🔜
Tôi không thể nhớ nổi là đã bao nhiêu lần tôi bị khuôn mặt tinh nghịch này của em hớp hồn. Chỉ biết rằng giờ đây, dù có là tuyết đầu mùa đang bắt đầu cuộc dạo chơi của chúng, thi nhau biến thành những bông tuyết trắng tuyệt đẹp rơi xuống trần gian thì cũng không đẹp bằng em lúc này. Họa chăng thì chỉ khi em đang động tình nằm ở trên giường chờ đợi tôi yêu thương em mới có thể đẹp hơn em lúc này mà thôi.
Tôi lại chồm người lên, hôn một cái chụt vào môi em, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi của em, rồi sau đó lùi ra ngoài liếm láp vành môi em. Haha tôi chính thức cảm nhận được mình giống y hệt một chú mèo, nhưng mà chú mèo này chỉ liếm lông cho chú mèo tên Lee Seungri mà thôi.
"Seungri" tôi vẫn dán môi mình lên môi em, thì thầm gọi.
"Seungri, em có biết gì không?" tôi hỏi.
"..."
Em vẫn yên lặng như chờ đợi điều gì đó lãng mạn từ tôi.
"Nếu anh là một chú mè..." tôi vẫn thì thầm.
"A..!" chợt em la oai oái lên khi tôi còn chưa kịp nói hết câu "A... Jiyong em bị chuột rút...".
Lúc này tôi mới nhận ra, với cái tư thế này của hai chúng tôi, nãy giờ tôi đều là ngồi đè lên chân em, lại hôn em say mê tới như vậy.
"Jiyong, mau làm gì đó đi, em đau..." em co quắp, mắt lại rưng rưng nhìn tôi như sắp khóc tới nơi.
"Jiyongg.. đau" em mè nheo.
Tôi thề rằng lúc đó tôi hoàn toàn tỉnh táo, em nói tôi làm gì đó đi, em bị chuột rút rồi. Tôi liền ngồi bật dậy, xếp hai chân lại ra đằng sau, thẳng người và nâng mông lên gót chân giống cách ngồi Seiza của người Nhật Bản, chỉ có điều tôi không có thẳng lưng như họ. Và sau một hồi loay hoay, tôi cúi xuống gần chân em, đôi bàn tay múp míp trắng lẳn của em đang cố bóp bóp xoa dịu đi cơn đau. Hít một hơi, tôi giơ hai bàn tay với mười đầu ngón tay bị cắn trơ trọi lại lớt phớt mỗi ngón tay một màu sơn khác nhau làm thành móng vuốt, sau đó nhe răng ra, mắt nhìn chằm chằm bàn chân bị chuột rút ấy, cuối cùng là kêu "Meoww~~~" hai tiếng.
Thời khắc đó, tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào nhưng cho tới bây giờ khi nhắc lại em đều phá lên cười, cười lăn cười bò, cười tới nỗi chảy cả nước mắt lại còn lặp đi lặp lại câu "Cút đi con chuột gian ác, cút điii" để chọc quê tôi, à mà đó là bây giờ của trước khi em rời đi.
Khi ấy, sau khi tôi kêu hai tiếng meo meo ấy, em giương đôi mắt hơi hơi đỏ lên nhìn tôi, im bặt, còn tôi thì ngây ngốc nhìn em, cố nghĩ xem có điểm gì không hợp lí. Em vẫn nhìn tôi, hỏi "Anh... anh đang làm gì đấy?" cơn chuột rút qua đi lúc nào cũng không biết, có lẽ do em bị shock do thấy vẻ mặt này của tôi?
"Vì em bảo em bị chuột rút nên anh đuổi chuột giúp em. Em bảo anh là con mèo còn gì" cuối cùng thì tôi cũng nhận ra hành động ngu ngốc của mình, một G-Dragon cool ngầu trên sân khấu, chỉ cần đứng nhìn xa xăm cũng đủ khiến cho các fan hò hét vậy mà bây giờ lại ở trước mặt em mà bày ra dáng vẻ đại ngốc này. Tôi hơi dỗi, tỏ mặt khó chịu, còn em thì phá lên cười, vừa cười vừa nói đến phun cả mưa vào mặt tôi "Vậy meow meow nghĩa là: 'Cút đi, cút đi, con chuột gian ác cút đi' hả?"
Tôi không trả lời, hừ cái vẻ mặt bỡn cợt đó của em thực khiến tôi bực mình, trực tiếp chặn cái miệng đang dẩu ra đùa bỡn tôi bằng một nụ hôn, em "ưm ưm" hai tiếng và cuối cùng vẫn để yên cho tôi hôn tới không thở được.
Và câu chuyện về con mèo giữa hai chúng tôi đã kết thúc ngọt ngào như thế. Nhưng hiện tại thì sao? Tôi chỉ còn lại một mình, cho dù có nhớ đến day dứt thì cũng không thể mang em trở lại.
•
Tôi không có đủ dũng khí để tới GwangJu tìm em mặc dù đến nhà thăm ba mẹ Lee, thăm Hanna vào ngày cá tháng tư là việc mà năm nào tôi cũng làm. Đều đặn lặp đi lặp lại trong suốt ba năm không có em ở bên, không đúng, phải là trong suốt ba năm em bỏ tôi mà đi.
Chỉ vì ngày em rời đi là ngày đầu tiên của tháng tư?
Tôi cũng không chắc nữa, cũng chẳng biết bản thân đang mong mỏi điều gì. Gặp em? Không, tôi thậm chí cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với em, tôi sợ tình yêu và nỗi nhớ đang bị gian cầm trong trái tim tôi sẽ vì em mà vỡ tung ra, sẽ lại điên cuồng làm mọi cách để giữ em ở lại. Nhưng mà, tôi thật sự rất nhớ em.
"Hanna!" giống như mọi năm, tôi đều gọi điện cho Hanna, báo rằng tôi chuẩn bị từ Seoul về GwangJu.
"Ah, oppa! Bao giờ thì anh tới nơi vậy? Mẹ nói nếu anh đến vào bữa tối thì chúng ta sẽ ăn bbq ở sau vườn nhà em. Còn buổi trưa thì ăn lẩu Kimchi. Nhưng mà oppa em muốn ăn sườn nướng." giọng nói của Hanna lanh lảnh bên kia điện thoại.
Kì thực con bé bây giờ đã cởi mở với tôi hơn rất nhiều. Nhớ tới những ngày tôi và em bên nhau, vì nhiều lần làm em tổn thương mà Hanna nhìn thấy tôi giống như có gai trong mắt vậy.
Chính là kiểu mỗi lần nhìn tôi con bé sẽ tức anh ách, không muốn tôi chạm vào em, chỉ thiếu điều chạy ra chợ tìm mua cái kìm để nhổ gai ra. Rất tiếc cái gai này sắc nhọn quá lại ăn sâu vào rễ tủy rồi nên có muốn nhổ cũng là nhổ không được. Tôi còn nhớ ngày cá tháng tư đầu tiên tới nhà tìm em, con bé mở cửa thấy mặt tôi liền đóng sầm một cái. Còn tưởng diễn biến kiểu đó chỉ có trên phim thôi, ai ngờ... Vậy mà giờ con bé cứ gặp tôi là có thể líu lo được, thật giống em mà.
Xung quanh tôi cái gì cũng có thể gợi nhắc đến em, bảo tôi làm sao quên em đây?
"Có lẽ hôm nay anh không về thăm em và ba mẹ được, bài hát mới có chút vấn đề cần anh xử lí." tôi uể oải nói.
"À... haiz em biết rồi, em sẽ báo lại với ba mẹ" nghe Hanna thở dài thườn thượt trong điện thoại, có vẻ con bé mong gặp tôi lắm.
"Ừ, cảm ơn em nhé!" tôi gác máy.
Lại có chút tội lỗi bởi vốn dĩ chẳng có bài hát nào cần tôi xử lí cả, mấy việc đó đã có Teddy hyung lo, còn tôi chỉ đơn giản ngồi ở nhà tìm cảm hứng sáng tác, khi thì lái xe ra bờ sông Hàn, có những hôm ba giờ sáng rồi mà tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, tóc tai lòa xòa, mồm ngậm điếu thuốc phì phèo, ngửa cổ ềnh ệch lên ngắm trăng sao cũng chỉ để tìm cảm hứng sáng tác. Không có em tôi giống như kẻ hành khất trên sa mạc đang đi tìm nguồn nước, càng đi càng khát, càng khát lại càng muốn đi để tìm sự sống. Kì thực không phải không có cảm hứng, chỉ là mấy bài nhạc đó đều mang hình bóng em, tôi chỉ muốn duy nhất em nghe chúng... chỉ mình em mà thôi.
•
Đứng trước tủ quần áo đồ sộ, tôi ngẩn người ra một lúc, cũng chẳng biết nên mặc cái gì cho phù hợp. TOP hyung nói 'có lẽ hôm nay em sẽ về thăm ba mẹ Lee' nên tôi đành phải gọi điện thoại cáo bận với Hanna.
Nhưng thực chất tôi lại tự biến mình thành một tên trộm, muốn lén lén lút lút đi tới nhà em vì tôi biết chắc em sẽ không xuất hiện nếu tôi tới đó.
"Hừmm... mặc cái gì bây giờ?" tôi thở dài, bao nhiêu năm qua tôi luôn ăn mặc tùy theo ý mình, sao bỗng chốc chỉ vì ý niệm sẽ gặp được em mà một kẻ được coi là Fashion icon là tôi giờ đây lại giống một người không có chút hiểu biết gì về thời trang thế này.
"Cái này được không nhỉ?" tôi lẩm bẩm "Cái này hay cái này được hơn nhỉ hmm?" tôi vẫn lẩm bẩm lại có chút quạu quọ với bản thân, chỉ là một chiếc quần, một cái áo thôi sao phải khẩn trương đến thế? Thật muốn giống như trước kia, có thể đứng trước mặt em mà không mặc gì, tiện hành xử!
Cuối cùng tôi quyết định khoác lên mình một đồ đồ đơn giản và basic nhất có thể, với thêm chiếc mũ len trên giá đội vào, phải che đi bộ tóc sáng rực cả một góc này của tôi mới được. Nếu các fan mà phát hiện ra tôi đi tới nhà em thì lại lớn chuyện cho mà xem.
À trước khi rời khỏi phòng, tôi còn đứng trước chiếc gương lớn gần cửa ra vào, selfie một tấm ảnh theo phong cách vốn dĩ của mình: hơi có chút gì đó mờ ảo và đặc biệt là phải có ánh đèn flash.
Chỉnh chỉnh sửa sửa một chút cho ảnh tối đi để làm nổi bật ánh đèn flash chói mắt, lại kéo cho ảnh nét hơn, tôi mới hài lòng mở instagram ra, đăng ảnh cùng với dòng trạng thái "𝑩𝒍𝒐𝒐𝒎𝒊𝒏𝒈 𝒔𝒆𝒂𝒔𝒐𝒏!!!", còn có cả hình trái tim nữa. Có chúa mới biết tôi đang vui vẻ và hạnh phúc như thế nào, cảm giác giống như người Nhật Bản, hàng năm đều sẽ ngóng chờ mùa hoa đào nở, để đắm mình trong sắc hồng của "cơn mưa hoa đào" vậy. Còn mùa hoa của tôi, chính là em.
"Xong" tôi kêu lên một tiếng sau khi tấm ảnh được post, lại mò vào mục bình luận để xem phản ứng của các fan:
'I love you my King'
'Oppa i miss u'
'Ahh hôm nay tâm trạng của oppa có vẻ tốt lắm nè'
'Oppa em đang làm rất tốt công việc của mình để chờ anh comeback. Yêu anh'
'Lâu lắm rồi mới thấy oppa viết caption đó, còn kèm trái tim nữa này. Con tim tôi muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Kwon Ji Yong em yêu anhh'
...
...
'I love u my husband'
'Các chị đừng có tranh chồng với em, em mới là chính thất. Các chị cứ nằm mơ đi'
'Bao giờ thì chồng mới tới đón em?'
Đọc tới đây mà tôi buồn cười muốn chết, "Yahh, mấy cái đứa này" tôi mắng "Ai là chồng của mấy đứa cơ chứ" rồi lại lẩm bẩm khẳng định tấm chân tình "Anh chỉ có Lee Seungri thôi" tôi chỉ thiếu điều muốn tự comment vào bài đăng của mình bảo "Anh chỉ có một vợ tên là Lee Seungri thôi, chỉ là chồng của Lee Seungri mà thôi."
Dùng mấy ngón tay đôi chút xương xẩu do sụt cân của mình lướt xuống những comment ở dưới, tôi lại nhớ tới bàn tay ngắn ngủn, trắng múp míp như củ sen của em, thật là, sao lại có cái người đáng yêu đến cả bàn tay cũng đáng yêu như vậy?
Ah đây rồi, một vài bình luận nhắc đến tên em:
'Oppa, RiRi bây giờ đang ở đâu vậy?'
'Oppa em nhớ Seungri oppa. Hãy bảo vệ maknae của chúng ta'
'Jerry của anh bao giờ mới chịu đăng ảnh lên SNS giống anh đây oppa'
'Em nhớ Nyongtory ㅠㅠ'
'Có phải anh chuẩn bị gặp Seungri oppa đúng không? Còn để icon trái tim kiàaaa. Em nhớ Nyongtory của emm'
Và cả những dòng hastag #BIGBANGIS5FOREVER
Fan của tôi thật đáng yêu, haizz càng đọc nỗi nhớ em trong tôi càng cồn cào, tưởng như sắp bốc hỏa đến nơi. Tôi nhanh chóng tắt điện thoại và chạy xuống Gara lấy ra chiếc Lambo tôi thích nhất để đi đến nhà em, để gặp em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip