười đầy nhẹ nhõm, và chứa đựng trong đó là cả tình yêu không thể che giấu. Cậu đặt một nụ hôn lên trán em.

Yêu Rin lắm, xin anh đừng đi.

Chẳng cần em phải nói thành lời. Rin không có ý định rời xa em đâu. Không phải bây giờ, không bao giờ. 

----------------------------------

tui iu sickfic huhu








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip