5. You're always turning me inside out
Tiếng bước chân mạnh mẽ dậm xuống nền đất đang phá đi bầu không khí yên bình nhưng đầy u tối. Những chiếc lá đang lìa cành và đêm càng lúc càng lạnh hơn. Từng hơi thở thoát ra khỏi miệng hắn tựa như hơi nước ngưng đọng lại trong cái lạnh của không gian để rồi cuốn trôi theo từng cơn gió.
Hoseok đang tức điên.
Hai tay hắn nắm chặt trong túi áo hoodie và đôi mắt hắn nhìn xa xăm nơi đường chân trời, trừng trừng đầy giận dữ. Đáng lẽ cái lạnh có tác dụng làm tâm trí dịu bớt, nhưng không thứ nào có thể kiềm chế được con thú hoang đang điên cuồng trong hắn; hắn cam thấy khó chịu, bồn chồn và mệt mỏi và khi có người cố bắt chuyện với hắn thì tựa như có một thứ gì đó đã che đi đôi tai khiến hắn không thể nghe thấy gì hết. Hoặc cũng có lẽ bởi vì hắn chẳng muốn nghe ai nói gì.
Đã mười ngày trôi qua.
Mười ngày kể từ lần cuối hắn gặp Yoongi. Lần cuối cùng được nghe thấy giọng nói và đắm chìm trong đôi mắt anh. Mười ngày kể từ lần cuối hắn chạm vào người anh, ngửi thấy mùi hương đầy mê hoặc của anh và dụi đầu vào cổ anh. Đã là mười ngày và mỗi đêm hắn đều đứng đó chờ anh. Hai lần hắn gần như vượt qua ranh giới của khu rừng và thị trấn họ đang sống chỉ để đi tìm, bắt lấy người yêu hắn và mang anh đi. Nhưng nỗi sợ hãi bị bắt gặp lấn át hơn tất thảy và hắn đành quay đầu bỏ cuộc. Mười ngày qua hắn luôn trở về khu chung cư đầy bất lực, tay không ngừng dày vò mái tóc, thậm chí chửi lộn và đánh nhau với Namjoon bởi vì hắn không còn có thể kiểm soát được hormon của mình nữa. Mười ngày hắn vô vọng chiến đấu để xóa đi cảm giác nhức nhối mà câu nói "Tôi sẽ không bao giờ yêu cậu" của anh gây ra.
Con người Yoongi hẳn là làm từ kim loại bởi vì đã mười ngày trôi qua rồi và Hoseok đang phát điên.
Hắn biết hắn đã sắp đến nơi; gió đang táp thẳng vào mặt hắn và khu rừng đang ngày càng thưa thớt hơn. Nên hắn bắt đầu tăng tốc.
Hắn cuối cùng cũng tới nơi và bắt đầu đi xuyên qua cánh đồng, dẫn tới một khu vực khác đông đúc và nhộn nhịp hơn. Hắn chợt cau mày. Hoseok sẽ không bao giờ quen được những thứ mùi của thành phố, chúng râm ran khó chịu, đầy nhức nhối đối với khứu giác của hắn.
Đến phía trước tòa chung cư cao ốc, hắn dừng lại và ngước nhìn bầu trời đêm. Thật uổng phí khi con người có quá nhiều đèn điện và đèn đường sáng loáng, họ thậm chí còn không thể ngắm nhình những vì sao xinh đẹp. Hắn thở dài ngao ngán, trước khi tiến vào cổng.
Căn hộ của Jimin nằm nơi biên giới chính giữa vùng lãnh thổ của con người và loài sói. Nó cũ kĩ và bốc mùi, nhưng đó là thứ duy nhất Jimin có thể chi trả để được sống với đồng loại mà không phải bỏ lại gia đình mình sau khi cậu bị cắn và biến đổi.
Hoseok thậm chí không thèm gõ cửa và cứ thế bước vào, ngay lập tức đụng phải một tầng khói thuốc dày đặc.
"Namjoon, mày lại hút thuốc trong nhà đấy à?" - Hắn bực bội hỏi.
"Tao cũng chào lại mày."
Hắn có thể nghe thấy Jimin cười khúc khích bởi cậu trả lời của Namjoon. Hoseok thật sự không ở trong tâm trạng tốt đẹp để bị trêu chọc và đáp trả, thế nên hắn nhắm mắt và nghiến răng, cố gạt đi vấn đề khó chịu đó. Hắn lặng lẽ rót một li nước và lười biếng đi vào phòng khách, nơi mọi người đang quây quần.
Namjoon có vẻ như đang làm gì đó, ngồi trên sàn nhà với giấy tờ vương vãi xung quanh. Mái tóc bạch kim của gã rối bù và trông gã như kiệt sức, lông mày chau lại và môi mím chặt.
"Em sẽ nói là anh cũng không gặp được người đó tối nay."
Giọng nói của Jimin khiến Hoseok chú ý và anh bắt gặp dáng người đang nằm dài trên ghế, nửa ngồi nửa nằm với đôi chân gác trong lòng Taehyung. Hoseok trả lời lại bằng cách nhìn xuống sàn nhà và Taehyung chỉ đơn giản quay đầu lại nhìn hắn với một ánh mắt thấu hiểu trước khi quay lại với bộ phim họ đang xem.
Hoseok thở dài và tựa người vào khung cửa.
"Hi vọng là mày đã dịu dàng với ảnh." Namjoon thở ra một hơi, mở miệng.
"Tao không muốn nghe mày nói."
"Tao nghiêm túc đó."
"Đừng lo. Bôi trơn và mọi thứ." Hoseok đảo tròn mắt trước ngón cái Namjoon giơ lên. "Và điều tồi tệ nhất là cảm giác kì lạ trồi lên mỗi khi tao ở gần anh ấy. Tao không có cảm giác là chính mình nữa. Tao muốn chiếm lấy anh ấy và gần như trở nên hung bạo."
"Nghe như mày là một thằng khốn ấy."
Hoseok liếc Namjoon. Gắt gao.
"Đó là do con sói của anh." Jimin mở miệng, cố phá vỡ không khí căng thẳng đang dần nặng nề hơn. "Con sói của anh tìm thấy một thứ gì đó thuộc về nó, vì vậy nó cảm thấy muốn bảo bọc và chiếm hữu, có lẽ. Taehyung cũng có một chút như vậy hồi đó. Anh chỉ cần phải biết cách điều khiển bản thân thôi."
Hoseok bật ra một hơi khó chịu và luồn những ngón tay vào mái tóc bất lực. Yeah, kiềm chế.
"Mày biết không, thật sự là một việc tồi khi đánh dấu anh ấy như vậy."
"Im đi, Namjoon." Hoseok bật lại, nhanh hơn anh tưởng.
"Và anh vẫn chưa biết tại sao mình lại đánh dấu anh ấy?" Jimin cắt ngang, một lần nữa.
Hoseok lắc đầu.
"Thế thì thật kì lạ." Namjoon thêm vào, vẫn không ngước mặt khỏi đống giấy.
Tất cả rơi vào trầm tư, một sự im lặng khá dễ chịu, loại mà bạn chỉ có thể chia sẻ với những người đã ở bên cạnh mình một thời gian dài. Có tiếng tiviđang phát ra và tiếng đập nhè nhẹ của bóng đèn đang va vào tường, và đối với Hoseok, có cảm giác như đang ở nhà.
Namjoon lật đi lật lại mớ giấy tờ, đôi lúc chậm rãi, đôi lúc gấp gáp, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó, thi thoảng lại cắn bút.
Đối với Taehyung và Jimin, mắt họ cùng nhìn vào một hướng, tâm hồn họ bước chung một lối đi, tay họ đan vào nhau và ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay nhau. Họ đã ở bên nhau khá lâu, nhưng mỗi ngày đều có cảm giác mới mẻ. Họ không bao giờ cảm thấy chán người kia, vẫn thứ ánh sáng đó lóe lên trong đôi mắt họ như cái ngày Taehyung mang Jimin đến gặp hắn khi cả hai vừa tròn mười sáu. Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày đó và họ không còn nói với nhau nhiều nữa. Họ không cần phải làm vậy. Tình yêu không cần phải nói bằng lời.
Và trong giây phút đó khi căn phòng chìm vào bóng tối, một cặp mắt ánh vàng kim và đôi môi mỏng tinh tế nhoáng lên trong tâm trí Hoseok.
Hắn nhắm mắt lại và có một nỗi đau âm ỉ chạm vào trái tim hắn khi hắn để bản thân mình dựa vào tường và trượt xuống cho tới khi chạm sàn.
Hoseok tự hỏi liệu họ có bao giờ được như thế, Yoongi và hắn. Nắm tay nhau, nói với nhau bằng hành động thay vì ngôn từ và chỉ mỉm cười nhìn nhau không vì lí do gì cả.
Có lẽ là không.
Không bao giờ.
Hắn để mạch cảm xúc chiếm giữ bản thân và nhớ lại từng chút một thuộc về anh, chậm rãi vẽ nên hình dáng anh bằng tất cả nỗi nhớ, như bức tranh hắn đã vẽ lại không biết bao nhiêu lần.
Tâm trí hắn trôi xa dần, và mênh mang giữa Yoongi và Taehyung và Jimin và Namjoon và -
"Namjoon!"
"Ừ?"
"Vậy là mày gặp Seokjin rồi?"
"Ừ, hôm qua."
"Anh ấy rất đẹp, nhỉ?"
"Sao cũng được."
"Oh thôi nào."
"Tao là thẳng, Hoseok. Mày biết mà."
Hoseok vung tay lên đầu hàng.
"Đừng có tưởng tượng nữa, anh ấy cũng thẳng, mày biết chứ."
"Thế thì tốt."
Namjoon vẫn tập trung nhìn vào đống giấy tờ, nhưng Hoseok không hề bỏ lỡ dáng vẻ bối rối của gã. Và điều đó khiến hắn khẽ nhếch mép.
Đã trễ rồi khi họ dần mệt mỏi và rất nhanh thôi Hoseok và Jimin bắt đầu bận rộn trò chuyện, trong khi Taehyung và Namjoon nhìn đống bừa bộn trên sàn nhà trong im lặng.
Hoseok biết có điều gì đó đang khiến Jimin lo lắng, và bất an hơn bình thường, bởi mắt cậu không thể ngừng qua lại giữa hắn và đống giấy tờ trên sàn nhà, và bởi vì Jimin bắt đầu lải nhải về bản năng đặc biệt của mình.
"Nhưng mà em khỏe hơn anh nhiều." Jimin khoe khoang, nụ cười nở trên khuôn mặt.
"Theo lí thuyết là vậy. Nhưng mà điều đó cũng rất bất ngờ. Bởi khi bình thường thì nhóc mềm mại và dễ tính như Namjoon lúc say vậy." Hoseok đáp trả.
"Tao nghe thấy hết đó."
"Tao cố tình mà."
"Và tao không có dễ tính và mềm mại."
"Tao thề, mày lúc đó như cái giẻ rách vậy."
Namjoon ném bút vào mặt hắn và cả hai trừng nhau.
"Hai người có thể kiềm nén cái hoocmon alpha chết tiệt đó lại được không? Cảm ơn."
Cả căn phòng chìm vào im lặng bởi sự bất ngờ khi nghe giọng Taehyung sau một thời gian dài.
"Wow, cưng, từ đầu tiên sau ba ngày im lặng." Jimin mỉm cười trìu mến.
Mắt Hoseok vẫn dõi vào cặp đôi khi cả hai trao cho nhau một nụ hôn ngắn, trước khi Namjoon lại bắt đầu.
"Thằng này mới là người có vấn đề với hoocmon của nó. Một giây trước thì khó chịu đến chết đi được và giây sau thì khóc lóc về một người bạn đời không yêu mình."
"Hyung." Jimin cảnh cáo gã.
"Mày hãy ở yên cái nơi chết mẹ đó đi." Hoseok rít lên. "Đừng có đứng lên, như vậy sẽ dễ dàng để nhặt lại cái hàm của mày khi tao phải đấm bể nó."
"Được rồi, đủ rồi. Tae, sao anh không dẫn Hoseok hyung về?"
"Anh tiêu rồi, phải không?"
Taehyung ngẩng lên nhìn anh và thở dài đáp trả, ấm áp siết lấy vai anh. Đoạn đường đi không quá dài để họ trở lại với bầy đàn, nhưng sẽ có cảm giác cô đơn nếu cả hai không nói gì cả.
"Anh thậm chí còn không thể đến và mang anh ấy đi mà không sợ là mình sẽ bị chặt đầu."
Taehyung chưa bao giờ nói nhiều cả. Trừ lần đầu tiên cậu ở cùng Jimin. Cậu luôn là đứa trẻ trầm tĩnh với đôi mắt thông minh và sự sắc bén trong từng hành động tạo ấn tượng như thể cậu là một giống loài riêng khác biệt. Và Hoseok đã luôn yêu quí Taehyung vì điều đó. Khi cả hai lớn lên, thái độ lạnh nhạt đó lại trở nên dễ chịu. Bởi vì mặc kệ vẻ bề ngoài của Taehyung trông như thể cậu không hề quan tâm hay không muốn lắng nghe, Hoseok biết rằng thật ra cậu luôn tiếp nhận mọi thứ. Và dựa vào điều đó, cậu luôn cẩn thận với mọi hành động và lời nói của mình. Như lúc này đây.
"Anh thật sự tiêu rồi, Tae ạ. Và giờ đây anh ấy còn không chịu xuất hiện." Hắn thì thầm, thở dài và nhìn hơi thở của mình trôi xa trong màn đêm.
"Anh vẫn chưa thử hết mọi cách, hyung."
Giọng nói của cậu nhỏ như một tiếng thì thầm, lẫn vào với tiếng gió bên tai họ.
Hoseok chợt cảm thấy tò mò.
"Nói đi."
Taehyung nhếch mép.
"Anh vẫn chưa thử hú gọi anh ấy."
_________________________________
Vmin ciu chết được ;;-;;
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip