5




05

Cách kỳ thi tốt nghiệp còn có hơn ba mươi ngày, mùa hè cũng lặng lẽ đến gần.

Cùng với nhiệt độ ngày càng cao và sắc xanh ngày càng đậm của sân trường, còn có sự bồn chồn không thể rũ bỏ trong lòng các học sinh cuối cấp.

Cho đến nay tôi vẫn không tìm được một từ nào có thể miêu tả hoàn hảo khoảng thời gian ấy - nó thật sự là khoảng thời gian vừa mệt mỏi vừa thú vị.

Cuối xuân đầu hè có lẽ là thời gian mệt mỏi của con người. Sau khi chuông tan học vang lên, một lượng lớn người trong lớp lập tức nằm xuống bàn mà ngủ, giáo viên toán bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng nhấn mạnh một câu: "Hàm tỉ lệ nghịch dù có tiệm cận nhưng sẽ không bao giờ giao với trục toạ độ".

Tôi muốn đi rửa mặt tỉnh táo một chút, nhìn Nghiêm Hạo Tường cũng đang ngủ, liền không quấy rầy cậu ấy, tự mình đi vệ sinh.

Trên đường về gặp Lâm San San, bị cô chặn lại. Tính cách Lâm San San khá vô tư, dễ dàng hoà đồng với đám nam sinh, lúc này cô ấy lại lôi kéo tôi lại với vẻ mặt bí hiểm, nói về lớp sẽ có chuyện vui.

Tôi có chút bối rối, đi nhanh đến cửa lớp mới hiểu được chuyện vui theo như lời cô ấy nói là cái gì.

Nếu như nói ngày qua ngày đi học, chỉ có làm bài, nhận xét, kiểm tra nhàm chán thì nhất định sẽ tồn tại hòn đá nhỏ có thể kích thích bọt sóng cuộc sống trong các lớp học, chẳng qua đơn giản chính là có ai đó cùng ai đó bí mật yêu đương, hay ai đó lại bỗng nhiên trở thành hắc mã trên bảng thành tích.

Mà vào lúc đó, viên đá nhỏ này chính là tỏ tình.

Cô gái dường như đã lấy hết can đảm để đứng trước mặt tôi, có lẽ vì quá lo lắng nên hai tay không ngừng đan vào nhau. Tôi chỉ có một chút ấn tượng đối với cô ấy, cũng chỉ giới hạn trong việc tình cờ gặp được vài lần khi đi lại hằng ngày, có vẻ là một cô gái rất cởi mở ở lớp bên cạnh.

Cô gái lắp bắp biểu đạt tâm ý, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, cô sẽ liền dừng lại chờ người đi qua lại rồi mới tiếp tục nói tiếp, mặt cô hơi ửng đỏ có lẽ vì ngượng ngùng.

Tôi có chút luống cuống muốn từ chối, lại do dự không biết nên từ chối như thế nào mới không làm tổn thương đến tấm chân tình của cô gái, rồi tôi nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường vừa bước ra khỏi cửa lớp, đang khoanh tay tựa vào khung cửa, như thể đang xem một vở kịch.

Tôi bỗng nhiên sinh ra một tia tâm tình kỳ lạ, cậu ấy sẽ nghĩ gì đối với tất cả những điều này?

Nhưng khi cô gái đỏ mặt, chuẩn bị nói ra câu tỏ tình trực tiếp, tôi vẫn kịp thời ngắt lời cô ấy, tôi nói, xin lỗi, tớ đã có người trong lòng rồi.

Cô ấy không tin, nhưng tôi không nói dối. Cô ấy hỏi ngược lại tôi người đó là ai, và người được nhắc đang đứng cách đó vài mét liếc nhìn, tôi cũng không dám nói cho cô ấy biết được.

Nhưng một giây sau đã có người đến khoác vai tôi, gần như treo nửa người lên người tôi, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo chút phóng túng: "Là tôi đó."

Tim tôi đột nhiên đập mạnh, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc đó, Nghiêm Hạo Tường không biết từ lúc nào đã chuyển qua đứng bên cạnh tôi. Khoảng cách gần như này không phải chưa từng có, nhưng tình cảnh này ít nhiều làm cho khoảng cách ấy có vài phần mập mờ.

Nghiêm Hạo Tường xoa xoa đầu tôi, ra vẻ thân mật, cười một cách thoải mái mà nói: "Bạn học, cậu tìm Tiểu Hạ nhà chúng tôi còn có chuyện gì không?

Cô gái sắc mặt chợt trắng bệch, có chút nói không nên lời, hồi lâu mới lên tiếng: "Các cậu...... Hai nam sinh......"

Nghiêm Hạo Tường khom lưng đặt cằm lên vai tôi, vừa thoải mái vừa đường hoàng: "Phiền cậu giữ bí mật cho bọn tớ nhé."

Cô ấy nhìn về phía tôi như đang đợi một câu xác nhận.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, tôi nhất định sẽ lựa chọn phương thức giải quyết ôn hòa hơn một chút, nhưng mà lúc đó tâm trạng tôi đã hoàn toàn bối rối, lời Nghiêm Hạo Tường nói khiến đầu tôi ong ong, càng không còn thời gian bận tâm những thứ khác.

Tôi hồi lâu không phủ nhận, cô ấy như là hiểu ra điều gì, thất thần gật đầu rồi rời đi.

Đợi cô nàng đi xa Nghiêm Hạo Tường mới đứng lên khỏi người tôi, cũng không nói điều gì, chỉ thu lại khuôn mặt cợt nhả lúc nãy, xoay người trở về lớp.

Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, như là ý thức được vừa mới xảy ra chuyện gì, trước khi cậu ấy cất bước đi thì đã kịp kéo lại, giọng nói của tôi có chút không chắc chắn: "Vừa rồi vì sao cậu lại nói như vậy?"

"Giúp cậu giải quyết vấn đề thôi." Vẻ mặt cậu nhàn nhạt, nhìn không ra đang có cảm nghĩ gì, nhưng tôi lại mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng.

Cậu ấy bị tôi kéo lại, cũng không có ý định bỏ đi, lùi một bước dựa vào lan can hỏi: "Cậu có người trong lòng rồi à? Ai thế?"

Tôi như chợt tỉnh táo lại, nhớ tới lời mình vừa nói lúc từ chối cô bạn kia, vì muốn che giấu nên tôi bèn nói: "Cậu không biết người đó."

"Vậy thử thích tớ thì sao?"

"Cậu có bệnh à?"

Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng không khỏi hoảng loạn dưới ánh mắt nhìn chằm chằm vậy của cậu ấy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Thật lâu sau cậu ấy mới mở miệng: "Hạ Tuấn Lâm, sắp thi tốt nghiệp, có thể đặt tâm tư của cậu vào việc học được không?"

Giọng điệu của cậu ấy không tốt, tôi bỗng nhiên cũng tức giận. Trộn lẫn với áp lực gần đến kỳ thi tốt nghiệp, với sự sợ hãi cẩn thận từng li từng tí sợ bị người ta gọi là "đồng tính luyến ái ghê tởm", lẫn với sự ủy khuất của việc thích thầm bấy lâu nay, tôi buông lỏng cổ tay cậu ấy vẫn đang nắm, giọng điệu lãnh đạm: "Không bằng cậu cũng đem tâm tư quản lý tớ như thế đặt vào việc học, sẽ không đến mức bị mất điểm môn toán đâu."

Cậu ấy dường như chưa bao giờ đối xử ác ý với tôi cả, có lẽ nhất thời có chút không kịp phản ứng, nhưng tôi cũng không nán lại lâu, xoay người trở về lớp.

Đó là sự xa cách không mấy vui vẻ hiếm thấy giữa tôi và Nghiêm Hạo Tường.

Buổi tối hôm đó sau giờ tự học, cậu ấy được hoa khôi lớp chúng tôi gọi ra ngoài, lúc đứng dậy cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt như là muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi đang thu dọn sách vở trên bàn, không mang theo cảm xúc gì nói: "Tớ sẽ tự về."

Cậu ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt mang phần ủy khuất và áy náy, giống như một con cún lớn bị bắt nạt. Tôi nhanh chóng thu dọn cặp sách, đứng dậy rời đi không nói một lời. Đi tới đầu cầu thang thì thấy hoa khôi đang thong thả bước tới, tôi chào hỏi và nói với cô ấy rằng Nghiêm Hạo Tường sẽ đến nhanh thôi, sau đó xuống lầu rời đi.

Tâm ý của hoa khôi đối với Nghiêm Hạo Tường rất rõ ràng, có lúc tôi cũng hâm mộ cô ấy có thể đem tình yêu quang minh chính đại của mình bày ra. Nhưng tôi thì không thể.

Việc con trai thích con trai không có gì đáng xấu hổ, nhưng những lời đàm tiếu và thành kiến đôi khi có thể giết chết một người.

Tôi có thể làm người kia - oanh liệt rồi rời khỏi cuộc đời này, cũng sẽ không uổng công tôi ở thời niên thiếu đã yêu theo cách bị cấm.

Nhưng tôi không muốn Nghiêm Hạo Tường trở thành người đó, vĩnh viễn không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip