thập nhị
Chuyển ngữ: sap_traicay
Beta: @cvstodia.
Chú thích của editor: Hangul tên của các nhân vật.
• Lý Tương Hách: Lee Sanghyeok.
• Hàn Vương Hạo: Han Wangho.
• Lý Thừa Huỳnh: Lee Seunghyung.
• Lý Thanh Hi: Lee Cheonghee.
• Tống Kinh Hạo: Song Kyungho.
Lý Tương Hách bị đánh thức bởi cơn đau khi tay phải của chàng bị đập mạnh xuống sàn, cả người chàng từ chiếc giường thấp rơi xuống đất. Cảm giác lạnh buốt từ mặt đất khiến vết thương của chàng đau nhói, làm chàng ngay lập tức tỉnh táo lại. Chàng chống tay đứng dậy, nhận thấy bộ giáp chiến của mình đã bị tháo ra, thay bằng một bộ áo rộng rãi hơn. Vết thương trên người đã được băng bó đơn giản, tỏa ra mùi thuốc không dễ chịu.
Trước khi ngất đi, chàng nhớ rằng mình đã giao Hàn Vương Hạo cho quân y, còn Lý Thanh Hi thì giao cho A Thanh, sau đó chàng ngất xỉu. Chàng vừa tự trách bản thân vì sao lại ngất đi vừa bước đến phòng thuốc. Tám năm ngồi trên ngai vàng thật sự đã làm cho kỹ năng của chàng trở nên kém đi, sao có thể bị thương khi đối mặt với một tên lính hạng bét như vậy? Nếu chàng nhanh chóng giải quyết được những người đó, thì Hàn Vương Hạo đâu có bị thương nặng như thế. Còn Lý Thanh Hi, một cô bé nhỏ như vậy mà bị chảy nhiều máu như thế, chắc chắn cô bé rất đau đớn.
Trong phòng thuốc còn có mùi máu nhẹ, Lý Tương Hách không quan tâm đến phép tắc của quân y mà thẳng tiến đến giường của Hàn Vương Hạo. Cậu nằm trên giường, mặc dù vết thương trên mặt không sâu, đã khô lại, nhưng vì số lượng quá nhiều, máu trên người cậu như những mũi dao đâm vào trái tim của Lý Tương Hách khiến chàng cảm thấy vô cùng đau đớn. Bộ giáp của cậu đã bị tháo ra, dưới chăn chỉ có một chiếc áo trắng đơn giản, không thể che đi những vết thương đáng sợ. Quân y giải thích rằng có một chỗ máu thịt đã dính vào y phục, khi tháo ra đã gây ra một số tổn thương thêm, chỉ có thể giải thích rằng đã cố gắng cẩn thận hết sức, mấy vết thương bị rách ra kia cũng đã được xử lý kĩ lưỡng. Quân y dứt lời thì lại nhìn Lý Tương Hách, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh mắt đó không còn tập trung nhìn mình chằm chằm như muốn lấy mạng mình nữa.
"Những vết thương khác thì sao?" Lý Tương Hách kéo chăn cho Hàn Vương Hạo, hỏi với giọng trầm.
"Vết thương do kiếm gây ra có nông có sâu, có thể đã trúng vào nội tạng, hiện tại máu đã ngừng chảy. Nhưng tướng quân đã mất quá nhiều máu, tính mạng nguy kịch, chúng tôi chỉ có thể thay thuốc và bôi thuốc. Có thể tỉnh lại hay không, phải xem vào tướng quân." Quân y cũng rất lo lắng. Dù sao đây cũng là hoàng đế, việc ngài ấy coi trọng Hàn Vương Hạo không cần phải nói cũng biết, nếu không sao lại giấu kín từ kinh thành xuống đây để ở bên cạnh người ta. Nếu không thể cứu được Hàn Vương Hạo, có lẽ mạng của ông cũng khó giữ.
"Nhưng..." Quân y các lính canh xung quanh, dường như có điều gì đó muốn nói. Lý Tương Hách phất tay: "Ngươi cứ nói đi, trong quân đội không nên có bí mật."
"Lúc thần kiểm tra cơ thể của tướng quân, phát hiện tướng quân là song nhi. Theo thần thấy, song nhi... không thể làm cho phụ nữ mang thai sinh con, vậy đứa trẻ mà bệ hạ liều mạng cứu..." Quân y nuốt nước bọt, "Có thể không phải là con của Hàn tướng quân..."
Các lính canh trong phòng thuốc đều sững sờ. Ai cũng biết Lý Thanh Hi là con gái của Hàn Vương Hạo, tất cả đều nghĩ như vậy, kể cả hoàng đế. Nếu cô bé thực sự không phải là con của Hàn Vương Hạo, đó không chỉ là tội lừa dối hoàng đế, đừng nói là Hàn Vương Hạo, mà cả cuộc đời Lý Thanh Hi cũng không thể yên ổn. Là tướng quân, Hàn Vương Hạo vì cứu con mà bị thương nặng, làm quân đội mất chỉ huy, khiến hoàng đế bị thương, lại càng thêm tội. Họ không dám tưởng tượng nếu cô bé thật sự không phải là con của Hàn Vương Hạo thì Lý Tương Hách sẽ tức giận đến mức nào.
"Không." Không cần suy nghĩ, ngay cả khi mọi người xung quanh chưa kịp phục hồi từ sự kinh ngạc, Lý Tương Hách kiên quyết lắc đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy vết thương của Hàn Vương Hạo, "Thanh Hi là con của em ấy."
"Nó cũng là con gái của ta, là công chúa duy nhất của triều ta đến giờ."
Lý Thanh Hi tỉnh dậy trong cơn khóc, cô bé không nhớ mình mơ thấy gì, chỉ biết toàn thân đau nhức, đặc biệt là chân trái bị thương, đau đến mức mắt còn chưa mở ra mà nước mắt đã rơi xuống trước. Nhưng bé cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, lau nước mắt, kéo chăn cho mình.
Có phải là cha không? Lý Thanh Hi nghĩ. Cô vội mở mắt, nhưng không thấy hình bóng của Hàn Vương Hạo. Là Lý Tương Hách đứng bên cạnh giường cô, gương mặt mệt mỏi đầy lo âu, đôi mày nhíu lại thấy cô tỉnh lại mới từ từ giãn ra, khàn giọng hỏi: "Con khó chịu hả? Có muốn uống chút nước không?"
Cô bé lắc đầu, nhìn Lý Tương Hách với ánh mắt còn chút e dè, hai người nhìn nhau một lúc, Lý Thanh Hi mới nhẹ nhàng hỏi: "Cha con đâu ạ?"
Lý Tương Hách cố gắng giữ nụ cười, vuốt tóc Lý Thanh Hi nói: "Em ấy đang nghỉ ngơi, ngủ rất say."
Hẳn đây là một lời nói dối, Lý Thanh Hi nghĩ. Cô cảm nhận được sự bất an của Lý Tương Hách, đôi mắt chàng cũng đo đỏ, không biết là vừa mới khóc hay do không ngủ ngon. Lý Thanh Hi đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên mặt Lý Tương Hách như để an ủi nhưng lại không có sức, chỉ có thể động đậy ngón tay chạm nhẹ vào mặt vị hoàng đế:
"Thanh Hi không còn đau nữa, Hoàng đế thúc thúc đừng lo lắng, do Thanh Hi không ngoan, lại chạy lên núi..."
Thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Lý Tương Hách như bị ngón tay nhỏ bé của cô bé đâm thủng lớp mặt nạ, vào lúc này cũng không cần phải kìm nén nước mắt nữa, không cần phải gồng mình lên để che giấu sự yếu đuối của bản thân nữa. Chàng cúi xuống, mở rộng vòng tay, ôm chặt cô bé đang nức nở, nhẹ nhàng dựa vào đệm mềm, không thể cầm được nước mắt.
Quân y đến, dưới sự theo dõi của Lý Tương Hách, họ lo lắng kiểm tra Lý Thanh Hi, nói rằng chân bị thương phục hồi không quá tệ, nhưng trong những ngày tới tuyệt đối không thể hoạt động, nếu không sẽ có di chứng. Nguyên nhân cô bé hôn mê hai ngày có thể là do bị sốc, quân y vừa nói xong liền nhìn Lý Tương Hách một cách cảnh giác, dù sao chính ông đã nói là vết thương của Lý Thanh Hi không nghiêm trọng, chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay, nhưng ròng rã hai ngày trôi qua, ông cảm thấy nếu Lý Thanh Hi mà còn không tỉnh thì người vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại sẽ là chính ông.
"Nhưng thuốc đắng lắm..." Lý Thanh Hi làm mặt nhăn nhó, nhìn Lý Tương Hách với ánh mắt tội nghiệp, "Con không muốn uống..."
"Không được, phải uống thuốc để mau khỏi." Lý Tương Hách từ chối. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ của Lý Thanh Hi, chàng mới nhận ra có lẽ mình đã nghiêm khắc quá, nhớ lại Hàn Vương Hạo từng châm chọc rằng chàng không biết chăm sóc trẻ con, chỉ biết làm cho chúng khóc. Lý Tương Hách ngay lập tức đặt thuốc xuống, ôn tồn dỗ dành cô bé: "Chúng ta từ từ uống được không? Khi chân con khỏe hơn, chúng ta sẽ đi thăm cha nhé."
Lý Thanh Hi đột nhiên nhớ ra điều gì, sờ vào bộ đồ trên người, phát hiện đã được thay đồ mới, lập tức nắm tay áo Lý Tương Hách: "Hoàng đế thúc thúc, mật thư, con đã mang mật thư về, mật thư đâu?"
"Yên tâm, ta đã phái người đi xem qua, rồi nói lại nội dung cho Kinh Hạo cữu cữu của con." Cuối cùng Lý Tương Hách cũng hơi cười, "Thanh Hi thật sự rất dũng cảm, cha con còn nói ta đừng trách con, rõ ràng con là người dũng cảm nhất."
"Cha..." Câu nói này dường như làm cho Lý Thanh Hi nhớ ra gì đó, bèn gãi gãi đầu: "Hình như con... con mơ một giấc mơ, mơ thấy chú Hoàng đế ôm con, sau đó cõng cha chạy trên đường..."
"Con nghe thấy cha gọi ngài là phu quân, nói cha muốn về nhà..."
Lý Thanh Hi nhìn nụ cười của Lý Tương Hách đã cứng lại, phát hiện hình như mình hơi giống Hàn Vương Hạo, đó là rất thích nhìn dáng vẻ người khác bị mình trêu.
"Cho nên, Hoàng đế thúc thúc là cha con, còn cha con là mẹ con đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip