11: Em về đi có được không ?
Ngọc Hải lững thững bước về nhà, căn nhà rộng lớn này bỗng chốc im lặng không một tiếng động. Còn đâu những câu yêu thương, còn đâu những lời chọc ghẹo, còn đâu những tiếng hôn tất cả giờ đây chỉ là kỉ niệm. Không khí trở nên lạnh lẽo, anh đứng trước cửa nhà đôi mắt nhìn ngắm xung quanh đôi hàng mi ướt đẫm. Quanh căn nhà này đâu đâu cũng có bóng hình của cậu.
Chiếc ghế sofa này là nơi cậu vẫn hay thường xuyên lau chùi vệ sinh băng bó những vết tích mà anh đã gây ra khi đi đánh nhau. Hay là nơi mà cậu và anh vẫn hay cùng nhau ngồi ăn trái cây mỗi tối. Hay là nơi cậu ngồi đợi anh mỗi khi anh đi thi về....
Căn bếp kia là nơi mà mỗi ngày cậu đều bưng ra cho anh những món ngon. Căn bếp đó cũng chứa rất nhiều kỉ niệm của hai người. Có hôm cậu mệt kêu anh đi mua đi đồ ăn về ăn nhưng anh lại đòi vào bếp. Anh rất tự tin đi xuống bếp mở tủ lạnh ra lấy nguyên liệu. Thật ra cái gì đập vào mắt thì anh lấy cái đó thôi chứ cũng chẳng suy nghĩ gì. Căn bếp gọn gàng bỗng bị anh biến thành một bãi chiến trường. Rau củ văng lung tung dầu ăn bắn đầy trên bếp. Anh loay hoay mãi cũng không biết làm gì.
Văn Toàn nghe có mùi không lành cậu liền đi xuống nhà. Trước mắt cậu bây giờ là một căn bếp hỗn loạn không thể tả được. Cậu không tin những gì mình vừa thấy, sự thật quá tàn nhẫn.
- Quế Ngọc Hải
- Dạ - anh rụt rè quay lại đáp
- Anh làm gì cái bếp của em vậy ?
Bị cậu gọi tên anh giựt mình mà cắt phải vào tay mình. Cậu liền chạy lại mút hết máu trên đầu ngón tay của anh rồi lấy băng keo băng lại. Cậu đuổi anh ra khỏi bếp anh có chút không muốn nhưng cũng phải làm theo. Cậu nhìn quanh cái bếp ngán ngẩm không biết bắt đầu từ đâu. Sau một hồi dọn dẹp xong xuôi cậu cũng nấu xong bữa cơm. Từ đợt đó cậu rút được cho mình một kinh nghiệm là không bao giờ được cho anh vào bếp nếu không muốn cái bếp toang hoang.
Hay tại căn bếp này mỗi lần anh rửa chén đều có cậu đứng kế bên chỉ dẫn. Hay là đứng đằng sau ôm anh thủ thỉ vào tai anh những câu nói ngọt ngào đầy yêu thương. Căn bếp này thật chứa quá nhiều kỉ niệm của hai người.
Anh mở cửa phòng ra đây mới có lẻ là nơi cất giấu nhiều kỉ niệm nhất. Tại căn phòng này 2 năm trước anh và cậu chính thức bước vào cuộc đời nhau. Và cũng tại căn phòng này 2 năm sau lại là nơi cậu nói câu ly biệt từ bỏ anh. Chỗ bàn học kia mỗi khi anh ngồi học ở đó cậu đều đứng sau lưng để đấm bóp cho anh. Chỗ kệ sách đầy ắp sách kia cũng là do cậu mua. Hay là cái tủ quần áo gọn gàng kia cũng do cậu xếp. Và cái giường này là nơi mỗi đêm anh được ôm cậu vào lòng để ngủ. Anh đi lại chỗ cậu nằm nằm xuống tay ôm lấy cái gối của cậu mà hít lấy cái mùi hương quen thuộc. Nằm đó bật khóc nức nở rồi lại thiếp đi vì mệt.
Tất cả chỉ còn là kỉ niệm......
.
.
.
.
.
Cũng đã 2 tháng kể từ ngày cậu rời bỏ anh mà ra đi. Ngọc Hải anh bây giờ như một cái xác không hồn. Nhìn anh bây giờ người không ra người ngợm không ra ngợm trông thật rùng mình. Nhà cửa thì nồng nặc mùi bia vỏ lon bia vẫn còn lăn lốc dưới sàn và cả những điếu thuốc tàn. Anh cứ hút thuốc uống bia sau đó mệt quá rồi ngủ. Tỉnh dậy thì lại tiếp tục như vậy làm người khác nhìn vào không khỏi xót xa.
- Mày cứ mãi như thế à - Xuân Trường giựt lon bia từ tay anh vứt thẳng tay xuống đất làm nó văng tung tóe
- Mày làm cái gì vậy đưa lại cho tao
- Mày tỉnh lại đi mày cứ mãi như thế này rồi Toàn nó biết được nó có vui hay không ? Tại sao nó lại chọn từ bỏ mày là vì tương lai của mày. Rồi bây giờ mày nhìn xem mày đang làm cái gì đây hả ? Bao nhiêu công sức mày học tập mấy tháng qua chỉ để đổi lấy cái bằng vào trường đại học. Bây giờ đạt được rồi thì mày lại vứt bỏ. Mày nhìn xem từ khi yêu mày Toàn nó đã phải chịu những gì ? Rất nhiều lời bàn tán rất nhiều lời nói xúc phạm đến nó chỉ vì nó yêu một thằng trùm trường như mày. Nhưng rồi sao nó vẫn chấp nhận bát bỏ hết để tiếp tục ở bên giúp mày sửa đổi lỗi lầm. Để rồi nó nhận lại từ mày những gì hả ? Đau buồn ? Lo lắng khi mày đi đánh nhau đi đua xe ? Hay là những lần nhập viện vì mày ? Mày có bao giờ tự hỏi tại sao một thằng nhóc lớp 11 lại có thể vì người mình yêu mà chấp nhận mọi thứ như vậy không hả ? Mày nói thế nào kì thi lần này đối với rất quan trọng vì mày không muốn làm Toàn thất vọng. Vậy hãy thử nhìn xem mọi thứ mày đang làm có giúp Toàn nó hạnh phúc không ? Mày lại một lần nữa làm nó thất vọng rồi. Nó ra đi là vì ai là vì tương lai vì hạnh phúc của mày, mày làm thế này rồi khi nó quay về nó sẽ nghĩ thế nào. Bao nhiêu hi sinh của nó đổi lại là một thằng bợm nhậu.
Ngọc Hải lắng nghe từng câu từng chữ Xuân Trường nói anh như sáng suốt ra một vài điều. Đúng hãy nhìn xem những anh đang làm bây giờ là gì đây hả ? Anh say sỉn bê tha sa đọa vào những thứ này. Chẳng phải cậu đã nói nếu cậu không có bên cạnh thì anh phải tự chăn sóc cho mình mà. Nếu như cậu biết được chuyện này liệu cậu có vui có hay không ? Anh giương đôi mắt mơ hồ lên nhìn Xuân Trường.
- Bây giờ tao phải làm gì đây
- Mày phải tiếp tục học sau đó là viết tiếp ước mơ dang dở của hai đứa bây. Để khi nó trở về nó không cảm thấy mình sai lầm vì quyết định của mình. Còn nữa bỏ hết mấy thứ này đi đây toàn là những thứ nó không thích
Đúng rồi bây giờ anh phải học sau đó là tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn. Một ngày nào đó cậu sẽ về cậu sẽ thấy anh thành công chứ không phải thấy cái bộ dạng thê thảm này.
Anh đứng dậy loạn choạng đi thu dọn những vỏ bia còn xót lại lau chùi lại nhà cửa cho gọn gàng vì cậu rất thích sạch sẽ. Và rồi anh lại lao mình vào học tập lần này không gọi là tập trung nữa mà là cố vùi mình vào đó. Anh cố vùi mình vào học vào sách vở vào bài để không còn thời gian mà nhớ về cậu nữa. Nhưng làm sao nói không nhớ là không nhớ được. Từ khi cậu đi rồi anh chưa một đêm nào được ngon giấc. Đang ngủ mơ thấy cậu anh lại giựt mình tỉnh giấc sau đó lại thức đến sáng. Anh phải thường xuyên dùng thuốc để có thể ngủ ngon nhưng số đêm ngủ ngon chỉ đếm trên đầu ngón tay.
****
Ngọc Hải ở bên kia đau khổ bao nhiêu thì Văn Toàn ở đây đau khổ bấy nhiêu thậm chí là còn hơn anh nữa. Cậu đặt chân đến đất nước Anh một nơi xa Việt Nam khoảng 9237,63 km. Ngày cậu đi cậu không dám gặp anh để nói lời tạm biệt cậu sợ khi gặp anh không cầm được lòng mà ở lại.
Một cậu học sinh lớp 11 chân ướt chân ráo bước vào đất nước này một nơi đất khách quê người. Tuy là có quen biết nhưng những ngày đầu vẫn rất khó khăn. Cậu bước chân vào ngôi trường mới một ngôi trường không một ai biết đến cậu. Phải mất quãng thời gian cậu mới có thể thích nghi được với mọi thứ. Mỗi ngày đi đến trường cậu lại nhớ đến hình anh khi cậu còn bên anh. Mỗi sáng anh đều đến đưa cậu đi ăn sáng rồi mới đi học. Chiều thì dẫn cậu đi ăn đi chơi sau đó mới đưa cậu về nhà. Đến trường việc của cậu là học mọi thứ khác đều đã có anh lo. Nhưng khi qua đây rồi mọi việc cậu đều phải tự lo hết.
Mỗi khi màn đêm buông xuống nỗi nhớ nhà nhớ bạn bè và...đặc biệt là nhớ anh nó cứ ùa về. Những dòng kí ức cứ thay nhau chạy trong đầu cậu. Chiếc giường lạnh lẽo chỉ có mỗi cậu và mấy cái gối. Không còn vòng tay ấm áp ôm chặt lấy eo cậu mỗi tối nữa. Cũng không có bờ vai hay bờ ngực vững chãi nào cho cậu vào mỗi khi mệt mỏi nữa. Cậu giờ đây chỉ biết siết chặt cái gối nén đau thương vào bên trong.
Không biết anh ấy có ăn uống đầy đủ hay không ? Có bỏ bữa nào hay không ? Có uống sữa mỗi tối hay không ? Hay có lén đi đánh nhau nữa không ?
Những câu hỏi không có trả lời cứ chạy mãi trong đầu cậu. Lắm lúc cậu rất muốn cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin nhắn nhưng rồi lại thôi. Đây là quyết định là lựa chọn của cậu. Cậu đã chấp nhận từ bỏ anh rồi thì phải để anh có cuộc sống khác. Cậu không được ích kỉ như thế được.
Giờ đây chắc anh đang hạnh phúc bên một cô gái nào đó do gia đình anh chọn lựa rồi. Em bây giờ chỉ là một thoáng thanh xuân của anh....
****
Thời gian cứ thế trôi mới chốc mà đã 3 năm anh và cậu xa nhau rồi thời gian nhanh thật. Hôm nay là ngày anh tốt nghiệp đại học chuyên nghành quản trị kinh doanh. Mọi người đến tặng hoa chúc mừng anh rất nhiều. Nhưng giá như bây giờ cậu ở đây thì hay quá.
- Quao bạn tui nay mặc bộ đồ này trông bảnh dữ ta - Tiến Dũng xoay người anh nói
- Sao đẹp trai không - anh vuốt tóc
- Đẹp bạn lúc nào mà chẳng là hotboy toàn trường - Xuân Trường nhướn mài nói
- Chúc mừng anh nha cuối cũng hoàn thành khóa học rồi - Minh Vương tặng anh bó hoa nói
- Mới đó mà 3 năm rồi nhanh thật mới ngày em còn là một thằng học lớp 11 mà bây giờ đã sinh viên năm 2 rồi - Văn Thanh thở dài nói
Mặt anh bỗng tắt nụ cười cái năm mà Văn Thanh nói là quãng thời gian tươi đẹp nhất của anh và cậu. Công Phượng thấy anh liền hiểu ý đá chân Văn Thanh
- Tốt nghiệp xong anh định làm gì - Công Phượng hỏi anh
- Anh định đi học hỏi thêm kinh nghiệm sau đó sẽ mở công ty theo như ước nguyện mà Toàn muốn
Trước đây có một lần cậu từng nói với anh cậu muốn có một cái công ty thật lớn. Cậu sẽ làm chủ và dưới cậu có rất nhiều nhân viên. Đó chỉ là một lời nói vu vơ của cậu thôi nhưng không ngờ anh lại nhớ và định thực hiện.
- Giá như bây giờ có Toàn ở đây thì vui biết mấy. 3 năm qua không biết nó sống thế nào có ổn không - Đình Trọng đượm buồn nói
- Thôi thôi đừng nhắc chuyện buồn nữa nay ngày Hải nó tốt nghiệp mà cùng nhau chụp tấm anh kỉ niệm đi - Xuân Trường cố kéo mọi người ra khỏi sự u buồn kia
Cả đám kéo nhau ra một góc để chụp hình. Một tấm ảnh có rất nhiều nụ cười, mọi người chụp ảnh nhưng vẫn canh ra một góc không biết để làm gì. Nhưng chắc là đều có ngụ ý.
: Em ơi hôm nay anh tốt nghiệp đó
: 3 năm rồi em sống có tốt không ?
: Em chỉ là đang đi du học thôi có đúng không ?
: Em học mau đi rồi về với anh nhé ! Anh đợi em...
: Em cứ yên tâm đi anh ở đây ngoan lắm anh không có lén em đi đánh nhau nữa đâu
: Anh cũng không có bỏ bữa nữa, đêm nào anh cũng tự pha sữa uống
: Nhưng vị nó lại không ngon như của em pha nhỉ ?
: Em về pha sữa cho anh đi có được không ?
: Anh đã rất nghe lời và giữ lời hứa với em
: Em về đi.....em vẫn còn nợ anh một chuyến du lịch đó
: Em là cái đồ không biết giữ lời hứa
: Em hứa rồi lại bỏ người ta bơ vơ một mình không chịu thực hiện lời hứa
: Anh nhớ em......
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip